Nhạc Yên Nhi còn tưởng nhà người nhà họ Cố mở cửa, cơ thể cô run lên, ngẩng phắt đầu dậy.
Sau đó cô trợn to mắt, thấy một người không nên xuất hiện tại đây.
Người đi vào lại là Dạ Đình Sâm.
Cô hoảng lên, lúc nãy mình khóc lâu như thế chắc chắn mặt mũi rất nhem nhuốc, cô vội vàng lau đi nước mắt trên mặt rồi muốn đứng dậy.
Nhưng vì lúc nãy quỳ trên đất khóc quá lâu, hai chân đã tê đến mức gần như mất đi cảm giác, vừa dùng sức một cái liền cảm thấy tê nhức khó chịu, cô mất trọng tâm, cả người ngã nhào về một bên.
May mà Dạ Đình Sâm nhanh tay nhanh mắt, cộng thêm dáng cao chân dài, hắn bước vội tới ôm cô vào trong lòng.
Nhạc Yên Nhi ngã vào lòng Dạ Đình Sâm, trong phút chốc bị hơi thở mát lạnh thơm tho trên người hắn mê hoặc, nhưng khi nghĩ tới vị hôn thê ban đầu của hắn là Cố Tâm Nguyệt thì liền cảm thấy cả người khó chịu.
Cô kháng cự lại hắn, vừa đứng vững liền giãy giụa, thoát khỏi vòng ôm của Dạ Đình Sâm.
- Sao anh lại tới đây? Nhạc Yên Nhi biết mỗi lần mình khóc xong thì hai mắt đều sưng lên rất xấu nên cô hơi xấu hổ quay đầu đi, không chịu nhìn hắn.
- Ông nội gọi cho tôi.
Hóa ra lúc nãy khi ở trên lầu nghe thấy chuyện bên dưới, ông gọi điện cho Dạ Đình Sâm trước rồi mới đi xuống nhà.
Nhạc Yên Nhi giận dỗi nhìn ông Cố.
Lúc nãy hai người nói chuyện lâu thế nhưng ông lại không nói cho cô biết, hại cô mất mặt thế này.
Ông Cố bị cháu gái lườm vẫn cười hớn hở như Phật Di Lặc, hòa ái dễ gần.
- Hai đứa nói chuyện đi, ông già này đi uống nước đây.
Ông Cố chống gậy, thong thả ra khỏi thư phòng, rõ ràng là dành không gian cho đôi vợ chồng trẻ này giải quyết việc riêng.
Ông Cố vừa mới đi Nhạc Yên Nhi đã không nhịn được chất vấn Dạ Đình Sâm:
- Trước kia anh nói anh có hôn ước, đối tượng là Cố Tâm Nguyệt phải không?
- Không.
Nhưng trái tim Nhạc Yên Nhi ngay tức khắc thấy lạnh lẽo, hắn không biết cô đã rõ toàn bộ sự thật, đến bây giờ vẫn còn muốn nói dối cô.
Nước mắt vừa ngừng rơi của Nhạc Yên Nhi lại chảy dọc theo gương mặt cô:
- Anh lừa em! Vốn Dạ Đình Sâm nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô thì đã đau lòng lắm rồi, giờ lại thấy cô rơi lệ liền phát hoảng, không biết nên làm thế nào, hắn luống cuống ôm cô vào lòng vỗ về.
Nhạc Yên Nhi giãy giụa, đánh mạnh vào ngực Dạ Đình Sâm, hắn lại càng ôm cô chặt hơn, không chịu buông tay.
- Tôi không lừa em, lúc đó tôi nói với em gia tộc của tôi hy vọng tôi lấy một cô gái mà mình không thích, người đó đích thực là Cố Tâm Nguyệt, một trong những mục đích lần này tôi về nước là để gặp cô ta, nếu như thích hợp thì sẽ bàn ngày kết hôn.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy những lời này của Dạ Đình Sâm thì thấy mình đoán đúng rồi, trong lòng cô vừa đau vừa khó chịu, giãy giụa càng dữ dội hơn.
Nhưng Dạ Đình Sâm lại nói tiếp:
- Nhưng tôi không gặp cô ta, cũng không hề có ý định gặp cô ta.
- Nếu như em không xuất hiện, làm rối kế hoạch của anh thì anh vẫn sẽ cưới cô ta thôi.
- Không, cho dù không gặp được em tôi cũng sẽ không lấy cô ta.
Tôi có chướng ngại tâm lý rất nặng, trừ em ra, tôi hoàn toàn không thể đến gần những người phụ nữ khác, em còn không rõ sao? Dạ Đình Sâm kiên nhẫn giải thích, hy vọng có thể hóa giải băn khoăn trong lòng Nhạc Yên Nhi.
Thực ra có rất nhiều cô gái ưu tú có ý với hắn, cho dù cả đời này hắn không động vào đàn bà, chỉ có thể cho họ một cuộc hôn nhân hình thức rồi thụ tinh trong ống nghiệm để có con thì vẫn có vô số người muốn xông vào.
Những người đàn bà giống như Cố Tâm Nguyệt căn bản không thể lọt vào mắt hắn.
Tuy không biết tại sao Dạ phu nhân lại có ý thúc đẩy cuộc hôn nhân này, nhưng hắn trước giờ đều không có ý định nghe theo bà.
Dạ Đình Sâm nói hết tất cả mọi chuyện, Nhạc Yên Nhi không nói được gì nữa, chỉ vùi mặt vào trong lòng hắn, không ngừng rơi lệ.
Cảm giác được ngực áo mình thấm ướt, Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ vuốt ve mái tóc dài của cô.
- Đừng khóc, ngoan nào, em vừa khóc là tôi lại thấy đau lòng.
Hắn dùng giọng nói trầm ấm của mình kiên nhẫn dỗ dành cô.
Thực ra Dạ Đình Sâm vẫn thấy vui.
Cô nguyện khóc lóc thương tâm vì hắn như thế, chú ý đến quá khứ của hắn như vậy chứng tỏ trong lòng cô có hắn, ít nhất, cô để ý đến hắn.
Dạ Đình Sâm dịu dàng nâng mặt Nhạc Yên Nhi lên, khi nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của cô, trong đôi mắt phượng của hắn tràn ngập thương tiếc, hắn cúi đầu xuống, hôn lên nước mắt trên mặt cô.
Giọng nói của cô còn mang theo âm mũi, cô mếu máo bảo:
- Những chuyện này anh đều không nói cho em biết, bọn họ cứ bảo em cướp chồng Cố Tâm Nguyệt… Nghe thấy sự tủi thân trong giọng nói của Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm mới phát hiện ra trên gương mặt của cô có vết sưng đỏ khác thường, nếu nhìn kỹ thì thậm chí có thể thấy cả dấu bàn tay, trên chiếc cổ thon dài trắng nõn của cô còn có vết bầm xanh tím.
Những vết thương này khiến ánh mắt của Dạ Đình Sâm trở nên lạnh lẽo, sự dịu dàng thương tiếc vừa nãy đóng băng trong nháy mắt, chỉ còn sót lại vẻ lạnh lẽo thấu tim gan:
- Có người bắt nạt em đúng không? Nhạc Yên Nhi lắc đầu, nói với vẻ không được tự nhiên:
- Không, không có.
Xong cô lập tức chuyển chủ đề:
- Anh đến đón em à? Chúng ta về đi, em không muốn ở lại đây nữa.
Dạ Đình Sâm thấy cô trốn tránh, không chịu trả lời thẳng thì trong lòng đã có đáp án.
Trong nhà này, trừ ba người đó ra còn ai có thể bắt nạt Nhạc Yên Nhi mà cô còn không muốn nói ra như thế nữa? Dù gì việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài.
Dạ Đình Sâm không hỏi nữa, gật đầu nói:
- Được, chúng ta về nhà.
Hắn chắc chắn sẽ cho nhà họ Cố một bài học nhưng không thể để Nhạc Yên Nhi biết, tránh làm cô phải nghĩ ngợi.
Dạ Đình Sâm nắm tay Nhạc Yên Nhi rồi mở cửa, đi ra khỏi thư phòng.
Không ngờ cửa thư phòng vừa mở ra, ông Cố tựa vào cửa liền lảo đảo hai bước, suýt chút nữa ngã nhào.
- Ông nội! Nhạc Yên Nhi kinh ngạc kêu lên.
Ông Cố đứng thẳng dậy, cười ngượng ngùng:
- Ông đang nghiên cứu chất liệu của cánh cửa này, ừm, chất liệu tốt thật đấy, không hổ là gỗ hoàng lê.
- Ông nội, ông nghe lén đấy à? Nhạc Yên Nhi đúng là vừa bực mình vừa buồn cười.
Ông Cố dù gì cũng tám mươi tuổi rồi, vậy mà vẫn như trẻ con vậy.
Nhưng trong lòng Nhạc Yên Nhi cũng hiểu, ông Cố lo cho cô, dù sao ở bên ngoài cô cũng chỉ có một mình, ông lo Dạ Đình Sâm không đối xử tốt với cô.
Trong lòng Nhạc Yên Nhi vô cùng cảm động.
Dạ Đình Sâm đương nhiên cũng hiểu, hắn nắm chặt lấy tay của cô, nói với vẻ trịnh trọng:
- Ông nội, ông yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cho Yên Nhi thật tốt.
Ông Cố thấy hai đứa nhỏ đều hiểu chuyện như thế thì gật đầu hài lòng:
- Thế thì tốt, không hổ là người mà ông già ta đây nhìn trúng, quả nhiên có trách nhiệm.
Nhạc Yên Nhi không biết nên nói gì cho tốt, chỉ hờn dỗi kêu lên một tiếng:
- Ông nội này!