CHƯƠNG 14: ĐỨA BÉ HƯ KHIẾN NGƯỜI TA VỪA TỨC VỪA YÊU
5 năm sau...
Ở một thị trấn nhỏ không có tiếng tăm ở vùng Tây Bắc, Đường Tâm dắt tay con trai năm tuổi từ trường mẫu giáo về nhà.
Ánh chiều tà chiếu lên người đứa bé xinh đẹp đó, hình như tỏa ra một tần hào quang màu vàng. Đường Tâm nhìn gương mặt non nớt của con trai bị người khác cào xước, không tư chủ nhớ lại chuyện muốn quên đi nhất trong cuộc đời.
Năm tháng thấm thoát trôi qua, bất tri bất giác con trai đã lớn như vậy rồi.
Năm đó, ba mẹ của Đường Tâm bởi vì cô mà chết, cô quả thật không có dũng khí ở lại nơi ba mẹ cô từng sống, cũng không biết bản thân cô có thể kiên trì lừa dối mình được bao lâu nữa, cho nên cô chỉ có thể chạy trốn. Xúc động, không quan tâm đến tất cả mà chạy trốn.
Lúc đó Đường Tâm bụng đã lớn, bắt một chiếc xe đen đi đến trạm xe khách đường dài, đêm tối hôm đó nhanh chóng lên một chiếc xe khách đường dài. Ông trời cũng muốn cô đi xa, trên xe sóc nảy nhưng cô đã ngủ một giấc dài đi đến vùng Tây Bắc này. Mà cô không phải mua vé trong trạm, trạm xe cũng không có bất kỳ thông tin về cô.
Những ngày tiếp theo tự nhiên sẽ vất vả, Đường Tâm sau khi sinh con trai, tiền trên người cũng hết, còn không thể ra ngoài kiếm tiền, có hôm ăn có hôm không. Nếu không phải chủ nhà thương xót giúp đỡ, có thể đều đã chết đói rồi. Bây giờ cuối cùng cũng tốt hơn, con trai đã năm tuổi, đã đi mẫu giáo rồi, mà Đường Tâm ở trường mẫu giáo của con trai làm giáo viên, một mặt có thể kiếm tiền một mặt có thể chăm sóc con trai.
Ngày tháng của Đường Tâm bây giờ trôi qua rất đơn giản, đầy đủ. Tổn thương đã từng trải qua vĩnh viễn khắc sâu trong tim, cả đời này đều không thể phai nhạt, nhưng vết thương đã kết vẩy rất lâu, khi nhớ lại, đã không còn cảm giác đau thấu tim gan như lúc ban đầu.
“Mẹ, ở trường ngày mai muốn kiểm tra sức khỏe.” Cái tay trắng nhỏ của Đường Niệm kéo lấy tay của mẹ, âm thanh trầm thấp giống như một ông cụ non vậy.
Đường Tâm khẽ cười: “Ừm, mẹ biết rồi. Mẹ là cô giáo của trường, còn biết trước con.”
Đường niệm nghẹo cổ hỏi: “Mẹ, con trước nay chưa từng thấy mẹ kiểm tra sức khỏe?”
“Mẹ rất bận.” Đường Tâm tùy ý mượn một cái cớ nói.
Đường Niệm nắm chặt tay của mẹ, biểu tình rất nghiêm túc: “Bận chỉ là cái cớ, mẹ, mẹ có phải không có tiền không?”
Đường Tâm hơi ngẩn người, một đứa bé mới năm tuổi đều biết khái niệm về tiền như này sao?
Đường Yên cúi người nhìn vào mắt con trai, đưa tay chọc chọc vào cái mũi nhỏ của cậu bé: “Không phải, mẹ có tiền. Mẹ là giáo viên giỏi được các bé bỏ phiếu, có được rất nhiều tiền thưởng nha.”
Đường Niệm nghẹo đầu lẩm bẩm: Còn không phải con phát động các bạn chọn mẹ sao.
Đường Tâm không biết con trai nói gì trong lòng, lại nhéo má nhỏ của con trai: “Niệm Niệm, tết trung thu năm nay, con muốn ăn gì?”
Đường Niệm nắm lấy tay của mẹ, nghiêm túc nói: “Ăn cái gì cũng được, nhưng mà mẹ, đã nói cho mẹ bao nhiêu lần rồi, có thể đừng nhéo má của con được không.”
“Aiya, đứa bé hư này, con là mẹ sinh ra, mẹ nhéo chút thì làm sao.” Đường Tâm hai tay chống hông.
Đường Niệm ghét bỏ rồi quay người đi nói: “Con là đứa bé hư, mẹ chính là người mẹ hư.”
Đường Tâm thấy con trai tự đi, có chút đau đầu. Tiểu tử thối này, mới năm tuổi đã không cho nhéo má, còn không cho người khác nói. Khẩu khí, thái độ, biểu tình nói chuyện này quả thật giống hệt ba thằng bé! Ngoại hình lớn lên giống nhau thì thôi đi, ngay cả tính khí cũng rất giống.
“Đường Niệm, lại ghét bỏ mẹ, hôm nay phạt con chép 300 bài thơ Đường!”
“Ấu trĩ.”
“Ấu trĩ? Đường Niệm, con đứng lại, con nói lại câu đấy lần nữa cho mẹ, ai ấu trĩ!”
Đường Tâm tức đến nỗi giậm chân, thấy tiểu tử thôi kia vẫn bước đi ổn định, giả vờ không nghe thấy!
Hai mẹ con có lúc ngọt ngào như mật ong, mà có khi như oan gia. Hai người ai cũng không để ý trở về phòng thuê thì có người đến gõ cửa.