Cô chỉ là ở bên anh suy nghĩ ngây dại một lúc.
La Thần Dương nhìn nữ sinh, khẽ giật mình, Lục Loan Loan sinh ra có gương mặt kiều diễm như tường vi, có một đôi mắt sạch sẽ giống như cô vậy, anh run trong vài giây, không có phản hồi, tính là ngầm nhận.
Lục Loan Loan làm bài kiểm tra trong cao hứng, có lúc ngẩng đầu nhìn góc nghiêng gương mặt anh, sau đó mặt ửng hồng cuối đầu.
Anh Thần Dương, anh có thể hay không..." âm thanh thiếu nữ rất nhỏ, mang theo sự khó đoán run rẩy cùng với kích động: "Có thể hay không cùng em nói về bài tập này."
Tầm nhìn của La Thần Dương rơi trên gương mặt Lục Loan Loan, gò má của thiếu nữ mang theo nét ửng đỏ ửng hồng, cực giống với quả đào sắc màu mọng nước: "Câu nào?"
"Chính là bài này!" Lục Loan Loan đem bài kiểm tra qua, rụt rè nhìn anh đầy hy vọng.
Lục Loan Loan rời phòng bệnh là lúc hơn 9 giờ, một người đàn ông mặc áo khoác mỏng màu đen đi vào, nhìn vào so với La Thần Dương lớn hơn 4-5 tuổi: " cậu không sao chứ."
La Thần Dương giật giất đôi môi bởi vì bị bệnh mà tái nhợt: "Chết không nổi."
Lee cười: "Cái người mới vừa đi ra ngoài, tiểu thư nhà họ Lục, còn trẻ như vậy, còn chưa thành niên nha, cậu cũng xuống tay được."
La Thần Dương vễnh môi, ánh mắt kỳ bí nhìn về một hướng: "là Nguyễn Mạn Sênh đưa đi cùng, tôi còn không đến nổi, bụng đói đi ăn quàng đâu."
"Là cậu kêu tôi tra." Lee đem phần giấy da đưa qua, "Đừng nói, nếu như không phải cậu nhắc nhở tôi trước, Lưu Thanh Vũ người này là chị của cậu, tôi đúng là sẽ không cách nào tra ra được, bây giờ bất luận là ghi chép từ ở trong trường học hay là ghi chép ở nước Mỹ, liền tấm ảnh trong trường bên Mỹ đều không phải là khuôn mặt của chị cậu."
Lee tiếp túc nói, "Đại tiểu thư Lưu Thanh Vũ kia của Lưu gia, cuộc sống bí ẩn, ăn chơi phóng đãng, chơi đến nổi, lúc ở Mỹ, phá thai mấy lần, lần này bị người ta làm cho bụng to ra, Lưu Gia nhất thời tìm không được người, chỉ có thể tìm cô chị kia của cậu gả thay thôi, theo tất cả những gì tôi tra được, cô chị kia của cậu...còn có một đứa con gái..."
La Thần Dương chậm rãi nâng tầm mắt lên, nhìn Lee, ngón tay của anh cầm tập tài liều không ngưng dùng sức
"Tôi cũng rất kinh ngạc." Lee trịnh trọng, "Đứa con gái đó xem tuổi, có lẽ là hơn bốn tuổi rồi, xem ra, cậu rời khỏi thành phố Hải Châu mấy năm, phát sinh nhiều việc ghê."
La Thần Dương không biết được rằng mấy năm nay đã phát sinh chuyện gì, anh biết, cuộc sống Cố Uyên trải qua…cũng không tốt.
"mợ chủ, ăn một chút đi, nếu không sức khỏe chịu không nổi." Cố Uyên đưa tay xoa tran, nhẹ nhàng mở miệng: “tôi biết rồi, vú để đây đi.”
Vú Trương than một tiếng rồi nhìn thức ăn đã đặt trên bàn trà vào buổi trưa, một lúc cũng không có động qua, cậu chủ và mợ chủ sao lại xảy ra mâu thẫu lớn đến vậy.
Bà là một người giúp việc cũng không có biện pháp, nhưng mợ chủ đã một ngày cái gì cũng không ăn, chỉ uống một chút trà gừng, nằm ở trên giường.
Vú Trương nhìn thấy mà đau lòng.
Cố Uyên cũng không phải là tuyệt thực.
Cô chỉ là vốn đến kỳ kinh nguyệt, tương đối yếu ớt, càng đau, càng không muốn ăn gì, lại cộng thêm việc sợi dây chuyền Cố Tùng An tặng cô bị mất, cả người cô như mất đi ánh sáng vậy.
Vú Trương khuyên mấy câu không có tác dụng, đặt thức ăn trên bàn trà rồi rời đi phòng ngủ.
Cố Uyên xoa bụng nhỏ, đi vào phòng rửa tay, sau đó trở ra, có một loại cảm giác mất sức, rất khó chịu, rất không thoải mái.
Dưới chân mềm nhũn, bước đến sofa ngồi xuống, uống mấy hớp nhỏ cháo, sau đó đi đến bên cửa sổ, nhìn ngôi sao ngoài cửa, tối hôm nay...
Một mảng màn đêm rậm rạp, không có sao sáng.
Cô đến ngồi cạnh giường, mở ngăn kéo ra, bên trong đặt một hộp giấy được đóng gói tinh xảo, mở ra,bên trong là một chiếc cà vạt màu xám được làm tỉ mỉ.
So với cái mà Tống Ánh San tặng, cái của cô rẻ tiền hơn.
Lúc mua một chiếc cà vạt này, Cố Uyên nghĩ, anh mà mang lên sẽ nhìn đẹp lắm, đặt cà vạt xuống, Cố Uyên để lại vào trong ngăn kéo, cô nằm trên giường, ngủ không được.
Mở cái đèn hoàng hôn.
Đột nhiên, trong mắt là một mảng tối đen.
Cố Uyên sững sốt hai giây, sau đó tốc độ nhanh chóng đến đầu giường mở đèn, nhưng mà bất luận dù đè xuống chốt mở, vẫn đen nhánh không thấy gì.
Cô mở to miệng từ từ hô hấp, cắn môi, tầm mắt đảo qua màn đêm tối.
Ngón tay không tự nhiên mà bắt đầu co lại.
"mợ chủ, mợ chủ đã ngủ chưa? Mất điện rồi." Ngoài cửa vọng lại tiếng của Vú Trương.
Mất điện rồi.
Cố Uyên: "Vú Trương, trong nhà..có nến..không?"
Ngoài cửa, vú Trương nghe được âm thanh run run của người phụ nữ: "Nến à, hình như đã hết rồi, tôi đến nhà kho xem xem, mợ chủ đừng vội."
"Vú Trương, vú Trương." Cố Uyên la lên mấy câu.
Ngoài cửa không còn âm thanh truyền lại, cô xuống giường, chầm chậm bước đến phía cửa.
Tô Ngọc Kỳ đang ở trong thư phòng xem văn kiện trên máy tính, cầm cà phê lên uống một hớp, chỗ đau trên cánh tay truyền đến, anh thu lại ánh mắt nhìn cánh tay mình, run sợ trong một giây, cà phê tràn lan ở trên miệng đắng ngắt.
Lúc Tô Ngọc Kỳ dời mắt về màn hình máy tính.
Tầm mắt rơi vào một mảng tối đen, cúp điện rồi.
Điện của máy tính xách tay vẫn còn dư, trong phòng sách, chỉ có ánh sáng máy tính nhàn nhạt phát ra, anh lấy ra điện thoại, bấm số điện thoại hỏi.
"Thực xin lỗi ngài Tô, từ trung tâm đến quảng trường phía Nam đều bị cúp điện rồi, cụ thể khi nào có điện, chúng tôi liên hệ lại sau."
Cúp điện thoại.
Nam nhân bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ một mảng mịt mờ tối đen, đều cúp điện hết rồi?
Màn đêm tối đen bao trùm bóng người tuấn mỹ của người đàn ông, anh đứng bên cửa sổ, hút hai điếu thuốc, trong bóng tối chỉ nhìn thấy màu xanh u ám của ngọn lửa trong nháy mắt chiếu sáng gương mặt của người đàn ông, sau đó trở lại với màn đêm, không thấy rõ biểu tình trên gương mặt anh.
Được mười phút
Anh bấm số gọi điện thoại, gọi cho Vú Trương: "vú đi lên lầu, xem Lưu Thanh Vũ."
Nhìn không rõ biểu tình của người đàn ông, có điều giọng điệu bình tĩnh.
"mợ chủ bảo tôi đi tìm nến, trong nhà hết nến rồi, tôi gõ cửa, mợ chủ không mở."
Từ Cẩm Vinh Uyển đến biệt thự Ngân Phong, đi qua năm cái đèn giao thông, hơn nửa tiếng đồng hồ, Tô Ngọc Kỳ dừng xe đi vào trong phòng khách.
Mơ hồ nghe thấy tiếng của vú Trương ở lầu trên truyền xuống, mợ chủ, mợ chủ mở cửa đi."
Tô Ngọc Kỳ lên lầu, anh bước đến cửa phòng ngủ, "Vú Trương, chìa khoá dự bị đâu?"
"A, cậu chủ, cậu về rồi." Vú Trương kinh ngạc một cái, nói, "Cúp điện rồi, nhà kho một mảng tối, tôi nhớ chìa khoá nằm ở trong hộc tủ, mở ra thì trong hộc tủ không có...
“Đi tìm." Người đàn ông chỉ nhẹ nhàng thốt ra hai từ.
"Vâng."
Vú Trương nghĩ, cư nhiên cậu chủ Tô trở về, ở đây cũng không cần bà nữa, bà ở Ngân Phong không chỉ chăm sóc mợ chủ một khoảng thời gian, mơ hồ cũng biết, mợ chủ sợ bóng tối.
Có chứng sợ bóng tối.
Buổi tối mỗi ngày lúc đi ngủ, đều phải mở đèn.
Cậu chủ mặc dù cãi nhau với mợ chủ, nhưng mà..cúp điện rồi, cậu chủ vẫn là gọi điện dặn dò bà, sau đó liền qua đây
Chân mày người đàn ông chau lại, giọng nói âm u: "Lưu Thanh Vũ, mở cửa ra."
Không có tiếng đáp lại.
Tô Ngọc Kỳ không đợi Vú Trương tìm thấy chìa khóa dự phòng, anh cởi vest bước xuống cầu thang, bước ra khỏi phòng, nhanh chóng vượt lên tầng hai, đẩy cửa sổ ra, chống đỡ bệ cửa sổ nhảy vào.
Cơn đau từ cánh tay anh truyền đến, nhưng anh trực tiếp phớt lờ nó, ánh mắt anh mờ nhạt tìm kiếm trong đêm tối, anh bước từng bước, ánh mắt dần rơi vào người phụ nữ đang dựa vào chân giường không ngừng run rẩy.
Tô Ngọc Kỳ bước dài về phía trước, cúi xuống ôm chầm lấy cô. Cố Uyên theo bản năng mà giãy giụa, cô dường như bị cuốn vào một nỗi sợ hãi lớn.
Nhưng mùi hương quen thuộc thoáng chốc lại làm cô kinh ngạc.
“Anh Tô...” Cô nói một cách không chắc chắn.
“Ừm.” Một âm tiết đơn giản, thờ ơ, anh khẽ dừng hai giây, lại nói: “Ngủ đi.”
Giọng điệu vẫn thờ ơ như vậy.
Cố Uyên nhắm mắt lại, như thể cô đã bị thôi miên, loại bỏ đi hoàn toàn nỗi sợ hãi của mình. Anh đặt cô lên giường, nhưng vì anh chỉ ôm cô bằng một tay, nên khi anh đặt cô xuống, nửa người của anh cũng ngã thẳng lên chiếc giường êm ái.
Anh dùng tay kia xoa mi tâm, trông có vẻ hơi buồn ngủ.
Mùi thơm và cơ thể mềm mại của người phụ nữ này chi phối lấy giác quan anh, khiến anh vừa thích lại vừa không thích.
Người phụ nữ này hết lần này tới lần khác lại chà đạp lên ranh giới cuối cùng của anh.
Anh thừa nhận, anh luôn bị cơ thể này mê hoặc.
Ham muốn của anh với Lưu Thanh Vũ, anh cần phải nỗ lực rất nhiều mới có thể kiềm chế lại được. Trước đây, anh chẳng phải người sẽ có ham muốn mạnh, suốt cả khoảng thời gian Tống Ánh San ở bên cạnh anh, anh chẳng chạm vào cô ta lấy một lần. Anh gần như là đã nghĩ mình thanh tâm quả dục, nhưng khi gặp Lưu Thanh Vũ rồi thì anh mới biết.
Không.
Không phải như vậy.
Chỉ khi nếm thử được hương vị của cô.
Anh mới không muốn kiềm chế bản thân mình thêm nữa.
Anh đã từng rất ghét cô, chỉ muốn sử dụng cô để phát tiết những ham muốn của mình, nhưng hiện tại thì anh vẫn ghét, chỉ là sâu trong anh vẫn có chút mê luyến không thể kiểm soát được.
Người phụ nữ dịu dàng trong vòng tay anh, khiến anh bối rối không thôi.
Anh ôm eo Cố Uyên, vùi mặt vào cổ người phụ nữ cảm nhận nhịp thở đều đều. Các đốt ngón tay tiếp tục hoạt động, tựa như là bị đau, người phụ nữ khẽ phát ra âm thanh nhẹ, người đàn ông lập tức thả tay ra.
Ngày hôm sau.
Cố Uyên tỉnh dậy, trông thấy người đàn ông đang mặc quần áo. Cô sửng sốt mất một giây mới ra khỏi giường liếc nhìn quần áo mình, bởi vì vừa thức dậy nên trông cô có chút lộn xộn, nhưng quần áo trên người cô thì lại không mấy lộn xộn lắm.
Người đàn ông động tác ưu nhã thanh lịch siết chặt bộ đồ vào người mình: “Tôi nghe Vú Trương nói cô không chịu ăn cơm?”
“Không.” Giọng nói của Cố Uyên hơi khàn, thực ra cô cảm nhận được lúc nói chuyện cổ họng mình có chút đau.
Chính ngay khoảnh khắc anh bảo cô dùng miệng...
Nghĩ đến chiều dài của người đàn ông này và cảnh tượng lúc ấy, đôi mắt Cố Uyên lóe lên một nỗi sợ hãi. Chính ngay khoảnh khắc ấy đã làm đau cổ họng của cô.
Ánh mắt của người đàn ông rơi vào món ăn lạnh lẽo trên bàn cà phê, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Vậy thì xuống lầu ăn cơm đi.”
Cố Uyên gật đầu.
Cô không ngờ sáng nay... anh lại không giận.
Có vẻ yên bình một cách đáng sợ.
Ban đầu Cố Uyên nghĩ là anh sẽ tức giận. Buổi sáng thức dậy, nhìn Tô Ngọc Kỳ trong phòng ngủ cô lại càng sốc hơn.
Đêm qua có một sự cố mất điện.
Cô vẫn nhớ rõ.
Cô đã bị cuốn vào một cơn ác mộng đầy sợ hãi, chỉ có Cố Uyên biết là cô đã rơi vào một cơn lốc lớn, mẹ cô và Tùng An đã hét tên cô, cô không thể thoát ra được, hoàn toàn chìm đắm trong đó. Lúc còn nhỏ cô đã từng bị bắt cóc, phiêu bạt trên thuyền chứng kiến kẻ bắt cóc giết con tin, và giết luôn cậu bé đã luôn sưởi ấm cùng cô.
Đêm trước chàng trai đó còn đưa thức ăn cho cô.
Thế mà hôm sau máu thịt đã tách rời chết trước mặt cô.
Sau khi được cứu thoát, cô vướng phải một cơn sốt cao và đắm chìm trong ác mộng suốt một tuần trôi qua.
Đêm qua, cô... lại mơ thấy.
Cô còn mơ thấy Tùng An.
Mơ thấy mẹ.
Tùng An không nói gì, chỉ nhìn cô như thế, cô muốn lao đến ôm cậu, nhưng cậu lại biến mất.
Có một cậu bé giữ lấy chân cô, hỏi cô: “Mẹ ơi, sao mẹ không cần Thiểm Thiểm.”
Thiểm Thiểm, đó là cái tên cô đã đặt cho đứa trẻ đã qua đời trong bụng mình.
Tinh Tinh Thiểm Thiểm.
Nhưng rồi, cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc và một giọng nói làm cô nguôi ngoai: “Ngủ đi.”
Cô được một vòng tay ấm áp ôm lấy.
Vú Trương đổ đầy hai bát cháo đặt bên cạnh Tô Ngọc Kỳ và Cố Uyên. Lòng bàn tay phải của Cố Uyên bị trầy xước, quấn trong gạc trắng, cô chỉ có thể cầm thìa bằng tay trái.
Bên trong phòng ăn, sự im lặng bao trùm.
Cố Uyên không ăn nhiều.
Tô Ngọc Kỳ cũng không ăn nhiều. Sau khi uống một ly sữa đậu nành, người đàn ông đứng dậy, không nói gì đi lên lầu. Hai phút sau, anh đi xuống cầu thang trong bộ đồ đen đắt tiền gọn gàng, bước dài chân về phía cửa.
Cố Uyên đặt đồ xuống đi theo anh.
“Anh Tô...”
Tô Ngọc Kỳ đứng ở cửa, bước chân anh dừng lại. Anh không quay lại, Cố Uyên nhìn người đàn ông đứng thẳng lưng kia, anh đứng ở cửa, bóng dáng chống lại ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm, cô nói nhỏ: “Xin lỗi, tôi không có ý đả thương anh.”
Hai ngày rồi.
Cô cũng đã tỉnh dậy.
Cô không có đủ lý do để trách người đàn ông này.
Đối với Tô Ngọc Kỳ, đối với người đàn ông này, cô luôn có lòng biết ơn và yêu thương nhiều hơn là ghét...
Đôi mắt Tô Ngọc Kỳ hơi tối lại, lắng nghe giọng nói khàn khàn nhàn nhạt của người phụ nữ phía sau anh, vẻ mặt anh sững sờ, nhưng chỉ trong một giây. Anh vẫn không quay lại hay nói một lời nào, sải bước đi về phía trước.
Lái xe đi mất.
Cố Uyên nhìn chiếc xe biến mất trong tầm mắt, hầu như chỉ mình cô là có thể nghe thấy thanh âm: “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã cứu tôi khỏi cơn ác mộng sâu thẳm.
Cảm ơn anh đã giúp tôi... khi tôi bất lực nhất...
Trong thế giới này, sẽ có một người như vậy, bất kể họ làm gì, bạn cũng không thể ghét họ hoàn toàn.
Tô Ngọc Kỳ với Cố Uyên, chính là như vậy.
Cuộc sống dường như trở lại như bình thường.
Chỉ là vào ban đêm Tô Ngọc Kỳ hiếm khi quay trở lại biệt thự Ngân Phong, những mỗi đêm, Cố Uyên luôn có ảo tưởng rằng vẫn còn một hơi ấm phía sau, để cô dựa vào.
Nhanh thôi đã sắp qua năm rồi.
Thời tiết vẫn lạnh giá như cũ.
Bà Tô đề nghị Cố Uyên và Tô Ngọc Kỳ đến nhà họ Lưu cùng nhau.
Cố Uyên gật đầu.
Mặc dù cô đã cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Lưu từ lâu, nhưng bây giờ trên danh nghĩa cô là Lưu Thanh Vũ. Về tình về lý thì cô cũng là con gái lớn của nhà họ Lưu, cô nên đến nhà họ Lưu để xem xét.
Ngày chủ nhật.
Cô đến nhà họ Lưu lúc năm giờ chiều, Lưu Chấn Khang nhìn phía sau cô, cau mày: “Cậu ba Tô không đến à?”
Cố Uyên nhẹ nhếch môi: “Nếu anh ấy không đến, ông có thể đuổi tôi ra không?”
Trần Quân Mai mặc bộ sườn xám mùa đông cao cấp bước xuống cầu thang: “Cô thực sự nghĩ mình là con gái lớn của nhà họ Lưu hay sao mà nói chuyện với bố cô thái độ đấy?”
“Có phải con gái lớn của nhà họ Lưu hay không, bà không biết à?” Cố Uyên ngồi trên ghế sofa. Nếu không cần thiết, cô thực sự không muốn đến đây hơn bất kì ai khác, mọi thứ ở đây khiến cô cảm thấy phát ốm.
Trần Quân Mai đã đuổi cô và mẹ ra khỏi nhà bằng cách nào? Mặc dù khi đó cô còn nhỏ nhưng điều đó không có nghĩa là cô không có trí nhớ. Đọc truyện tại -- T rumTruyen.C OM --
Trần Quân Mai nghiến răng tức giận nhìn Cố Uyên. Lúc Thanh Vũ trở lại, bà muốn cho tiểu tiện nhân này đẹp mặt một phen, vị trí bà trẻ trong nhà họ Tô cũng là của Thanh Vũ.
Người hầu đến đưa cho Cố Uyên một tách trà.
Trần Quân Mai đi đến cầm lấy: “Uống cái gì mà uống? Không biết cô còn tưởng mình là bà trẻ nhà họ Tô thật cơ. Ai mà không biết cậu ba Tô hoàn toàn không thích cô chứ. Nếu không có Thanh Vũ, cô có thể gả vào một nơi cao quý như nhà họ Tô sao?”
Lưu Chấn Khang cau mày: “Được rồi, đừng ồn ào nữa.”
“Ồ, anh Tô không thích tôi, trông bà hạnh phúc quá nhỉ, ừ đúng rồi, anh ấy không thích tôi, vì vậy phiền hai người, đừng bày mưu kế gì với tôi nữa, tôi không có tiền cho hai người đâu, hai người có thể đến gặp anh ấy mà xin.”
Cố Uyên nói rất rõ ràng và hung ác, Lưu Chấn Khang và Trần Quân Mai tựa như một cặp sán dây hút máu, đe dọa cô không biết bao nhiêu lần, chỉ để cô lấy tiền của nhà họ Tô.
Lần này Lưu Chấn Khang chính xác là muốn nhờ Cố Uyên vay một số tiền từ nhà họ Tô, nhưng bây giờ lại bị Cố Uyên lạnh lùng chặn lại.
Trần Quân Mai hừ một tiếng: “Đúng thật là vô dụng mà, vô dụng hệt như mẹ của mày vậy.”
Giọng nói của Cố Uyên vẫn lạnh lùng: “Tôi đã nói không được phép xúc phạm mẹ tôi.” Cô đứng dậy: “Trước khi có ý mắng người khác, làm ơn hãy nhìn lại bản thân mình đang làm gì trước đi.”
Cô không muốn ở đây thêm một chút nào nữa.
Vừa muốn rời đi, bỗng một cú giáng thật mạnh lùa vào má cô.
Khuôn mặt của Cố Uyên đau nóng, mái tóc ban đầu màu đen rủ xuống ngang vai bây giờ đã hơi lộn xộn, khóe môi có một chút hương vị máu tanh.
Lưu Chấn Khang nhìn Trần Quân Mai: “Bà đang làm gì vậy!”
“Sao, tôi đánh con gái của tiện nhân trước mặt ông, ông tức giận à?” Trần Quân Mai âm thanh sắc bén: “Ông cần phải xem lại. Nếu không phải nhà họ Trần tôi giúp ông, Lưu thị có thể phát triển như hiện tại không? Suốt nhiều năm qua tôi đã bỏ ra biết bao nhiêu, vậy mà ông có thể trách tôi vì một ả phụ nữ tiện nhân?”
Nét mặt Lưu Chấn Khang có chút không chịu đựng nỗi.
Lúc này, giọng nói của người hầu vàng lên: ”Thưa bà, thưa ông, cậu Tô đến rồi...”