-------9#----------
Uyển Nhi ngẩng đầu đường đường chính chính bước đi, bên ngoài cổng trường, mấy tên lưu manh đợi cô.
" Đại Tỷ.. Sự Việc sao rồi.. Cần em báo thù cho đại tỷ không?
Uyển Nhi thấy đàn em lo lắng cười cười nói : Sự việc xong xuôi rồi. Mấy người về trước đi, còn cô ta Tôi lo được.
" Vậy đại tỷ, chúng em về trước..
Chưa đi được mấy bước, thì âm thanh quen thuộc vang lên~~~
" Cô không phải là Lâm Uyển Nhi? Cô là ai..? Trần Lâm Như nghi ngờ lên tiếng.
" Uyển Nhi khẽ vuốt tóc trấn định "
" Câu này tôi mới là người hỏi cô Trần Lâm Như! Cô là cái quái gì.. Tưởng tôi không biết sao...
Trần Lâm Như Sợ hãi trong lòng. Có phải cô ta cũng là người tu tiên như cô hay không?
" Cô nói thử xem.. Tôi là cái gì? Bất quá tôi không sợ cô đâu Lâm Uyển Nhi...
Uyển Nhi Tiến lại gần Trần Lâm Như , Cất Giọng Lạnh như băng.... " Oh" Cũng hợp ý với tôi.. Tôi cũng không để cô vào mắt.
Vừa rứt rời Uyển Nhi xuất ra đoạn dây thừng từ không gian.. Trút nội lực vào quật thẳng lên người Trần Lâm Như.
Trần Lâm Như, là tu tiên.. Nhưng linh khí ít ỏi...... Cô ta chỉ thay đổi vẻ ngoài.. Còn không khác gì người bình thường, không thể tránh thoát khỏi đòn roi kia..
" A... A~~ cô dám đánh tôi..
" Uyển Nhi : " Sao tôi lại không dám... Tôi còn muốn phế đi linh lực của cô... Song linh căn à. Không tồi?
Trần Lâm Như, nhìn Uyển Nhi sợ hãi...lùi dần về phía sau~~~
" L.. àm.. Làm sao cô lại biết... Cô cô từ đâu tới~~~ Đừng tiến lại gần tồi.
"Uyển Nhi cười kinh diễm ": Rất không may. Tôi lại rất thích tới gần cô. Cô gái tu tiên ạ.
Uyển Nhi xuất ra chiêu thức quỷ dị. Nhanh chóng chế ngự Trần Lâm Như. Trói lại ép vào chỗ khuất...
Cô Lấy đại đao từ không gian ra, tuy hơi lớn nhưng tạm dùng được.
[...]Tỷ xinh đẹp.. Tỷ đừng giết người.. Giết người là phạm pháp...
" Ai nói với em là lão nương Giết cô ta!
[...] Tỷ lôi đại đao ra làm cái gì? Không giết người thì lấy đại đao ra làm gì?
" lão nương, phải phế cô ta~~~
Uyển Nhi dùng tay dò tìm Linh Căn Của Trần Lâm Như..... Mặt không đổi sắc một nhát cắt đứt đi song linh căn.
Trần Lâm Như, Bị cắt đứt đi Căn cốt nhanh chóng biến thành xấu xí như ban đầu, rồi ngất lịm.
Uyển Nhi làm xong mọi chuyện, thong dong đi về nhà, chuẩn bị hành lí ngày mai bay sang Anh du học.
" Bà Lâm": Con gái~~ Đã thu xếp đầy đủ chưa? Sao con không nghĩ hè xong hãy đi.
" Mẹ~~ con thu sếp xong rồi. Con sang đó sớm để làm quen với môi trường.. Ba mẹ đừng lo cho con.
" Dịp nghĩ con sẽ về thăm hai người mà~~~
" Bà Lâm mắt hồng hồng": Cái con bé này. Lớn rồi không chịu nghe lời ba mẹ...
Uyển Nhi dùng cơm xong, cũng lên phòng nghĩ ngơi.
Trời đã chìm vào khuya, Uyển Nhi không sao ngủ được.. Cô quyết định...gặp Tiêu Dục lần cuối..... Uyển Nhi , dò tìm nơi ở Của Tiêu Dục trên bản đồ siêu cấp... Cách nhà cô cũng không mấy xa.
[...] Đêm hôm, tỷ xinh đẹp định đi đâu?
" Lão nương đi trói tên nam chủ kia lại.
" Đánh gãy chân hắn. Nhốt lại~~~
[...] Oh tỷ muốn trừ hết Điểm hào cảm thì cứ việc... Ta không ngăn cản.
Uyển Nhi mặc Kệ, hệ thống càm ràm cô một đường tới nơi Của Tiêu Dục.
Lúc này, Tiêu Dục mới tắm xong, trên người chỉ độc nhất quấn cái khăn mỏng manh. Tóc ướt át chưa kịp Lau khô. Trên người lộ ra cơ bắp răn chắc tới mê người.
Uyển Nhi vừa vận khinh công, bay lên chui từ cửa xổ ra, thì bị hình ảnh này làm cho loá mắt. Chút nữa thì ngã xuống.... Rất May cô nhanh trấn định Lại
Tiêu Dục đang lau tóc, nhìn thấy cửa xổ đang có người ngồi vắt vẻo... Hắn tưởng hắn bị hoa mắt, nhịn không được mà xoa xoa mấy lần..
Lần này thì xác định thật đúng là có người. Còn lại là nữ????
Uyển Nhi nhanh chóng, lấy dây Thừng trói Tiêu Dục lại ném lên trên giường.. Lúc này cô phi thường mạnh mẽ.
[...] Trời đất.. Tỷ ấy định đánh gãy chân đối tượng công lược thật....ta chắp tay cầu nguyện cho hắn....
Lần này Tiêu Dục nhìn dõ hơn.. Người đột nhập vào phòng hắn.. Trói hắn... Là Uyển Nhi.. Cô nữ sinh làm Lơ hắn lâu nay.
Không đợi cho Tiêu Dục hỏi. Uyển Nhi đã cất lời trước.
" Thầy giáo~~ thầy phải cảm thấy mình may mắn đấy " Uyển nhi vẫn ngọt ngào nói.
" Tiêu Dục ": Tôi phải cảm thấy may mắn... Vì em đột nhập nhà tôi? TRÓI TÔI.
" Uyển nhi " : Phải cũng là không phải"
Cô cười cười nhìn Tiêu Dục : "8 hành tinh, 1 vũ trụ, 7 tỉ 576 nghìn người và bây giờ em chỉ thích mỗi thầy....ừm trói mỗi thầy.
" Em hỏi thầy một lần cuối? Thầy có thích em không? Dù chỉ là một chút?
Tiêu Dục vẫn giữ Nguyên lập trường, xem Uyển Nhi như em gái trấn định trả lời.
" Tôi không thích em." dù chỉ là một chút cũng không thích.
" Uyển Nhi Cả mặt đỏ hồng..nước mắt tuôn rơi lăn xuống khóe môi Tiêu Dục. Hắn mến được vị mặn..
" Là cô ấy đang khóc sao?
( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ +10% bây giờ là 80 % )
"Em Biết rồi... Có lẽ đây là nụ hôn đầu cũng là cuối tặng cho thầy"
Cánh Môi mền mại của Cô chạm vào Tiêu Dục. Hắn có thể cảm giác được ấm áp và hương sen thoang thoảng... Còn có cả vị mặn của nước mắt.
Do bản thân bị trói, nên hắn không thể động đậy. Chỉ biết nằm yên cho cô hôn.
Hôn xong Uyển Nhi đứng dậy, đi tới phía cửa xổ. Định leo xuống.
" Em thả anh ra~~ Anh mở cửa cho em về!
" Uyển Nhi ": Không cần đâu! Em leo xuống được. Thầy giữ sợi dây làm kĩ niệm....nhớ rằng.
" Sau này có dẫn bạn gái về phòng. Thầy hãy nhớ đã từng có một cô gái trói thầy Lại"
" Tiêu Dục, " "...Hắn thật sự không muốn giữ sợi dây Lại. Càng không muốn nhớ tới khoảnh khắc mình bị trói.
" Còn bị bức hôn :
Hắn nhìn hình bóng biến mất trong đêm tối....... Nơi trái tim hắn đập nhanh hơn...
" Cô ấy nói.. Nụ hôn cuối là sao?
•••••••••••°••••••••
Sân bay quốc tế. Uyển nhi mặc một áo thun quần janen bó sát. Tôn lên đôi chân dài miên man Của cô.
Uyển Nhi ,ôm chặt Ông Bà Lâm rồi vẫy tay tạm biệt....
" Ba Mẹ. ~~ Ở nhà mạnh khỏe.. Con sẽ sớm trở về thôi...
" Con yêu ba mẹ ...."
" Con gái yêu phải giữ gìn sức khỏe nhé. Thiếu tiền thì nhắn cho ba mẹ biết.
Uyển Nhi vẫy tay tạm biệt với hai người...
.
.
..
.
.
.cầu phiếu