Hai người quay về công ty, trên xe không ai nói chuyện, vẫn là bản nhạc “Điên cuồng vì yêu” lặp đi lặp lại.
Niệm Niệm nhìn thấy mẹ và bác cùng quay lại công ty, đặt sách xuống hỏi: “Mẹ, sao mắt mẹ lại đỏ?”
Đường Tâm không dám nói chuyện mình và bố nó đi lén lút, trả lời: “Mẹ đi thăm ông bà ngoại con.”
Niệm Niệm nghiêng đầu: “Không phải ông bà ngoại đã mất rồi sao?”
Đường Tâm gật đầu: “Đúng vậy, ông bà ngoại con đã mất rồi. Đi thôi, chúng ta nên về nhà, đừng trễ nãi công việc của bác con.”
Niệm Niệm nghe lời đi cùng Đường Tâm, đến cửa còn không quên giơ tay với Lạc Nghị: “Ba lớn, tạm biệt.”
Lạc Nghị nhìn người phụ nữ của mình dắt con trai mình đi, xoay người, cắn chặt răng. Lần nào cùng nhìn họ đi, cách mình càng ngày càng xa.
Điện thoại reo, là Vương Tịnh gọi tới. Lạc Nghị đợi chuông reo đủ hai mươi giây mới nghe máy: “Chuyện gì?”
“Anh Nghị, cửa hàng áo cưới gọi điện thoại cho em, đồ cưới chúng ta đặt đã về rồi. Cho nên ngày mai chúng ta đi thử đồ cưới.” Vương Tịnh nũng nịu trong điện thoại.
“Tôi rất bận, cô tự làm đi.”
“Anh Nghị, vậy đồ cưới của anh...”
“Được rồi, cứ như vậy, tôi đang họp.” Lạc Nghị cúp điện thoại, tiện tay ném điện thoại ra xa.
Buổi tối, Đường Tâm đứng trước gương trong phòng tắm, giơ tay chạm đến dấu vết trên cơ thể mình trong gương, nhắm mắt, giống như cơ thể nóng bỏng đó còn đang ôm chặt mình.
Lạc Nghị, cảm ơn anh.
Em đã thỏa mãn, thật đó, em sẽ không cầu xin nữa, cũng không oán hận ông trời bất công nữa. Ông trời thật ra...rất công bằng.
Mặc đồ ngủ, lên giường ôm con trai mình. Thấy con trai đang mở điện thoại của cô, sắc mặt nghiêm trọng, hàng lông mày nhỏ nhíu lại muốn khóc.
Đường Tâm không hiểu, trong trí nhớ cô, con trai từ bé đến lớn hình như chưa từng khóc. Cho dù lúc làm xét nghiệm, những đứa bé khác đều khóc kinh thiên động địa, nó lại tự mình đến quầy lấy máu, tự mình xắn tay áo.
“Niệm Niệm, xem gì vậy?” Đường Tâm mở chăn lên giường, nghiêng đầu sang.
Đáy mắt đột nhìn co rút, giơ tay lấy điện thoại qua.
Niệm Niệm xoay đầu nhìn mẹ, đôi mắt như viên lưu ly đen tràn đầy hơi nước: “Mẹ, mẹ bị bệnh rất nặng sao?”
Đường Tâm còn giấu diếm: “Không, không có, đây không biết là ai gửi tin, gửi nhầm rồi.”
“Mẹ, mẹ đừng lừa con. Mẹ xem con là trẻ con sao?”
“...”
Thằng nhóc này không phải trẻ con sao?
“Mẹ, bệnh viện này là bệnh viện con xét nghiệm, cũng là bệnh viện mẹ ở lúc ngất xỉu. Bệnh viện này là bệnh viện cứu mẹ, con từng thấy bảng tên trước ngực ông ấy. Ông ấy gửi tin cho mẹ lúc mẹ đang tắm, hỏi mẹ sao còn chưa nói ông ấy làm thủ tục chuyển viện phẫu thuật, còn nói bệnh của mẹ không thể trị, phải nhanh chóng phẫu thuật. Mẹ, mẹ bị sao vậy?”
Đường Niệm lắc tay mẹ, hơi nước ở đáy mắt cuối cùng không nhịn được, trở thành từng hàng nước rơi xuống.
Đường Tâm luôn xem con trai là con nít, nhưng bây giờ nhìn, con trai giống như đã lớn rồi.
Đường Tâm ôm con trai, cố gắng cười: “Niệm Niệm, mẹ bị bệnh rồi. Nhưng con đừng khóc, con người ai cũng bị bệnh. Con xem, đầy người ở trong bệnh viện, không phải vì họ bị bệnh sao?
Đường Niệm ngẩng đầu, thút thít hỏi: “Mẹ, vậy mẹ có chết không?”
Đường Tâm cười cười: “Ai cũng sẽ chết, cho dù không phải bệnh chết, cùng có thể là vì chết già. Con người từ lúc sinh ra thì đã sống đi tới một nơi gọi là chết. Chỉ là có người con đường của họ rất dài, có người đường lại rất ngắn. Con đường của mẹ là con đường ngắn, nhưng mẹ không sợ, vì mẹ có Niệm Niệm, vì mẹ cũng từng trải qua chuyện rất hạnh phúc.