CHƯƠNG 20: CÔ LÀ CHỊ DÂU
Lạc Nghị để con trai xuống đất, vỗ vỗ vào đầu nhỏ của cậu bé: “Đi, gọi ba.”
Đường Niệm rất nghe lời, chân ngắn bước đến trước hai người đó, cúi đầu: “Ba.”
Lạc Hàm ngạc nhiên trước âm thanh non nớt này. Buông Đường Tâm ra, cúi đầu, nhìn một cậu bé xinh xắn đến túm túm mép quần của bản thân. Lạc Hàm trong mắt tràn ra hơi nước, rất kinh hỷ. Một tay ôm cậu bé lên, hôn lên hai má của cậu bé.
“Tâm, đây là con trai của chúng ta sao?” Lạc Hàm kích động hỏi Đường Tâm.
Đường Tâm nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, con tên là Niệm Niệm, là tên thân mật. Đang chờ người ba như anh đặt cho nó cái tên chính.”
Lạc Hàm lại hôn hai cái lên má của Đường Niệm: “Anh không đổi, anh cảm thấy cái tên này rất hay, Đường Niệm, Niệm Niệm, ba yêu con.”
Đường Niệm hơi cau mày, quay sang nhìn ba lớn.
Cậu bé nhìn thấy ba rất vui, ba này cũng rất vui. Nhưng so sánh mà nói, cậu bé vẫn thích ba lớn hơn.
Một nhà đoàn viên, Đường Tâm cũng lần nữa trở về căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Lạc.
5 năm rồi, người hầu ở đây đều đã thay đổi, ngay cả chị Trương cũng đi rồi. Một cô gái rất xinh đẹp bưng ra một đĩa trái cây, chào hỏi: “Nghị, nhị thiếu gia của nhà ta trở về rồi, hừm... Vị tiểu thư và em bé này là..”
Lạc Nghị trầm thấp nói: “Vương Tịnh, đây là Đường Tâm và Niệm Niệm là vợ con của Tiểu Niệm.”
Vương Tịnh nghe xong, vội kéo Đường Tâm đến sô pha ngồi: “Đường Tâm, mau ngồi mau ngồi. Nghị trước đây cũng không có nhắc đến vợ con của Tiểu Hàm với tôi, cho nên tôi không biết hai người, xin lỗi nha.”
Đường Tâm cố gắng gượng cười: “Lạc Hàm 5 năm trước sau khi xảy ra chuyện, tôi vì trốn khỏi phong ba mà phải đi nơi khác. Hôm nay Lạc Hàm đã ra rồi, tôi liền dẫn con trở về. Cô là... chị dâu phải không.”
Vương Tịnh liếc nhìn Lạc Hàm, cười nói: “Tâm cứ kêu tôi là chị thôi, tôi và anh cả của cô còn chưa có tổ chức hôn lễ.”
Đường Tâm mím mím môi, cũng cố gắng cười gượng: “Tôi đã xem bài trên tạp chí rồi, hôn lễ của hai người đã định vào tháng sau, cũng không còn bao nhiêu ngày nữa. Sớm muộn cũng là chị dâu, cứ đổi đi đổi lại cũng phiền.”
Vương Tịnh rất vui vẻ gật đầu: “Vậy được, tùy cô.”
Lạc Nghị trước giờ ít nói, bây giờ cũng vẫn vậy. Hai ngươi đó cứ vui vẻ cười nói, anh thì ôm con trai lên đùi, còn lấy hoa quả cho cậu bé ăn.
Niệm Niệm cầm một quả dâu tây đưa đến miệng của Lạc Nghị: “Ba lớn, ba cũng ăn.”
Lạc Nghị rất ít khi loại quả chua chua như dâu tây, nhưng là con trai đưa, nghĩ cũng không thèm nghĩ ăn quả dâu tây trên tay cậu bé. Lạc Hàm có chút ghen tỵ, lầm bầm: “Niệm Niệm, con chỉ đút cho ba lớn của con ăn hoa quả, không đút cho ba sao?”
Đường Niệm ngược lại không có nặng bên này nhẹ bên kia, lấy trong đĩa hoa quả một quả táo to, trực tiếp nhét vào miệng của Lạc Hàm.
Lạc Hàm mặt mày tốt lên không ít, cầm lấy trái táo cắn một miếng.
Lạc Nghị hiếm khi cười, không ngờ con trai nhìn thì vừa ngoan vừa hiểu chuyện, những cũng có một chút thủ đoạn nhỏ.
Vương Tịnh cười nói: “Nghị, Niệm Niệm xem ra rất thích anh.”
Lạc Nghị cũng không nói gì, Vương Tịnh lại đưa tay xoa đầu của Đường Niệm: “Thật là đứa trẻ xinh xắn, so với ngôi sao nhí còn đẹp hơn. Chỉ là... Niệm Niệm, sao không gọi là bác, mà lại gọi là ba lớn?”
Vương Tịnh hỏi một câu tùy ý, ánh mắt của ba người lớn đều thay đổi.
Niệm Niệm kéo tay của Vương Tịnh ra, không vui nói: “Đây là chuyện nhà của nhà cháu.”
Hàm ý chính là cô ta còn chưa gả đến nhà họ Lạc, đừng quản nhiều chuyện.
Một đứa bé năm tuổi chọc Vương Tịnh không vui, Vương Tịnh sắc mặt hơi biến. Biết bản thân không nên tính toán với một đứa trẻ, sẽ chọc Lạc Nghị không vui, vì thế cô ta chỉ có thể nhịn. Mà lúc đó Lạc Nghị lạnh lùng nói một câu: “Cơm nước chưa có sao? Niệm Niệm đã đói rồi.”