Mục lục
Kết hôn chớp nhoáng tổng tài cực phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 433




Không hiểu vì sao, tim Nhạc Yên Nhi nghẹn lại, cố tránh ánh nhìn của hắn, chỉ sợ hắn thấy sự thảm hại của mình lúc này. Cô cúi thấp đầu, tiếp tục ăn mì giả vờ mình không quan tâm, thế nhưng bát mì bỗng trở nên đắng chát.



Cô giả bộ bình tĩnh hỏi:



- Vậy... vậy đợt trước anh bỗng bận rộn ấy, là vì cô ta đúng không?



- Ừ.



Dạ Đình Sâm vô cùng thành thật, hắn gật đầu, chỉ khẳng định rồi cũng không nói thêm gì nữa.



Lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi thấy mình ghét sự thành thật của Dạ Đình Sâm như vậy. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ nói dối, những cưng chiều của hắn là thật, lời tâm tình là thật, và không thể quên một người phụ nữ khác cũng là thật.



Cô hy vọng Dạ Đình Sâm có thể giải thích biết bao nhiêu, hoặc là hắn có thể nói dối cô, thế nào cũng được.



- Thế anh nói cho em biết làm gì? Người là do anh cứu, em đi không thích hợp lắm đâu?



Nhạc Yên Nhi cúi đầu, cô ép bản thân tỉnh táo nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã run rẩy không ngừng, hoàn toàn không thể giả vờ được.



Cô muốn rộng lượng, nhưng quá khó khăn. Thà rằng Dạ Đình Sâm không nói gì với mình, để mình cứ ngây ngốc còn hơn là thẳng thắn rồi để cô phải đau xót thế này.



- Đồ ngốc, em đang nghĩ gì đấy? Anh với cô ta làm gì có gì. Có người giở trò quỷ, biết cô ta với Mạnh Y Bạch giống nhau nên cố ý làm thế thôi. Anh không thể làm tổn thương thêm một ai khác chỉ vì mình. Mấy hôm trước không nói cho em là sợ em nghĩ nhiều đấy, bây giờ cô ta tỉnh rồi, vậy nên anh muốn em cùng đi thăm cô ta xem sao.



Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi oán thầm rằng hắn đã sợ cô nghĩ nhiều, thế thì đừng bao giờ lộ ra. Bây giờ biết nguyên nhân hắn không đi chọn váy cưới và giáo đường với mình là vì ở bên một người phụ nữ khác, cô càng khó chịu.



Cô biết Dạ Đình Sâm rất bao dung với Đỗ Hồng Tuyết vì tướng mạo cô ta giống Mạnh Y Bạch như đúc. Điều này cô hiểu, thế nhưng hiểu không có nghĩa là không sợ, dù sao phụ nữ đều là động vật sống theo cảm tính.



Nhạc Yên Nhi chưa bao giờ so sánh mình với Mạnh Y Bạch, cô tự an ủi rằng so sánh với người đã chết là vô ích, cô không cần phải như vậy.



Nhưng nếu đổi góc độ khác thì sao?



Người đã chết mới trở thành vĩnh hằng, người đó đột nhiên mất đi khi Dạ Đình Sâm đang trong thời gian yêu say đắm nhất, điều này khiến cho hắn vĩnh viễn không thể quên.



Dù sao hắn quen Mạnh Y Bạch trước, đó cũng là cô gái đầu tiên của hắn, họ hiểu nhau, lại được mọi người tán thành chỉ còn chờ tới lúc kết hôn. Tình đầu ngây ngô của thiếu niên luôn thuần khiết động lòng, thế nhưng người kia đã chết, còn chết vì hắn nữa, sự áy náy và tự trách đó không gì có thể so sánh.



Nhạc Yên Nhi tin tưởng rằng những năm vừa qua, Dạ Đình Sâm chắc chắn không hề thoải mái. Không thể bảo vệ người mình yêu, còn để người kia chịu khổ trước khi chết, đây là điều một người đàn ông không bao giờ có thể quên nổi.



Cô không biết Dạ Đình Sâm có còn yêu Mạnh Y Bạch hay không, nhưng áy náy chắc chắn là thứ luôn tồn tại.



Thứ áy náy này sẽ luôn ở đó, phát triển rộng ra cho tới khi sinh mệnh của hắn kết thúc.



Vì áy náy, hắn sẽ không thể trơ mắt nhìn Đỗ Hồng Tuyết, người giống y hệt Mạnh Y Bạch, xảy ra chuyện. Nếu cô ta chết, vậy cũng có nghĩa là Mạnh Y Bạch thứ hai chết một cách vô ích, một việc xảy ra hai lần, bản thân hắn sẽ không thể tha thứ cho mình.



Vậy nên Nhạc Yên Nhi hiểu vì sao Dạ Đình Sâm coi trọng cô ta như vậy, nhưng là vợ của hắn, cô làm sao có thể không ghen?



- Em không đi, cô ta là người của công ty anh, chẳng có quan hệ gì với em. Sáng mai em còn phải đi học, không đi đâu.



Nhạc Yên Nhi chọc chọc vào bát mì, cô cảm thấy thật nhạt nhẽo nhưng rồi nghĩ đến đây là mì trường thọ của Dạ Đình Sâm, hơn nữa là do hắn tự tay nấu, cô không nỡ đổ đi.



Nghĩ tới đây, Nhạc Yên Nhi tự mắng mình vô dụng, quá quan tâm tới người đàn ông này.



Dù trong lòng bất bình nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn ngoan ngoãn ăn hết bát mì, bưng bát không bỏ vào phòng bếp, vừa đi vừa nói:



- Anh cứ ăn từ từ, em đi ngủ trước, tối nay em ngủ với Minh Tinh Tinh.



Ra khỏi bếp, cô bị Dạ Đình Sâm chặn lại, hắn cười cười, ánh mắt ranh mãnh, hỏi:



- Em đang ghen đấy à?



- Không, trong mì của anh chẳng có tí dấm nào cả.



Cô nghiêm túc trả lời.



Sau đó, cô định tránh khỏi hắn nhưng lại bị ôm chặt, Nhạc Yên Nhi nổi giận:



- Buông ra, em muốn đi ngủ, không có thời gian làm loạn với anh đâu.



- Giận à? Anh sai rồi.



Dạ Đình Sâm thành khẩn xin lỗi, giọng hắn khiến cho tai cô ngưa ngứa.



- Sai ở đâu?



Cô hỏi.



- ...



- Anh còn chẳng biết mình sai ở đâu mà đã nhận sai à?



Nhạc Yên Nhi tức giận, cô giẫm mạnh lên giày hắn. Dạ Đình Sâm đau nhưng không thể hiện ra, hắn chỉ nói:



- Chỉ cần em giận thì mặc kệ ai đúng ai sai, tất cả là lỗi của anh hết.



Lời này phải nói là rất dễ nghe.



Nhạc Yên Nhi cảm động nhưng ngay lập tức cô nhận ra bất thường, cảm động cái rắm ấy!



- Rõ ràng là lỗi của anh mà! Nói như em là đứa không biết điều ấy, ngay từ đầu cứu người anh không nói, sợ em nghĩ nhiều, thế bây giờ người ta khỏe rồi, anh nói cho em biết thì không sợ em nghĩ nhiều à?



- Bởi vì...



Dạ Đình Sâm nghe thế thì nhíu mày, hắn định nói gì đó nhưng chỉ mấp máy môi, cuối cùng không nói gì cả mà chỉ ôm lấy Nhạc Yên Nhi.



- Anh nói xem nào? Bởi vì cái gì, sao không nói nữa?



Đối mặt với sự yên lặng của hắn, Nhạc Yên Nhi càng giận, cô giãy giụa để tránh khỏi ngực hắn:



- Anh buông em ra, em muốn đi ngủ. Anh muốn cứu ai thì cứu, muốn thăm ai thì thăm, không liên quan gì đến em hết.



Nhưng dù có giãy thế nào đi nữa, hắn cũng không buông cô ra, dù là cô cấu, cắn hay đánh, hắn vẫn cứ không buông.



Thấy hắn không phản ứng cũng không nói chuyện, Nhạc Yên Nhi càng tức. Cô mím môi rồi bất ngờ cắn mạnh lên vai Dạ Đình Sâm, dùng hết sức để cắn mà hắn vẫn chẳng kêu rên.



Mãi cho tới khi miệng cô ngập mùi máu, vị tanh lan tràn, cô mới nhận ra mình đã cắn rách vai hắn.



Nhạc Yên Nhi vội nhả ra, thấy hắn đau đến nhíu mày mà vẫn không nói gì, cô giận đến phát khóc.



- Anh bị ngốc à, không biết tránh à?



- Anh không nỡ buông ra, sợ em chạy mất.



Dạ Đình Sâm dùng một tay để lau nước mắt cho cô, cẩn thận từng li từng tí, dịu dàng như đang lau một món bảo vật vậy.



Ánh mắt của hắn rất phức tạp, trong đó là nhiều cảm xúc mà Nhạc Yên Nhi không hiểu, thế nhưng cô có thể cảm thấy sự đau đớn của hắn.



Dạ Đình Sâm đang đau lòng, tại sao?



Vì sao cô cảm thấy Dạ Đình Sâm đang lừa mình chuyện gì đó?



Nhạc Yên Nhi ngây ngốc nhìn hắn, cô nghe thấy hắn nói bên tai mình:



- Chỉ cần em không rời khỏi anh, em muốn làm gì anh cũng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK