CHƯƠNG 13: LÀ AI ĐÃ GIẾT MẸ?
Mọi người chung quanh vây xem, chỉ vào người nhảy lầu nói gì đó, còn có người đi tới, đưa tay che mắt Đường Tâm lại, bàn tay này rất lớn, lòng bàn tay rộng và thô.
"Mẹ! Mẹ! "
Đường Tâm cuối cùng cũng hoàn hồn, hất tay Lạc Nghị, đau đớn hét lên, thế nhưng mẹ cô không nghe thấy, mẹ cô rốt cuộc không thể nghe thấy.
Lạc Nghị cưỡng ép, ôm Đường Tâm lên xe, trên xe, Đường Tâm ôm bụng, mặt lộ vẻ rất thống khổ. Vội vàng chạy đến bệnh viện, bác sĩ nói Đường Tâm tinh thần bị kích động quá lớn dẫn đến động thai, liền cho nàng dùng thuốc an thần và tiêm thuốc bảo vệ đứa bé, muốn cô yên tĩnh để an thai.
Ngày hôm sau, Đường Tâm tỉnh lại, bên cạnh là chị Trương, khóc đến đỏ mắt. Chị Trương nói với Đường Tâm chuyện Lạc Hàm bị truyền thông đưa tin, cha nhìn thấy liền tức giận, bệnh tim phát tác nên đã qua đời, lúc mẹ cô lo hậu sự cho cha, những người thân quan hệ không mấy tốt, từng được nhà họ Lạc giúp đỡ cũng chạy tới đây hóng chuyện, không phải đến an ủi hay xoa dịu nỗi đau, mà đến để buông lời đùa cợt, nói móc mẹ của Đường Tâm, nói trên trời không thể nào có bánh tự nhiên rơi xuống, Tâm nhà bà làm sao có thể gặp vận may tốt thế, còn nói đứa bé trong bụng con gái nhà bà không phải của nhà họ Lạc, không biết là con hoang của ai, lại nói, nhà họ Đường là do đời trước tạo nghiệt, đời này mới bị như vậy.
Vương Nguyệt Vĩnh vốn mất đi chồng cũng đã cực kỳ bi thương, hôm nay lại như có từng con dao nhỏ cắm ở trên cơ thể, nhất thời bi phẫn nghĩ không thông liền trực tiếp ở tầng năm nhà tang lễ nhảy xuống.
Chị Trương nói: "mợ chủ, cô nén bi thương, nhìn rõ được những con người trước đây tỏ ra thân thiết, về sau cách xa bọn họ một chút. "
Đường Tâm nhìn lên trần nhà, đáy mắt trống rỗng dọa người, thực ra mẹ cũng không phải bị nước bọt của người thân thích giết chết, mà là bị chính cô hại chết. Nếu như lúc trước cô không mê luyến Lạc Hàm, không gả đến nhà họ Lạc, thì sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ.
Mấy tháng nay, Đường Tâm sống buông thả với bí mật trên người, cho rằng có thể thần không biết quỷ không hay đến hết đời, kết quả là lừa mình dối người, ông trời báo ứng, ăn chính quả đắng mà bản thân tạo ra.
Lạc Nghị đến bệnh viện thăm Đường Tâm, nói cho cô biết hậu sự cha mẹ đã xử lý xong rồi, dưới chân núi tìm được vị trí tốt nhất.
Đường Tâm không trả lời, vài ngày ngắn ngủi, liên tiếp xảy ra biến cố cùng đả kích khiến cô bị huy hoại.
Lạc Nghị ở bệnh viện cùng Đường Tâm, cả đêm đều ngồi ở đầu giường. Rạng sáng, Lạc Nghị nhận được điện thoại, cấp dưới nói phát hiện tung tích của Lạc Hàm sau ba ngày mất tích, Lạc Hàm đang ở khách sạn của Peter, hình như đã giết Peter.
Cơ thể Lạc Nghị thoáng lung lay, điện thoại rơi trên mặt đất.
Sự việc bại lộ, cha mẹ Đường Tâm bởi vì chuyện này song song qua đời, lạc Hàm lại đột nhiên mất tích, anh biết rõ em trai không cách nào đối mặt với Đường Tâm, cũng chịu không được đả kích của dư luận, lựa chọn trốn tránh. Anh cho rằng em trai một thời gian ngắn sẽ tỉnh táo trở về, có thế nào cũng không ngờ tới em trai sẽ đi giết Peter.
Lạc Nghị nhìn Đường Tâm yên tĩnh ngủ, nhặt điện thoại lên, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Lạc Nghị rời khỏi phòng bệnh, Đường Tâm liền mở mắt, cô đã nghe được cuộc điện thoại đó, cho nên, Lạc Hàm giết người rồi…
Cha mẹ qua đời trong một đêm, Lạc Hàm thì giết người, hết thảy đều là bởi vì cô sao? Đều là bởi vì chính cô…
Buổi sáng, Lạc Nghị mang thân thể mệt mỏi trở lại phòng bệnh, trên giường trống không, Đường Tâm không thấy đâu nữa rồi.
Lạc Nghị dùng rất nhiều lực lượng đi tìm, tìm khắp đều không thấy Đường Tâm.
Đó là một ngày đen tối, vào đêm đó, em trai tự tay Lạc Nghị nuôi lớn bị kết án vì giết Peter, vào đêm đó, người phụ nữ trong lòng Lạc Nghị ôm đứa con năm tháng biến mất khỏi thế giới này.