Cô thấy Lâm Đông Lục đã tỉnh, lại còn dứt cả mặt nạ oxy xuống nên rất lo:
- Anh tỉnh rồi à? Cảm thấy sao rồi, anh đợi chút để tôi đi gọi bác sĩ nhé.
Trong lúc vội vàng thậm chí cô còn quên đầu giường bệnh có chuông mà đứng bật dậy định đi gọi người.
Nhưng cô vừa mới xoay người đã bị Lâm Đông Lục nắm chặt cổ tay kéo lại.
- Không cần đâu, anh ổn rồi.
Tiếng anh ta rất nhẹ, có thể do vừa tỉnh lại nên chưa có sức, nhưng Nhạc Yên Nhi nghe thấy thế lại rất khó chịu.
- Anh đã thế này rồi mà còn ổn cái gì hả?
Nhạc Yên Nhi giận dữ quay lại, không ngờ nhìn thấy Lâm Đông Lục nhợt nhạt mỉm cười.
- Em cũng biết rồi phải không? Em biết anh sắp điên rồi, sắp không kiểm soát bản thân được nữa phải không?
Anh ta cười hỏi lại, trong đó cất giấu cả bi ai khó nén.
Cô thấy sắc mặt tái nhợt cùng nụ cười yếu đuối kia trong lòng cũng xót xa, gật nhẹ đầu.
Từ bé đến giờ anh ta đều rất xuất sắc, sao có thể chấp nhận việc mình sẽ trở thành kẻ điên được chứ?
Cảm xúc trong mắt cô như lưỡi dao đâm vào tim Lâm Đông Lục.
Giọng anh ta bỗng trở nên nghiêm túc hẳn:
- Sao em lại tới thăm anh, vì thương hại à?
- Bác sĩ Trương gọi cho tôi báo tình trạng của anh rất tệ, tôi cũng không ngờ lại đã tới mức này. Tại sao anh lại đến bệnh viện một mình? Sao Hank và Bạch Nhược Mai không đi cùng anh? Cả mẹ anh nữa, anh đã giấu tất cả mọi người chuyện này sao?
- Sao bác sĩ Trương lại gọi cho em thế?
- Không phải anh bảo ông ấy gọi cho tôi à? Chuyện lớn thế này sao anh lại giấu đến tận giờ, lẽ ra anh phải nói cho tôi biết từ lâu rồi mới phải!
Giờ anh ta mới hiểu người gọi cô đến chính là mình.
Có lẽ trong lúc đầu óc không tỉnh táo anh ta đã nhắc đến tên cô. Tình cảm sâu nặng như khắc vào cốt tủy đó chắc chắn anh không thể nào quên được.
Lúc này Lâm Đông Lục không có tư cách gì trách móc cô nữa, từ khi phát hiện sự thật tới nay vẫn là anh ta không buông tay được, tự chủ động dây dưa với cô.
Nếu cô đã biết vậy cũng đành thôi, thương hại hay thờ ơ cũng vậy, chỉ cần có thể thấy cô là đủ lắm rồi.
Nhìn ngắm khuôn mặt mình mong nhớ ngày đêm ngay trước mắt, Lâm Đông Lục không kìm được hỏi lại:
- Nếu em biết sớm một chút có phải sẽ không để anh phát bệnh không?
- Phải, tôi sẽ không để anh khổ sở như vậy.
- Dù thế nào anh vẫn là bạn của tôi.
Nghe thấy nửa câu trước trong lòng Lâm Đông Lục cảm thấy cực kỳ hạnh phúc nhưng còn chưa kịp mừng thì nửa câu sau lại đẩy anh ta từ trên mây ngã xuống.
Hai người họ chỉ là bạn bè mà thôi.
Anh ta cười như giễu cợt, đầy vẻ cô đơn:
- Cảm ơn ý tốt của em, anh đã hiểu rồi, nhưng đây là chuyện của anh, anh sẽ tự giải quyết.
- Anh giải quyết thế nào?
- Anh đã biết bệnh của mình mà vẫn từ chối điều trị, cứ kéo dài mãi thế là muốn để mình điên hẳn phải không?
Lâm Đông Lục vẫn cứ cười giễu:
- Chấp nhận điều trị sao? Xác suất thành công không phải trăm phần trăm em có biết không? Nếu thất bại anh có thể mất trí nhớ lần thứ hai, có khi còn nghiêm trọng hơn lần trước, còn dẫn đến suy giảm trí lực nữa!
Nhạc Yên Nhi giật nảy mình, cô không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng thế.
Nhưng cô vẫn nói:
- Bởi vì có nguy hiểm nên anh không điều trị nữa sao? Kể cả anh có mất trí nhớ lần thứ hai cũng có thể bắt đầu lại cơ mà! Anh có Hank, có Bạch Nhược Mai, có rất nhiều người quan tâm đến anh, yêu thương anh, anh muốn bọn họ phải lo lắng vì anh thế sao?
Đối với chất vấn của Nhạc Yên Nhi thật sự Lâm Đông Lục không đáp lại nổi, anh ta không thể nói thẳng ra những việc mình đã làm được.
Đây có lẽ chính là tự làm tự chịu.
Thấy Lâm Đông Lục im lặng không nói Nhạc Yên Nhi cũng dần bình tĩnh lại.
Giờ cô chỉ là bạn bè bình thường chứ không phải bạn gái của anh ta nữa, cô có tư cách gì để trách cứ anh ta đây?
Hơn nữa nên thương tiếc anh ta cũng không phải là cô mà là những người thân cận với anh ta kìa.
Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi, dằn xuống cơn tức của mình, lãnh đạm nhìn thẳng vào Lâm Đông Lục:
- Tôi sẽ gọi Hank tới chăm sóc anh, anh thế này tôi không yên tâm được.
Dứt lời cô lập tức lấy điện thoại ra định ấn số của Hank.
Nhưng không ngờ Lâm Đông Lục đang thoi thóp trên giường bệnh lại bật dậy như lò xo, giằng phắt lấy máy cô ném bốp xuống sàn, chỉ nghe một tiếng đập rất mạnh, chiếc di động kia đã vỡ thành vài mảnh.
Nhạc Yên Nhi bị anh ta dọa sợ, ngây người nhìn Lâm Đông Lục, dường như lại quay về lúc anh ta bóp cổ cô trong bữa tiệc hôm nào.
Mặt anh ta nổi đầy gân xanh, đến đôi mắt cũng vằn đỏ lên.
Cô vẫn tự nói với mình lần trước là Lâm Đông Lục không kiềm chế được cảm xúc mới hành động như thế, nếu không cô không đủ can đảm để đối mặt với kẻ từng muốn giết mình.
Nhưng giờ Lâm Đông Lục lại gây cho cô cảm giác như vậy lần thứ hai.
Bệnh của anh ta lâu thế rồi mà không đỡ, ngược lại còn nghiêm trọng hơn ư?
Chính Lâm Đông Lục dường như cũng bị hành động của mình dọa sợ, anh ta cứ nhìn chằm chằm đôi tay mình, lại nhìn đến khuôn mặt đã trắng bệch của Nhạc Yên Nhi, cuối cùng đau đớn bước lùi lại phía sau.
Anh ta buồn bã vò đầu bứt tóc, kích động kêu lên:
- Xin lỗi, anh không cố ý! Anh… anh không khống chế được bản thân… Nhưng anh không nói cho ai biết được, bộ dáng anh thế này không thể để bất cứ ai thấy được! Bên phía công ty mà biết bệnh của anh thì anh sẽ mất hết! Anh không thể để ai biết anh đã điên rồi được! Anh không thể!
Những từ cuối cùng gần như anh ta đã gào lên, đôi mắt cũng đỏ rực.
Thế nhưng…
Trong ánh mắt đỏ rực đó lại có nước mắt vì đau đớn.
Nhạc Yên Nhi cứ ngây ra.
Giờ cô mới hiểu vì sao bác sĩ lại nói anh ta đang rất kích động, phải chịu đựng áp lực lớn đến thế thử hỏi Lâm Đông Lục làm sao không phát điên cho được?
Đến nước này mà anh ta vẫn không dám nói với ai, ngay cả người thân nhất cũng không thể nói, giờ anh ta chỉ có một thân một mình gánh chịu tất cả.
Đột nhiên cô cảm thấy Lâm Đông Lục mới là kẻ đáng thương nhất.
Anh ta theo đuổi quá nhiều, nhưng cuối cùng lại chẳng còn gì hết.
Cô muốn bước tới an ủi, để anh ta bình tâm lại nhưng lại bị chính Lâm Đông Lục ngăn cản.
- Đừng lại gần… anh… anh sợ mình sẽ làm hại em, dù không phải anh muốn làm thế… Yên Nhi, anh không còn là anh nữa rồi…
Trong giọng nói của anh ta chứa đầy bi thương và bất đắc dĩ, còn có cả sự chán ghét chính bản thân mình.
Những lời này khiến trái tim Nhạc Yên Nhi như bị giáng cho một đòn đau đớn.
Cô như còn thấy năm đó anh ta phấn chấn vui tươi thế nào, từ bề ngoài đến hoàn cảnh gia đình, hay nhân phẩm đến tính cách không có điểm nào chê được. Cô vẫn luôn thấy là mình không xứng với anh ta.
Nhưng lúc này người thanh niên sáng chói kia đã mất hết tinh thần, không còn sót lại hào quang rực rỡ năm nào mà biến thành một người đàn ông bệnh tật yếu đuối.
Trái tim cô đau thắt lại.