“Anh ấy đang bận sao?”
“Tổng giám đốc đang họp, để tôi đi thông báo một tiếng.”
“Không cần làm phiền anh ấy đâu, tôi đợi ở phòng nghỉ một chút là được rồi.”
Cố Nhã Thiển cầm lấy điện thoại ngồi ở trong phòng nghỉ, nhân viên tiếp tân bưng một ly cà phê đến cho cô. Cô có hơi do dự không biết có nên vào nói cho anh ấy một tiếng hay không, tối nay là sinh nhật của Tinh Tinh và Dạ Lê rồi, hai đứa nhỏ vẫn còn đợi ở nhà a.
Nhưng cô nghĩ gần đây anh ấy bận như vậy nên cũng không có làm phiền anh ấy.
Ngồi một mình buồn chán trên chiếc ghế sofa mềm mại, cơn buồn ngủ của Cố Nhã Thiển sập đến, mấy ngày hôm nay buổi tối cô đều mơ ác mộng, cô cũng không biết tại vì sao mà tâm trí cô rất hỗn loạn, thỉnh thoảng lại đau đầu, cho nên bây giờ cô rất buồn ngủ, thế là cô cầm điện thoại trong tay rồi ngủ quên lúc nào không hay.
…..
Tô Ngọc Kỳ đi xuống lầu, trong tay anh đang vắt lên một chiếc áo khoác, bây giờ đã là 6 giờ rồi, Hoàng Hưng đi theo sau anh: “Tổng giám đốc, vậy còn lời mời của bà Mel vào tuần sau…”
Người đàn ông lãnh đạm trả lời: “Cậu đi là được rồi.”
“Dạ.”
Anh đi tới đại sảnh lầu một.
Bây giờ mọi người dường như đã tan ca gần hết rồi.
Quầy tiếp tân có một nhân viên đang trực.
Nhân viên nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ chuẩn bị rời đi thì lập tức nói: “Tổng giám đốc, mợ chủ lúc nãy có đến, đang ở phòng nghỉ.”
Người đàn ông lập tức đi về hướng phòng nghỉ: “Cô ấy tới khi nào?”
Nhân viên tiếp tân trả lời: “Khoảng 4 giờ.”
Thanh âm anh bỗng nhiên trầm xuống: “Sao không báo với tôi sớm?”
“Tôi…là mợ chủ…” Nhân viên tiếp tân định nói gì đó thì nhìn thấy Hoàng Hưng đang nhíu mày lắc đầu nên lập tức nói: “Là tôi không đúng, tổng giám đốc là tôi không kịp thông báo cho ngài.”
Nhiệt độ trong phòng nghỉ có chút thấp.
Đặc biệt là vào buổi tối.
Tô Ngọc Kỳ nhìn người phụ nữ vẫn còn nằm ngủ trên ghế sofa, anh ân cần khoác chiếc áo khoác lên người cô rồi đưa tay nắm lấy tay cô, hàng lông mày lập tức nhíu lại.
Xương tay của người phụ nữ mềm mại và mảnh mai, nhưng có hơi lạnh.
Anh đang định khom người xuống bế cô lên thì Cố Nhã Thiển tỉnh dậy, mắt cô lờ mờ nhìn khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông, cô mỉm cười, thanh âm mang theo chút khàn khàn mệt mỏi: “Anh họp xong rồi sao?”
“Họp xong rồi.”
Cố Nhã Thiển nhìn thấy khuôn mặt đen sầm không vui của Tô Ngọc Kỳ, rồi lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng với hốc mắt ươn ướt của cô nhân viên tiếp tân, đoán chừng cô chỉ mới tốt nghiệp ra mà thôi, Cố Nhã Thiển nói: “Là em không muốn làm phiền anh, nên không liên quan gì tới cô ấy đâu.”
“Ra ngoài.” Tô Ngọc Kỳ thấp giọng nói.
Công việc của nhân viên tiếp tân trước mắt đã được an toàn rồi, cô cảm kích nhìn Cố Nhã Thiển cười, sau đó lập tức lui ra ngoài, Hoàng Hưng cũng đi ra.
Người đàn ông quỳ xuống tấm thảm rồi cúi đầu nắm lấy mắt cá chân của cô. Tay anh cảm giác như có gì đó cân cấn, đôi môi mỏng của anh đột nhiên cong lên,đó chính là vòng chân mà anh đã đeo cho cô.
Cố Nhã Thiển ngồi dậy: “Để em làm.”
Nhưng Tô Ngọc Kỳ không chịu, anh giúp cô mang giày rồi bế cô lên, sau đó sải bước lớn đi ra ngoài, Cố Nhã Thiển bỗng nhiên hốt hoảng: “A, bánh kem của em.”
Hoàng Hưng đang đứng trước cửa, trên tay anh đang xách theo hai hộp bánh kem đi vào. Ủng hộ chính chủ vào ngay — TR UMTRUYEN.c om —
Cố Nhã Thiển dựa đầu vào ngực anh: “Có phải anh quên tối nay là sinh nhật của Tinh Tinh và Dạ Lê rồi không, chắc chắn hai đứa nhỏ đang sốt ruột đợi ở nhà rồi đó.”
“Anh nào dám quên chứ.”
…..
Đến Gấm Nhu Uyển, Tô Ngọc Kỳ vẫn còn muốn bế cô xuống xe thì Cố Nhã Thiển lườm anh, cô cũng không phải làm bằng thủy tinh, hơn nữa trong nhà còn nhiều người làm như vậy, bị họ thấy thì ngại chết.
“Hôm nay cũng là sinh nhật của Dạ Lê sao?” Tô Ngọc Kỳ cầm lấy hai chiếc bánh kem trên tay cô, trên chiếc hộp giấy được phủ một lớp nhựa trong suốt, nên có thể nhìn thấy bên trong là một chiếc bánh kem hình Doraemon và một chiếc bánh hình công chúa Bạch Tuyết.
Cố Nhã Thiển vểnh môi cười cười, cô khoác lấy cánh tay anh đi vào trong phòng khách: “Ừm, anh không biết hả?”
Cô tỉ mỉ quan sát những biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Tô Ngọc Kỳ đúng là có hơi sơ ý những việc này, Tinh Tinh và Dạ Lê vậy mà lại sinh cùng ngày cùng tháng: “Ngại quá, anh quên rồi, nhưng mỗi năm sau này, anh cũng sẽ ghi nhớ thật kỹ.”
“Được a.” Ngữ điệu của Cố Nhã Thiển vất vui vẻ, cô rất mong đợi biểu cảm của hai cha con khi lát nữa biết Dạ Lê là con của anh sẽ như thế nào.
Vừa vào tới phòng khách thì người làm lập tức nghênh đón, họ nhận lấy bánh kem trong tay Tô Ngọc Kỳ: “Cậu chủ, mợ chủ hai người về rồi, cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ cứ bám theo tôi hỏi hai người khi nào mới về mãi đó.”
Cố Nhã Thiển đi vào trước: “Ừm.”
Tô Ngọc Kỳ đi ra ngoài xe lấy những món quà đã chuẩn bị cho bọn chúng.
“Mami, baba, hai người làm gì mà giờ mới về vậy ạ?” Tinh Tinh dụi dụi mắt: “Mami, hôm nay trong lớp có bài thi, Dạ Lê giỏi lắm, khẩu ngữ của em ấy rất là tuyệt luôn.”
Dạ Lê lớn lên ở Mỹ, nên đương nhiên khẩu ngữ phải tốt hơn một chút rồi.
Món quà mà Tô Ngọc Kỳ chuẩn bị cho Tinh Tinh là một chiếc cặp sách số lượng có hạn, còn có một bộ đồ chơi đồ hàng mà mấy bé gái rất thích nữa, anh không biết hôm nay cũng là sinh nhật của Dạ Lê, nhưng trong phòng anh có một mô hình 98K, chính là món quà mà bạn anh tặng cách đây rất lâu rồi.
Anh biết, cậu nhóc này rất thích súng đạn.
Nhưng trước đây khi cậu còn ở với Cố Giác thì chỉ được tiếp xúc với các loại súng cỡ nhỏ thôi, bây giờ cậu đã dần khôn lớn rồi nên có thế tiếp xúc với mấy loại lớn hơn, anh còn định để cho Lãnh Dạ huấn luyện cậu nhóc này một chút nữa.
Đây chỉ là mô hình, nên sẽ không có nguy hiểm gì cả.
“Thích không?” Anh nhìn đôi mắt to sáng ngời của Dạ Lê, anh biết vật nhỏ này nhất định là đang rất thích.
Cố Dạ Lê vẫn còn cẩn trọng với anh một chút vì dù sao đi nữa thì người đàn ông này cũng là một người cha xấu, nhưng cậu thật sự rất thích mô hình này, nên cũng chỉ gật gật đầu.
Thực ra, người cha xấu xa này cũng rất tốt.
Gần đây đối xử với cậu cũng không tệ nhỉ.
Sau khi tên gia hỏa này chịu mở lòng mình thì chớp mắt cũng trưởng thành hơn rất nhiều rồi.
Buổi tối chỉ ăn được một chút thì hai đứa nhỏ đã nằng nặc đòi ăn bánh kem rồi, sau khi thắp nến, Cố Nhã Thiển lấy một chiếc máy ảnh ra, cô muốn lưu giữ những khoảnh khắc vui vẻ này, sau đó cô vội vàng đưa máy cho người làm để họ chụp cho một nhà bốn người đang ngồi trên ghế sofa.
Vì để làm cho ánh nến càng thêm nổi bật, nên tất cả đèn trong phòng khách đều được tắt hết.
Tuy không quá sáng, mà có chút tối mờ.
Nhưng lại ấm áp và rất đẹp đẽ.
Cố Nhã Thiển thừa cơ trét một miếng kem lên mặt người đàn ông, trên mặt anh dính đầy một vệt kem khiến cho Cố Nhã Thiển cười không ngớt.
Đáy mắt của người đàn ông thì ngập tràn sự ôn nhu sủng ái.
Hai đứa trẻ này tối nay chơi rất vui, mãi đến 10 giờ thì Cố Nhã Thiển mới thúc chúng mau lên giường ngủ.
“Em có một bí mật, cậu Tô có muốn nghe không?”
“Bí mật gì?”
“Ưm, để em nghĩ xem, cậu Tô phải có chút tặng thưởng thì mới được nhỉ?”Cố Nhã Thiển vân vê cằm của mình tỏ vẻ suy nghĩ rồi vươn tay ra: “Cậu Tô, tất cả các thẻ ngân hàng của anh.”
“Được.”
“Chìa khóa và mật mã của tất cả các căn hộ anh có ở Thành Phố Hải Châu.”
“Còn gì nữa?”
“Ưm để em nghĩ xem.”
Tô Ngọc Kỳ nhìn bộ dạng lém lỉnh và tinh tế của cô, đôi mắt đen láy của anh tràn đầy sủng nịch, anh đưa tay ra trực tiếp nắm lấy đôi bàn tay trắng trẻo mềm mại của cô: “Anh trao cả thân mình cho em, em thấy thế nào?”
“Vậy thì em lỗ mất.”
“Mợ chủ Tô chịu lỗ một chút, anh đảm bảo, sau này mỗi ngày anh đều sẽ bồi thường cho em ở những phương diện khác, có được không mợ chủ Tô?” Anh đúng là mê mệt bộ dạng xấu hổ ngây thơ này của cô chết đi được mà, từ ngón tay cho tới chiếc cổ tay nhỏ nhắn, chỗ nào của cô cũng đều rất mềm mại khiến cho anh không nỡ dùng sức quá nhiều.
Anh cúi đầu xuống muốn ngoặm lấy môi cô.
Anh muốn hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng đó.
Cố Nhã Thiển lập tức né qua, cô nói nhỏ: “Tiểu Từ vẫn còn ở đây mà.”
Người làm nghe thấy liền lập tức quay về phòng của mình.
Tô Ngọc Kỳ ôm lấy chiếc eo nhỏ xíu mềm mại của cô: “Vậy mợ chủ Tô, hay là chúng ta về phòng ngủ rồi tiếp tục đi.”
“Ai muốn tiếp tục với anh chứ?” Cố Nhã Thiển đột nhiên thấy cơ thể mình nhẹ tưng, cô bị anh bế lên.
Người đàn ông sải bước lên lầu đi về phía phòng ngủ.
Anh đặt cô lên giường, đôi môi nóng bỏng ẩm ướt lần lần lượt lượt giáng xuống má cô.
Cả người Cố Nhã Thiển run lên: “Ê, anh có còn muốn nghe bí mật của em không đó?”
“Em nói đi.”
Giọng nói anh trầm thấp mơ hồ.
“Dạ Lê là em trai của Tinh Tinh đó.”
“Anh biết.” Anh nhẹ nhàng cắn yêu vành tai của cô, thanh âm mang theo chút khàn khàn nóng bỏng.
Cố Nhã Thiển biết anh vẫn chưa hiểu, cô vươn tay ôm lấy cổ của anh, ngữ điệu thêm trịnh trọng: “Thật sự.”
Người đàn ông sững người, anh chằm chặp nhìn vào đôi mắt đen láy của cô.
Cô mỉm cười: “Em nói, là thật sự.”
…..