CHƯƠNG 34: NIỆM NIỆM GIỞ TRÒ XẤU
Chiếc váy cưới nhìn thật đẹp và sang trọng, mặc lên người Vương Tịnh có nhô có cong, càng đẹp đến mức lóa mắt mà cao quý.
Trong nháy mắt, Đường Tâm sững sờ.
Người ta nói người phụ nữ đẹp nhất chính là giây phút mặc chiếc váy cưới lên người. Đúng là giờ phút này Vương Tịnh thật sự rất đẹp.
Vương Tịnh chỉnh phần ngực đang bị kéo căng một chút, khiến cặp ngực của cô càng nổi bật hơn, hỏi Đường Tâm: “Tâm, cô cảm thấy đẹp không?"
Đường Tâm vội vàng thu lại vẻ thất thần, gật đầu: “Thật đẹp, chị dâu, cô có dáng người cao gầy giống như người mẫu, mặc chiếc váy này lên người thật sự là vô cùng xinh đẹp!”
Vương Tịnh có chút xấu hổ: "Lúc chọn mẫu, anh trai cô cũng nói chiếc váy này trông đẹp nhất. Lúc đấy tôi còn chê đắt, thật sự rất đắt, anh trai cô lại không hề chớp mắt chọn ngay cho tôi, còn là đặt hàng ở tận nước Pháp.”
Đường Tâm khẽ mỉm cười: "anh cả rất cưng chiều chị dâu, hai người sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Lạc Hàm từ bên ngoài về nhà, nhìn thấy cảnh này hơi sửng sốt một chút. Đường Tâm nói: "anh cả không có thời gian cùng chị dâu thử váy cưới, chị dâu liền mang váy về nhà.”
Lạc Hàm hiểu, lạnh nhạt lấy lòng một tiếng: “Áo cưới rất đẹp."
Vương Tịnh dĩ nhiên là càng thêm vui mừng tít mắt.
Lạc Hàm sau đó đưa tay ôm Đường Tâm: "Lúc trước vì em chưa tốt nghiệp đại học, em cứ không đồng ý làm đám cưới nên chúng ta chỉ đi đăng ký. Tâm, hay là chúng ta tổ chức hôn lễ đi. Anh cũng muốn để em mặc chiếc áy cưới đẹp nhất.”
Đường Tâm lắc đầu: "Lạc Hàm, chúng ta đã là vợ chồng, con cũng đã lớn như vậy rồi, còn…”
Đường Tâm đang nói chuyện, nhìn thấy con trai đang cầm một chiếc bánh ga tô mứt dâu tây, bước từng bước chân nhỏ nhắn đi tới, cô vội vàng lớn tiếng: “Niệm Niệm, đừng tới đây, đừng dẫm lên áo cưới của dì!"
Niệm Niệm dường như bị dọa giật mình, trượt chân ngã sấp xuống. Bé không dẫm lên áo cưới nhưng là chiếc bánh ga tô mứt dâu tây trong tay lại vừa vặn bay tới mông Vương Tịnh, mứt dâu tây theo áo cưới chảy xuống, đỏ chói một mảng, cảnh tượng thật ngoạn mục.
"A!" Vương Tịnh kêu to, cố gắng quay người về phía sau để xem xét, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói: “Áo cưới của ta! Ngươi làm bẩn áo cưới của ta!"
Vương Tịnh suy sụp hét lên, Niệm Niệm ‘bị hù dọa’ quá mức, khóc "Oa" một tiếng.
Đường Tâm vội vàng xin lỗi Vương Tịnh, cố gắng khắc phục chiếc áo cưới.
Lạc Hàm và Lạc Nghị cùng chạy về phía Niệm Niệm, Lạc Nghị ôm lấy Niệm Niệm trước, dỗ dành an ủi, nhưng Niệm Niệm bị ‘sợ hãi quá mức’ nên tiếng khóc càng lúc càng lớn, nước mắt càng ngày càng nhiều, cổ họng phát ra tiếng nấc.
Lạc Nghị quay đầu, ánh mắt sắc bén như đao nhìn Vương Tịnh: "Chỉ vì một chiếc váy cưới có đến mức đối với đứa trẻ la hét như vây? Nhanh đi đi, đừng có ở đây mà hù dọa đến Niệm Niệm.”
Váy cưới của Vương Tịnh bị Niệm Niệm làm bẩn, Lạc Nghị không những không an ủi cô mà còn quát cô, tức giận, tủi thân khiến nước mắt cô rơi xuống: “anh Nghị, em… em không cố ý với Niệm Niệm…”
Lạc Nghị cũng không thèm nhìn Vương Tịnh chút nào, ôm Niệm Niệm đi lên lầu.
Đường Tâm vừa lúng túng lại có lỗi, thấy mứt dâu quá nhiều, cô càng lau càng rối tung rối mù, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Chị dâu, thật sự xin lỗi, tôi không phải cố ý lớn tiếng nói Niệm Niệm, Niệm Niệm cũng không phải cố ý, chị cởi váy cưới ra, tôi đem đi cửa hàng giặt khô để giặt sạch lại cho chị.”
Không có Lạc Nghị ở đây, Vương Tịnh cũng không cần kìm nén tính tình của mình, trực tiếp oán giận trả lại một câu: “Cô thật là quê mùa! Chiếc váy cưới đắt như vậy làm sao có thể giặt? Giặt sẽ hỏng!”
Sắc mặt Lạc Hàm thay đổi, một tay kéo Đường Tâm ra phía sau mình, tức giận nhìn Vương Tịnh: “Vương Tịnh, cô còn dám nói Tâm một câu, tôi tuyệt đối sẽ khiến cô hối hận vì đã đến thế giới này.”