CHƯƠNG 3: LIỀU THUỐC ĐỘC DỊU DÀNG
Lạc Nghị nhíu đầu lông mày một cách rất thản nhiên, rồi hờ hững nói: “Lạc Hàm sau khi đi làm ở công ty, sẽ không thể ngày ngày đưa đón cô đi học được. Xe mua cho cô để trong gara, sau này tự mình lái xe đi học, chú ý an toàn.”
Đường Tâm dường như không dám tin vào tai mình nữa. Có lẽ từ khi bước vào ngôi nhà này, anh cả lần đầu tiên nói với mình một câu dài như thế. Anh cả đã tặng cho cô một chiếc xe, còn nhắc cô chú ý an toàn. Thì ra anh cả cũng không lạnh lùng cứng nhắc như vẻ bề ngoài nhỉ.
Lạc Hàm ở bên dưới đập đập vào Đường Tâm, Đường Tâm biết mình thất lễ, liền thu lại tầm mắt, khuôn mặt đỏ lên một nửa: “Cảm ơn, cảm ơn anh cả. Vừa rồi, em….”
Đường Tâm bình thường khá là biết ăn nói, nhưng mà lúc này đây, chiếc lưỡi cô như bị mèo gặm đi mất. Vừa rồi con mắt trầm như mực của anh trợn lên một cái, nhất định là đang chê bai mình không có tự tôn, cô cứ thế mà nhìn chằm chằm vào anh.
Hu, thật ngượng quá.
Sau bữa sáng, Lạc Hàm liền bị Lạc Nghị kéo đi công ty. Đường Tâm đi ra gara để xem, chậc chậc, là một con xe nhỏ màu trắng. Không phải là loại xe rất đắt tiền, là xe thương gia phổ thông, không bóng bẩy cũng không quá đơn điệu. Anh cả suy tính cũng khá là chu đáo đấy chứ, sau này tự mình đi đi về về, cuối cùng không cần Lạc Hàm ngày ngày đi xe đua đến đón, rồi lại dẫn đến việc hỗn loạn ở cổng trường.
Đường Tâm là sinh viên năm tư, việc học cũng không nhiều, buổi chiều liền đi bệnh viện thăm ba. Ba bị bệnh tim, phẫu thuật chống cự cũng đã được vài ngày rồi. Bởi vì là bệnh viện lớn, tay nghề của những người cầm dao cũng thuộc dạng có tiếng quốc gia, lại có mẹ Đường chú tâm chăm sóc, cho nên ba Đường Tâm hồi phục khá tốt, thêm vài ngày nữa là có thể về nhà an dưỡng rồi.
“Tâm à, con ở nhà họ Lạc phải sống đàng hoàng, cũng phải sống thật tốt với Lạc Hàm đấy. Nếu như không có người họ Lạc, ba làm sao có thể đến một bệnh viện tốt như thế, làm phẫu thuật đắt đỏ như thế chứ." Đường Tâm mỗi lần đến bệnh viện, ba Đường đều dặn dò con gái một lần.
Đường Tâm gật đầu: "Ba, con biết mà. Con sẽ cùng Lạc Hàm sống thật tốt."
Đường Tâm ở bệnh viện đến xế chiều, mẹ Đường liền giục Đường Tâm nhanh chóng đi về. Nói cô đã là vợ của người ta rồi, không được về muộn, ở nhà chồng phải thật chăm chỉ hiền thục.
Lái xe về nhà họ Lạc, Đường Tâm đột nhiên cảm giác việc kết hôn lấy chồng của mình cứ như một giấc mơ vậy.
Hai tháng trước, lúc nghỉ hè Đường Tâm đi làm thêm vô tình gặp được Lạc Hàm. Sau đó người đàn ông như hoàng tử ấy đã nảy sinh tình yêu sét đánh với cô, liền bắt đầu điên cuồng theo đuổi. Một tháng sau, Lạc Hàm lãng mạn cầu hôn, sau đó hai người liền đi đăng kí kết hôn luôn. Về sau ba đột ngột phát bệnh tim, Lạc Hàm không nói một lời liền lấy tiền, tìm bệnh viện, mời bác sỹ tốt nhất đến. Mẹ Đường cứ thường nói, nếu như không có đứa con rể tốt này, bầu trời của nhà họ Đường đã sụp đổ rồi.
Đường Tâm đối với Lạc Hàm vừa yêu vừa biết ơn, cho nên ở nhà họ Lạc cũng toàn tâm toàn ý làm tròn bổn phận một người vợ.
Đến bữa tối, Lạc Hàm và Lạc Nghị cùng trở về nhà. Anh cả từ xưa đến nay mặt lạnh không nói, ngay cả Lạc Hàm bình thường toe toét cũng làm mặt muộn phiền, tràn trề dáng vẻ bực dọc.
Đường Tâm không ngốc, chồng bị anh cả ép bức làm việc, tâm trạng nhất định sẽ không tốt. anh cả làm việc rất bá đạo, nhưng Đường Tâm ủng hộ. Dù sao Lạc Hàm cũng không nhỏ nữa, cũng nên hồi tâm gây dựng sự nghiệp, không thể để anh trai nuôi cả đời được.
Trước khi ngủ, Lạc Hàm theo thường lệ bưng một cốc sữa đến đưa cho Đường Tâm: "Tâm, nhân lúc còn nóng uống đi nào."
Đường Tâm nhõng nhẽo: "Chồng ơi, buổi tối em ăn nhiều cơm quá, không thể uống nổi cốc sữa này đâu."
Lạc Hàm đưa cốc sữa lên miệng Đường Tâm: "Tâm ngoan, uống nào. Mỗi tối một cốc sữa có thể ngủ ngon, dưỡng da. Em xem làn da của em đẹp như thế, chính là nhờ vào uống sữa đấy."
Sữa đã đến miệng rồi, Đường Tâm chỉ có thể nhận lấy uống một ngụm lớn, còn dư lại hơn một nửa: "Chồng à, em đợi chút rồi uống tiếp. Một ngụm uống hết thật sự no quá."
Lạc Hàm gật đầu, lấy quyển sách đi ra cửa sổ đọc, nhìn một lúc rồi ngẩng lên: " Tâm, một lát nữa sữa nguội đấy."