---12-----#Tiểu Đào Đào.
Khi Uyển Nhi tỉnh dậy phát hiện mình trong xe ngựa, ở bên ngoài đánh xe là người nọ. Còn nam nhân tuấn tú ở bên cạnh cô nhìn rất quen mắt.
Uyển Nhi cố gắng lấy trong kí ức nguyên chủ, khó khăn nuốt nước bọt xuống. Tên này là Hoàng Đế đương chiều Lãnh Tầm.
Có một đoạn nhân duyên cùng nguyên chủ, nhiều lần nguyên chủ có trộm trong cung. Bị hắn bắt gặp mỹ mạo liền mê luyến.
Tính cách nguyên chủ ghét quan lại, lẫn hoàng tộc. Hết lần này tới lần khác từ chối Lãnh Tầm. Có khi còn lớn gan đá văng hắn.
Uyển Nhi khó khăn thở ra, tới khi sắp chết rồi. Báo ứng lại đổ lên đầu cô, bây giờ chỉ còn cầu trời khấn đất.
Cho tên Hoàng Đế này không có thú vui lăn lộn cùng người sắp chết. Nếu mà lăn lộn cùng hắn, xác định mai sẽ chết .
Uyển Nhi hơi trở mình, yếu ớt mĩm cười. Nhàn nhạt mở miệng.
" Hoàng Thượng là muốn đưa ta đi đâu?
Đối phương là hoàng thượng, mà lúc này cô không còn sức để đánh hắn. Bây giờ chỉ còn cách nhẫn nhịn.
Lãnh Tầm nhìn về hướng cô, hắn hơi cau mày. Chậm rãi mở miệng, ít chữ nhưng đầy ý nghĩa.
" Làm Phi của Trẫm "
Uyển Nhi chớp đôi mắt, cố gắng tỏ ra mình sắp không xong rồi. Mấp máy môi.
" Phải không? Hoàng Thượng cũng thấy rõ. Ta sinh lực đã cạn ngài vẫn nên tìm mỹ nhân mạnh khỏe.
" Hoàng Thượng là chủ thiên hạ, thực quyền trong tay. Muốn lập phi, thì đâu có thiếu nữ nhân tự nguyện.
Uyển Nhi cố gắng nịnh nọt, biết đâu hắn thấy mình sắp chết sẽ thả mình ra.
Lãnh Tầm càng không để ý tới lời nói của cô, hắn lãnh đạm mở miệng.
" Nàng đừng họng chạy, quốc khố của trẫm không thiếu dược liệu hiếm, ngự y càng không thiếu.
" Phi Vị hay hậu vị trẫm chỉ muốn nàng.
Lúc này cô muốn phun tào, hai mắt mở lớn. Cô gắng hạ thấp bản thân mình tới cực hạn.
" Ta chỉ là cái lừa gạt trộm cắp, không có gì để hoàng thượng phải coi trọng ta.
Lãnh Tâm hừ mạnh , hắn quả thật muốn khâu miệng nữ nhân này lại. Miệng nói bệnh sắp chết, vậy mà còn sức đối chọi với hắn.
" Nàng trộm quốc khố, lại thuận tay trộm luôn trái tim của trẫm rồi.
Lúc này thì Uyển Nhi cứng họng. Tên Hoàng Thượng này quả là mặt dày. Nếu không phải cô bệnh, cô chắc chắn đã đạp hắn xuống xe ngựa từ lâu rồi.
Uyển Nhi chống thân lại gần Lãnh Tầm, cô không chút liêm sĩ nào mà chọc tức hắn.
" Hoàng Thương, có phải ngài nhìn thấy ta trong bộ dạng sắp chết, liền phấn khích
" Xem ra còn rất khẩn trương đi, để ta đoán xem. Hay hoàng thượng còn chưa mếm qua mùi vị nữ nhân?
Rứt lời, cô cười khanh khách vào tai Lãnh Tâm, khiến hăng vừa tức. Lại hơi ngứa ngáy, tại sao bản thân lại thích nữ nhân vô sĩ này.
Lãnh Tầm không chịu thua thiệt, liền bắt lấy tay cô. Ép vào bên trong, đôi mắt hoa đào của hắn híp lại, giọng trầm thấp vang lên.
" Phải Trẫm chưa nếm qua nữ nhân. Nhưng rất tiếc trẫm chỉ muốn nếm mình nàng.
Uyển Nhi dù sắp chết, cũng không chịu cúi đầu trước tên nam nhân này. Cô lấy ngón tay chọt chọt vào bụng rắn chắc của hắn.
Hành động lả lướt ong bướm, cất lời ngọt ngào lên...
" Nhưng rất tiếc, ngài không hợp khẩu vị của ta. Hơn nữa......
" Bụng còn rất phệ....
Lãnh Tầm :"....."
Hắn liếc mắt nhìn chính bụng mình. Rất chắc chắn còn có cơ bụng.không giống lời nữ nhân này nói, chỗ nào là bụng phệ.
Cô còn bồi thêm một câu, hi vọng tên Lãnh Tầm này tức giận mà đạp mình xuống xe ngựa cũng được.
" Ai nha! Bụng phệ cũng có cái tốt của nó! Lăn lộn một lúc liền ra, không phải vất vả a~~
Lãnh Tầm sinh khí, gân xanh nổi đầy mặt. Hắn như vậy, lại bị nữ nhân này coi thường năng lực nam nhân của hắn? Nữ Nhân đáng chết.
" An Uyển Nhi ! Đã khiến nàng khổ tâm vì trẫm rồi.
" Đợi hồi cung trẫm sẽ chứng thực cho nàng thấy.
" Bụng Trẫm có phệ hay không? Tới lúc đó sẽ rõ.
Cô tưởng rằng hắn tức giận sẽ đá cô ra ngoài. Ai ngờ tên Lãnh Tầm này ,trực tiếp nhét thứ gì vào miệng cô. Sau đó cô lâm vào bóng tối.
Không biết bao lâu, cô tỉnh lại trong phòng tối, tiếng mở cưa khiến cô tỉnh lại. Định mở miệng nhưng không sao phát ra tiếng.
Tỳ nữ tiến tới, giúp cô lau thân thể, còn thay y phục cho cô. Lúc này tỳ nữ mới lên tiếng.
" Nương Nương, đừng cố gắng nói! Hoàng thượng đã phong bế thanh âm.
" Nương Nương sẽ không nói được!
Uyển Nhi thật muốn phát tiết, tên Lãnh Tầm này quá cẩn thận rồi. Tỳ nữ thu xếp xong liền lui ra ngoài.
Căn phòng rộng rãi nguy nga, chỉ còn một mình cô. Nằm trên giường, đôi mắt nhìn về cửa xổ.
Bên ngoài không ngừng mưa, còn có hiện tượng nổi bão. Liệu có phải Bạch Vũ Long đang buồn, hắn có đang khóc....
Hay đang đi tìm cô, chỉ mong hắn đừng nhấn chìm cả thiên hạ, là cô cảm tạ trời đất rồi.
Uyển Nhi lại hừ lạnh, nhìn lại thân thể này. Cô thật sự chán ghét cái thân thể rách nát này, mệt mỏi sống không được. Chết cũng không xong.
Đột nhiên cửa lại tiếp tục bị người mở ra. Mà người bước vào không ai khác là Lãnh Tầm.
Hắn híp mắt nhìn cô cười cười, phát ra âm thanh đắc ý.
" Nàng nhìn ta, không phải bây giờ nàng đã thuộc về ta rồi hay sao.
Hắn bóp cổ cô, thoáng chốc cô như phát ra được âm thanh.
" Ngài Nha, ta đã từng lăn lộn với nhiều nam nhân. Chỉ cần nhìn qua đã biết ngài rất kém.
Lãnh Tầm đáy mắt nổi lên tia sát ý hắn tức giận. Nữ nhân này năm lần bảy lượt hạ thấp ,khinh thường bản lĩnh nam nhân của hắn.
" Nang là đang tự chuốc lấy khổ. Ta không ngại lăn lộn cùng người sắp chết đâu.
" Chỉ cần xong việc, nàng vẫn còn thở dù chỉ thoi thóp. Ta vẫn sẽ cùng nàng, tới khi nàng chết mới thôi
Uyển Nhi hơi sợ hãi, lần đầu tiên cô phải đối diện với một tên biến thái như thế này. Trong lòng cô nỗi lên tia tỡm lợm.
Chỉ cần hắn đụng tới cô, liền cắn lưỡi chết cho xong, mặc dù cắn lưỡi có hơi đau...
" Hoàng thượng ngài có thể cút ra xa ta được không ? Thật thối.
Nghe được lời này, Lãnh Tầm không còn kiên nhẫn đối với cô nữa rồi. Đôi mắt hắn đã nỗi lên tầng dục vọng.
" Nàng câm miệng, ngoan ngoãn làm hoàng hậu của ta. Nếu không đừng trách ta vô tình.
" Những hài tử kia, ta liền chém hết.
Uyển Nhi trợn trừng hai mắt, sát ý nổi lên. Cô thật muốn chém chết tên Lãnh Tầm này.
Lãnh Tầm lưu loát xé toạc y phục của cô. Đè cô dưới thân hắn, một tay giữ chặt lấy cô ,tay kia xé y phục.
Uyển Nhi tuyệt vọng giãy giụa. Không ngừng hết lên.
" Mẹ Nó! Cút ra khỏi người lão nương, tên biến thái này.
" Ồ xưng hô này, cũng có chút thú vị. Ta lại càng phải biến thái hơn rồi.
Uyển Nhi cứng họng không phản bác.Thật sự ông trời phải ép cô cắn lưỡi thât sao?
" Hệ Thống, mi nhanh chóng kéo nam chủ tới đây. Lão nương sắp không trụ được.
[...]Ồ! Dù hoàng cung lẫn thiên hạ nổi bão tiểu tỷ tỷ cũng đành lòng.
Cô giật mình, suy nghĩ một hồi . Vẫn nên chính mình hi sinh còn hơn để người vô tội phải chết.
Nghĩ thông xuốt, cô cắn chặt răng mình vào lưỡi. Cảm giác đau đớn chiếm lấy cô. Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.
Vị máu trào ra từ khóe miệng, lẫn xuống cổ họng. Cô nếm được vị ngọt của nó.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ. Bạch Vũ Long nhanh tới cứu ta ...dù sắp chết cũng phải xoát đầy hảo cảm.
Lãnh Tầm thấy cô cắn lưỡi tự sát, làm sao hắn có thể để cô thực hiện được ý đồ.
Bàn tay to lớn bóp miệng cô. Nhét thứ gì tròn tròn vào trong miệng. Lạnh lùng lên tiếng.
" Nàng muốn chết sao! Ta sẽ không để nàng dễ dàng thực hiện được ý định đó đâu.
" Ngoan ngoãn làm hoàng hậu của ta đi.
.
.
.
.--------------------
Các bạn ngủ ngon.....
Đọc nhanh tại Vietwriter.com