CHƯƠNG 40: CHẾT ĐÁNG GIÁ
Một chiếc xe màu đen đang lao nhanh trong màn đêm tối tăm.
Ghế sau xe, Đường Tâm đang ngồi yên với khuôn mặt bình tĩnh, bên cạnh còn có Vương Tịnh đang âm thầm vui mừng.
Đường Tâm cùng Vương Tịnh đã nói là ngày mai.
Nửa đêm, Đường Tâm mơ màng ngủ, theo bản năng sờ con trai nằm bên cạnh, lại phát hiện không thấy. Đường Tâm có linh cảm bất thường, vội vàng xuống dưới lầu tìm, vừa thấy Lạc Nghị ôm con trai vào phòng của anh.
Đường Tâm biết con trai không thể giữ được bí mật kia, muốn tìm Lạc Nghị nói chuyện, nghĩ đến nếu Lạc Nghị biết cô bị bệnh, nhất định sẽ đưa cô đến bệnh viện, cần phải sắp xếp mọi chuyện trước thời hạn.
Đường Tâm vội vàng về phòng thay quần áo, lặng lẽ xuống lầu đi ra từ cửa sau. Lúc đó là hai giờ sáng, bên ngoài dù cho có người gác đêm cũng là thời điểm mệt mỏi nhất, Đường Tâm rất thuận lợi rời khỏi biệt thự, đi vội vàng trong đêm tối. Cô gọi điện thoại cho Vương Tịnh, để Vương Tịnh đến đón cô ở địa điểm đã hẹn.
Sau khi Vương Tịnh lái xe đến đón Đường Tâm, bảo cô vứt điện thoại di động đi, sau đó vội vàng rời Lâm Thành. Trong xe hai người đều không nói gì, cũng không cần nói cái gì hết, tất cả đều đã sớm nói rõ ràng.
Trên một bờ biển vắng vẻ, Vương Tịnh dừng xe lại. Đưa một cái túi da giao cho Đường Tâm. Đường Tâm rút đồ vật ra nhìn bên trong một chút, đều là những bằng chứng giả mạo liên quan đến vụ án của Lạc Hàm.
"Vương Tịnh, những cái này nếu như còn có bản sao, tôi làm ma cũng không tha cho cô.” Đường Tâm tàn nhẫn nói với Vương Tịnh.
Vương Tịnh vội vàng chỉ tay lên trời thề: “Đường Tâm, cô chịu dùng cái chết để giải quyết triệt để những tai họa ngầm, để cho tôi yên tâm, sao tôi có thể lừa dối cô.”
Đường Tâm gật đầu, ôm túi da trong ngực, rời khỏi xe, quay đầu nhìn chiếc xe lặng lẽ rút lui trong bóng tối, trên khuôn mặt cô mang theo nụ cười nhẹ.
Sau khi Vương Tịnh thả Đường Tâm xuống xe, lái xe rời đi nhưng chưa đi xa, cô đứng ở bên bờ xa xa cầm ống nhòm nhìn về hướng bên kia, muốn xem Đường Tâm có thật sự đi chết hay không.
Đường Tâm đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Cô luôn luôn muốn chết, chỉ là làm việc đó trước thời hạn một chút mà thôi, có thể dùng việc này để đổi được đồ vật khiến Lạc Nghị và Lạc Hàm không phải lo lắng suốt một đời, cô đã được lợi.
Đường Tâm đã chuẩn bị sẵn một cái bật lửa để đốt cháy những tài liệu kia, đốt đến khi tất cả hóa thành tro tàn.
Thủy triều dâng lên, cuốn trôi tất cả đống tro tàn kia, ngay cả một vết tích cũng không lưu lại.
Đường Tâm cuối cùng cũng thở phào, đứng dậy lần cuối cùng nhìn mặt trời mọc, hướng về phía vị trí Vương Tịnh mỉnh cười, liền đi về phía biển cả.
Từng bước một, mỗi một bước đều rất kiên định, không do dự, tuyệt sẽ không quay đầu.
Lúc Vương Tịnh thấy nước biển chìm cổ Đường Tâm mới để ống nhòm xuống, toàn thân nổi da gà nhưng lại cười lên xe rời đi.
Người ta nói rằng khi sắp chết, trong đầu sẽ xuất hiện hình ảnh quan trọng nhất trong cuộc đời.
Đường Tâm không hề giãy dụa, để mặc thân thể chìm xuống đáy biển một cách từ từ. Trong mắt Đường Tâm là cảnh lần đầu tiên cô đi theo Lạc Hàm tới nhà họ Lạc, đúng lúc gặp Lạc Nghị từ đầu thang đi xuống.
Một giây phút đó bốn mắt rung động nhìn thấy nhau, có phải là đã định trước cả đời này liền dây dưa không rõ.
Ngày hôm đó anh che mắt, liều chết triền miên, mồ hôi và nước mắt của anh rơi trên mặt cô. Đường Tâm có thể phân biệt rõ đâu là giọt mồ hôi, đâu là nước mắt của anh.
Niệm Niệm, thật xin lỗi, mẹ có lỗi với con khi trên đoạn cuối cùng của cuộc đời người cuối cùng mẹ nghĩ tới là ba của con, bởi vì mẹ biết, ba của con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con.
Hình ảnh quan trọng đã biến thành màn hình tối đen, toàn bộ thế giới rơi vào tối tăm, không có đau khổ, hoàn toàn thoát khỏi thế giới này, thật tốt.
Lạc Nghị, tạm biệt, kiếp sau gặp lại.