Tô Ngưng và Tiêu Tuyết Như xem xong bản di chúc thì vẻ mặt đầy kinh ngạc, kết quả cuối cùng làm cho người khác bất ngờ.
Mà bên kia Doãn Minh Thần vô cùng lo lắng chạy tới biệt thự Hồng Phong. Bởi vì Lục Tố Anh dặn dò anh ta, nói không chừng Đào Y Y là một quân cờ quan trọng trọng trên bàn cờ của bọn họ.
Doãn Minh Thần nghĩ Đào Y Y vẫn là vợ mình trên pháp luật nên cho dù anh ta đến biệt thự Hồng Phong, Doãn Minh Tước cũng phải nhún nhường một chút.
Biệt thự Hồng Phong là chỗ nào chứ, đây là nơi Doãn Minh Tước đặt chân ở thành phố Tùng, biệt thự tư nhân của anh ta.
Biệt thự Hồng Phong, Đào Y Y đứng ở cửa sổ sát đất nhìn bên ngoài, có vẻ bình tĩnh không có việc gì nhưng trong lòng cô đã tràn đầy sóng gió, cô hy vọng mình nói tin tức kia với An Mịch thì có thể giúp mình rời khỏi nhà giam này, có thể thoát khỏi cái tên ma quỷ Doãn Minh Tước.
Doãn Minh Thần mang theo cơn thịnh nộ chạy đến cửa biệt thự Hồng Phong. Anh ta đạp phanh, lốp xe cọ xát vào mặt đất phát ra tiếng “Két két két”, ống pô xe phía sau phun ra khói xanh.
Doãn Minh Thần xuống xe nhấn chuông cửa, một lát sau có người tới mở cửa.
Nhưng người mở cửa kia làm cho Doãn Minh Thần lo lắng không ít.
Anh ta thấy Doãn Minh Tước mặc áo khoác nâu đứng trước mặt mình.
Thì ra Doãn Minh Tước nhận được tin tức của Tiểu Lâm đã chạy về biệt thự, hơn nữa còn sớm hơn Doãn Minh Thần năm phút.
“À, anh cả, sao hôm nay anh lại đến đây.” Doãn Minh Tước giả vờ không biết gì nhìn Doãn Minh Thần.
Doãn Minh Thần xấu hổ cười, sửa vạt áo nói: “Tôi nghe nói chị dâu cậu ở đây nên đến đón cô ấy về nhà.”
Doãn Minh Thần cố ý nhấn mạng ba chữ “chị dâu cậu” này, anh ta hy vọng Doãn Minh Tước có thể hiểu rõ mối quan hệ. Tuy rằng anh ta biết đứa bé trong bụng Đào Y Y không phải là của mình, nhưng hiện tại cô vẫn là người vợ danh chính ngôn thuận của mình, anh ta đến đây để tuyên bố chủ quyền.
“Ồ, thật sao? Anh cả nói đùa, sao Đào Y Y có thể ở chỗ tôi chứ.” Doãn Minh Tước bỏ tay xuống, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Doãn Minh Thần.
Doãn Minh Thần nghe xong thì cảm thấy sương mù mờ mịt, trong lòng trống rỗng. Chẳng lẽ An Mịch gạt anh ta? Không phải chứ? Cô gạt anh ta thì cũng không có lợi gì.
Doãn Minh Thần vẫn chưa nghĩ xong thì Doãn Minh Tước đã kéo suy nghĩ của anh ta lại: “Được rồi, tôi còn có cuộc họp qua video nên không thể tiếp đón anh, anh về trước đi, có thời gian thì tụ tập.”
Doãn Minh Tước nói xong thì bàn tay to chuẩn bị đóng cửa lại.
Doãn Minh Thần đứng tại chỗ, ánh mắt ngây ra: “Này, này, chờ một…”
Anh ta còn chưa nói xong, “Rầm” một tiếng, cửa đã đóng lại.
Doãn Minh Thần bất đắc dĩ không thể vào nhà, đành phải quay về nghĩ cách khác. Hiện tại anh ta không có tư cách tùy tiện hành động.
Mà Doãn Minh Tước đóng cửa lại thì biến thành người khác, khí lạnh bao quanh người.
Anh ta bước nhanh lên lầu hai đến cửa phòng Đào Y Y, hai mắt anh ta tràn đầy tức giận, dùng chân đá cửa, “Rầm” một tiếng vang lên khắp hành lang, anh ta đá vào cánh cửa đến vỡ nát.
Người trong phòng cũng khiếp sợ, Đào Y Y hoảng sợ đứng lên, cô thấy người đi vào là Doãn Minh Tước thì mới thở phào nhẹ nhõm, tiếng động này làm cho cô còn tưởng rằng phần tử khủng bố tới cướp bóc.
“Doãn Minh Tước, anh điên rồi.” Đào Y Y tức giận liếc mắt Doãn Minh Tước một cái.
Doãn Minh Tước không nói gì, anh ta mím môi, má phình lên giống như túi khí của con ếch xanh, mũi anh ta mở to, cánh mũi lên xuống thở ra khí, còn có âm thanh.
Anh ta đột nhiên đi lên phía trước từng bước ép sát Đào Y Y, đè cô lên tường, bàn tay to bóp cổ cô, đôi mắt mở to, miệng lúc đóng lúc mở: “Là tôi điên hay là cô điên rồi, cô cho rằng tôi không nhìn thấy trò vặt của cô sao?”
Đào Y Y bị anh ta bóp cổ đến không thở nổi nên ho khan. Tay không ngừng đập vào tay của người đàn ông, muốn giãy giụa thoát ra.
“Buông tay, Doãn Minh Tước, anh buông tôi ra.” Cô không ngừng giãy giụa.
Nhưng dường như người đàn ông không thấy, vẫn dùng sức bóp cổ cô: “Cô muốn chạy trốn khỏi lòng bàn tay của tôi thì không dễ như thế đâu.”
Đến khi Đào Y Y thật sự không thở nổi, giống như giây tiếp theo không thở được thì bàn tay to mới buông lỏng
Hốc mắt Đào Y Y sưng đỏ, cô biết dựa vào Doãn Minh Thần cứu mình ra ngoài là chuyện không thể nào.
Cô nghĩ vậy thì giống như tia hy vọng cuối cùng cũng biến mất, cô không nhịn được khóc rống lên.
“Hu.. Doãn Minh Tước, anh điên rồi, anh thật sự điên rồi, không phải anh ép buộc tôi ở bên cạnh anh là vì tôi giống cô sao, cô ta—— An Mịch đã trở lại, mối tình đầu của anh, vì sao anh không đi tìm cô ta, vì sao…” Đào Y Y ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc lóc, không hề nhìn người đàn ông này.
Doãn Minh Tước híp mắt lại nhìn lướt qua người phụ nữ ngồi xổm, anh ta lấy một điếu xì gà từ trong túi ra rồi châm lửa, hút một hơi rồi nhả khói ra: “Bởi vì trong bụng cô có con của tôi.”
“Chỉ vì chuyện này sao, ha ha…” Đào Y Y giống như tuyệt vọng ngồi xổm xuống, ôm lấy cơ thể mình, cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt anh ta: “Nếu bởi vì như thế thì tôi sẽ không sinh nó ra! Cho dù ba của nó là bất cứ ai cũng không muốn người đó là anh.”
Đào Y Y gào lên, điên cuồng, đôi tay đánh vào bụng mình.
Doãn Minh Tước lập tức giữ chặt tay cô, sức lực của người đàn ông rất lớn, nhanh chóng giữ được hai tay của cô rồi giơ qua đỉnh đầu, với tư thế xấu hổ này, cằm Doãn Minh Tước cọ qua đầu của cô cười lạnh.
“Cô càng muốn rời khỏi tôi, càng không muốn sinh đứa bé, cô có thể thử đánh đứa bé xem.”
Đào Y Y được anh ta ôm vào lòng, hai chân mềm nhũn không còn sức lực, chỉ có thể dựa vào sức lực Doãn Minh Tước ôm mình mới có thể đứng vững.
Cô oán hận, vì sao anh ta không thích cô còn giữ cô ở bên cạnh mình chứ!
Đúng rồi, đúng rồi, bởi vì trong bụng cô có con của anh ta.
Trong mắt Đào Y Y lóe lên sự sắc bén, hàm răng cắn mạnh vào môi, máu tươi chảy ra nhỏ giọt lên mu bàn tay Doãn Minh Tước.
Máu đỏ tươi, lộng lẫy, chói mắt.
Doãn Minh Tước bế ngang Đào Y Y đặt trên giường lớn màu tuyết trắng, anh ta đột nhiên giữ mặt Đào Y Y hơi dùng sức, cau mày nhìn cô cắn nát môi, còn có mấy hàng nước mắt chưa khô thì trầm giọng ra lệnh.
“Buông ra.”
Đào Y Y không kìm được khóc, liều mạng cắn môi cố gắng kìm nén tiếng khóc, ưm ưm ưm, giống như cô nhóc đáng thương bị bắt nạt thê thảm, cả người run bần bật, hung tợn trừng mắt nhìn Doãn Minh Tước.
Nhưng lại không hề có lực sát thương.
Doãn Minh Tước cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhả ra cho tôi! Người phụ nữ điên này! Điên rồi!”
Nếu không phải Doãn Minh Tước dùng sức, Đào Y Y có thể cắn ra một miếng thịt, nỗi tuyệt vọng và đau khổ đan xen nhau làm cho cô giống như chìm xuống nước, có người nhấn đầu cô xuống nước đến ngạt thở.
Cô hận mình yêu Doãn Minh Tước, mà Doãn Minh Tước lại chỉ vì khuôn mặt của cô mới dây dưa với mình, cô đã đánh mất trái tim mình…
Cô thua, thua đến thảm hại.
Đào Y Y khóc đến không còn sức lực mới ngất đi.
Mái tóc đen như rong biển rũ xuống, Đào Y Y gục đầu qua một bên, đôi mắt xinh đẹp đào hoa còn mang theo nước mắt, máu tươi trên khóe môi rất ghê người, cô ngất đi trong tay Doãn Minh Tước.
Anh ta… Đột nhiên ôm ngực.
Doãn Minh Tước cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của mình thì không hiểu lắm, vì sao anh ta đối mặt với người phụ nữ điên cuồng này thì trái tim sẽ rất đau.
Anh ta dùng bàn tay to vuốt ve khuôn mặt Đào Y Y, vô cùng nhẹ nhàng, nghiêm túc lại cẩn thận giống như thưởng thức báu vật vô giá, người phụ nữ trong lòng ốm yếu giống như lông chim, uyển chuyển nhẹ nhàng, cũng giống như con người của cô, chỉ cần không chú ý một chút thì sẽ biến mất.
Ví dụ như lúc nãy.
Nếu anh ta trở về muộn hơn mười phút, nếu không phải anh ta về sớm năm phút, người phụ nữ này đã đi rồi!
À, nếu cô hận anh ta chán ghét anh ta thì thật sự muốn giam cầm cô ở bên cạnh mình, cô càng muốn trốn thì anh ta càng không cho cô trốn được! Doãn Minh Tước lập tức giật mình bởi vì suy nghĩ đột nhiên xuất hiện này.
Doãn Minh Tước nhíu mày chặt lại giống như có thể kẹp chết con ruồi, vết chai mỏng trên tay anh ta vuốt ve đôi môi máu thịt lẫn lộn của Đào Y Y, sau đó anh ta gọi cho Tiểu Lâm: “Hiện tại mang bình thuốc đến đây. Còn nữa gọi bác sĩ gia đình lên đây, sơn trang đã chuẩn bị xong chưa?”
Giọng nói của Tiểu Lâm bình tĩnh lại lý trí giống như máy móc, luôn vô cùng cẩn thận: “Vâng. Sơn trang đã được sắp xếp xong, cô Đào có thể vào ở bất cứ lúc nào.”
Không bao lâu.
Một đội bác sĩ có năng lực cao nhất đi lên đầu, sau khi kiểm tra xong thì bác sĩ Bạch vừa trở về từ nước ngoài hơi lo lắng: “Tình hình sức khỏe của cô ấy không tốt lắm, cảm xúc thay đổi quá lớn dẫn đến ngất xỉu. Nhưng nếu tích tụ trong thời gian dài sẽ ảnh hướng đến sự phát triển của thai nhi.”
“Ừ.” Doãn Minh Tước nặng nề gật đầu, khí thế khủng bố, anh ta nhíu mày mím môi, rõ ràng không vui: “Có cách nào làm cho cô vui vẻ không?”
Nếu không phải Tiểu Lâm ở đây thì cũng không tin Doãn Minh Tước sẽ nói như vậy.
Hơn nữa Doãn Minh Tước cũng sững sờ với lời nói theo phản xạ có điều kiện của mình, hiển nhiên anh ta cũng không nghĩ tới mình nói vậy theo bản năng.
Nhưng bác sĩ Bạch trả lời trước: “Có lẽ cho cô Đào làm những chuyện mình muốn làm thì sẽ vui vẻ, sẽ không tích tụ cảm súc, sức khỏe của thai nhi cũng được bảo đảm. Hơn nữa có lợi cho việc sinh con.”
À.
Chuyện muốn làm sao?
Đào Y Y muốn làm nhất là chạy trốn, rời khỏi Doãn Minh Tước này.
Nếu nói như vậy thì khóe môi Doãn Minh Tước nở nụ cười lạnh châm chọc: “Tôi không biết mấy người dùng cách gì cũng phải làm cho người phụ nữ này sinh con an toàn, nếu không thì, tôi không cần nói nhiều đúng không?”
Nói cách khác là uy hiếp bọn họ, nếu Đào Y Y xảy ra chuyện gì thì kết cục của bọn họ sẽ rất thê thảm.
Còn thê thảm thế nào thì không ai dám nghĩ đến vì rất sợ hãi.
Dù sao anh ta là Doãn Minh Tước, Doãn Minh Tước đó, dễ như trở bàn tay làm cho một người biến mất.
Bác sĩ Bạch liên tục gật đầu, đoàn đội bác sĩ phía sau cùng im lặng.
Sau đó Doãn Minh Tước im lặng một lúc lâu, khi đám người bác sĩ Bạch muốn rời đi thì sắc mặt Doãn Minh Tước u ám nói một câu không cho phép người ta từ chối: “Nhất là phải đảm bảo an toàn cho tính mạng của Đào Y Y.”
Ý là nếu gặp phải tình huống đặc biệt, thời điểm khẩn cấp thì phải đảm bảo giữ người lớn.
Bác sĩ Bạch gật đầu.
Doãn Minh Tước cầm bình thuốc ở trong tay nhìn Đào Y Y trên giường lớn, ánh mắt của anh ta giống như đại bàng trong đêm tối, nguy hiểm lại sắc bén, nhưng sâu bên dưới ánh mắt sắc bén lại có sự sâu đậm mà chính anh ta cũng không biết.
Anh ta nằm trên giường ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng, sau đó anh ta mở nắp vụng về lại nghiêm túc bôi thuốc cho cô.
Thuốc bột chạm vào môi Đào Y Y, cô đang hôn mê cũng phải nhíu mày lại, rõ ràng là rất đau.
Doãn Minh Tước đành phải giảm sức lực, hoàn toàn không dám mạnh tay.
Anh ta bôi thuốc cho cô mất khoảng nửa tiếng.
Doãn Minh Tước ôm chặt cô, hít sâu một hơi, anh ta ngửi thấy mùi thơm cơ thể của Đào Y Y rất nhàn nhạt động lòng người, mang theo hương bạc hà làm cho người ta khó kềm chế.
Khiến người khác nghiện.
Anh ta thấy trên xương quai xanh tinh xảo thon gầy có một giọt máu tươi, lúc nãy cô cắn môi đã rơi xuống, trên xương quai xanh tuyết nõn thì nó quá chói mắt.
Doãn Minh Tước thấy vậy thì yết hầu khẽ di chuyển, chỉ khi yên tĩnh thì người phụ nữ này mới đẹp nhất.
Anh ta đưa tay thành thạo cởi áo Đào Y Y để lau máu tươi trên xương quai xanh cho cô, dù sao trên người có vết máu cũng không sạch sẽ, nhưng anh ta vừa cởi một nút áo thì đôi mắt hoa đào xinh đẹp lập tức mở ra.
Chát!
Lúc Doãn Minh Tước chưa kịp phản ứng thì Đào Y Y tát vào mặt anh ta một cái, cô giống như chim sợ cành cong, tức giận lùi vào góc giường mắng: “Doãn Minh Tước! Anh đúng là kẻ điên, ác ma! Tôi còn đang mang thai! Anh thật là kẻ đáng sợ.”
Hiển nhiên.
Đào Y Y đã hiểu lầm.
Đào Y Y dùng hết sức lực vào cái tát này, trên mặt Doãn Minh Tước lập tức xuất hiện năm dấu tay mảnh khảnh.
Doãn Minh Tước im lặng ngồi ở mép giường, anh ta đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt không biểu cảm nhìn Đào Y Y.
Không khí giữa hai người kỳ lạ lại trầm thấp, giống như ngọn lửa chiến tranh chỉ cần chạm vào là nổ ngay.
“Đủ rồi! Đào Y Y!” Doãn Minh Tước đứng lên, anh ta bực bội nhanh chóng cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng cấm dục, kéo loạn áo sơ mi, dáng người của anh ta rất tốt, rắn chắn, anh ta nắm lấy chân Đào Y Y lạnh lùng nói: “Cô cho rằng tôi định làm gì cô chứ?”
“Còn muốn tôi nói ra sao?” Đào Y Y khóc lóc kêu gào, cô nhìn Doãn Minh Tước giống như một tên ác ma, vô cùng sợ hãi và tức giận, gần như cô hận chết người đàn ông này.
Đào Y Y nhanh chóng cài nút áo lại, động tác này đã chọc giận Doãn Minh Tước.
Doãn Minh Tước đột nhiên nhào tới, cả người tránh đụng vào bụng cô, nghiêng người đè lên cô.
“Tôi vừa chạm vào nên cô chán ghét như thế sao? Cô chán ghét tôi lắm đúng không? Không muốn sinh con cho tôi, không muốn cho tôi chạm vào!” Doãn Minh Tước lẩm bẩm, anh ta cũng cực kỳ tức giận, cái tát vừa rồi đã chọc giận anh ta, biểu cảm chán ghét của Đào Y Y đả kích anh ta.
Sao anh ta có thể nhẫn nhịn được chứ?
Vừa rồi Doãn Minh Tước tưởng rằng có phải mình thích cô hay không.
Không ngờ trên mặt Doãn Minh Tước xuất hiện một tia cô đơn và đau lòng, Đào Y Y cho rằng mình nhìn nhầm rồi.
Sau đó động tác của Doãn Minh Tước khiến Đào Y Y cảm thấy mình chắc chắn đã nhìn nhầm, bởi vì Doãn Minh Tước đưa tay dùng sức xé nát chiếc áo mỏng của cô.
Doãn Minh Tước cong môi, anh ta lạnh lùng giống như băng, vành mắt đỏ tươi: “Nếu cô chán ghét tôi như thế thì tôi đây cũng không ngại để cô chán ghét tôi nhiều hơn một chút.”
“Anh anh anh thả tôi ra! Anh muốn làm gì? Buông ra!”
“Làm một số chuyện có thể làm trong thời gian mang thai.” Giọng Doãn Minh Tước vô cùng mập mờ giống như Tu La tràn đầy kinh nghiệm trên sa trường dễ dàng trừng phạt một lính nhỏ không nghe lời, anh ta cởi tất cả quần áo của Đào Y Y ra.
Đào Y Y giống như cô nhóc đáng thương, gần như không có năng lực phản kháng.
Sau một hồi dây dưa.
Doãn Minh Tước thở hổn hển buông cô ta, lúc đến bước cuối cùng, anh ta vẫn từ bỏ, yết hầu nhanh chóng di chuyển lên xuống, tóc mái trên trán lộn xộn, môi mỏng nhếch lên, có vẻ đã khôi phục lý trí, bình tĩnh nhìn cô.
Đào Y Y nằm ở trên giường, giống một búp bê sứ xinh đẹp hấp dẫn lòng người, lại yên tĩnh không có sức sống.
Cô cứ nằm ở đó, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, ánh mắt cô trống rỗng vô hồn.
Doãn Minh Tước biết hành động của mình đã dọa Đào Y Y, nhưng không phải anh ta không làm bước cuối cùng sao? Không phải anh ta kiềm chế dục vọng của mình rồi sao?
Anh ta chỉ muốn dọa cô một chút, có lẽ đã hơi quá đáng.
Đào Y Y vẫn chưa lấy lại tinh thần, Doãn Minh Tước nghi ngờ người phụ nữ này đã chết, dù sao Đào Y Y không hề tức giận nằm ở đó, đôi mắt cũng không chớp, chỉ có cánh mũi hít thở lên xuống.
Trái tim Doãn Minh Tước dừng lại, có hơi đau đớn, anh ta đắp chăn giúp cô nhíu mày nói: “Nếu cô có thể ngoan một chút thì tôi sẽ không làm như vậy.”
Ngoan? Đào Y Y nghe lời này thì cuối cùng động đậy, cô xoay người đưa lưng về phía Doãn Minh Tước, mắng một chữ: “Cút.”
Không nói gì khác.
Nước mắt Đào Y Y không tự chủ chảy xuống mãnh liệt như sông, cô nghĩ rốt cuộc vì sao mình lại yêu người đàn ông này chứ?
Vì sao mình lại không có mắt như thế!
Doãn Minh Tước bị cô đối xử như thế thì sự dịu dàng khó nhìn thấy còn sót lại trong ánh mắt cũng lập tức biến mất.
Anh ta lại biến thành Doãn Minh Tước lạnh lùng tàn nhẫn, giống như ra lệnh nói: “Dậy, đi đến sơn trang Lãm Nguyệt với tôi.”
“Cút.”
Đào Y Y lại nói chữ này.
“Không phải do cô quyết định.” Đôi mắt Doãn Minh Tước sâu thẳm đầy tính công kích, lạnh lùng nói: “Đi Lãm Nguyệt sơn trang, cô không chạy thoát được đâu, cô chỉ có thể ở bên cạnh tôi.”
“Cút.” Đào Y Y vẫn lặp lại chữ này.
Doãn Minh Tước hét lớn: “Tiểu Lâm, đỡ cô Đào lên xe!”
“Cút!”
Đào Y Y điên cuồng gào lên.
Nói là đỡ, không bằng nói là kéo cô đề phòng cô bỏ chạy! Tiểu Lâm và mấy người giúp việc Philippine khỏe mạnh đồng thời nói một tiếng: “Xin lỗi, cô Đào.”
Bọn bọ vây quanh cô, trái phải giữ chặt cổ tay cô, mười mấy bảo vệ cầm dù lớn màu đen, mặc dù không có ánh mặt trời nhưng bọn họ vẫn che dù, đoàn người đưa cô lên xe Bentley khá đồ sộ.
Đào Y Y ra khỏi biệt thự, vẫn luôn nghĩ cách chạy trốn.
Nhưng nhiều người như vậy thì cô không thể trốn được!
Lúc Đào Y Y sắp tới cửa xe Bentley thì liều mạng giãy giụa, nắm chặt lấy cửa xe nhìn một đôi tình nhân cách đó không xa, cô giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, không hề tính toán đột nhiên hét lớn! Tôi bị bắt cóc! Cầu xin các người cứu tôi! Có ai không —— ưm ưm ưm.”
Cùng lúc đó người hầu tới ngăn cản cô.
Bên kia Doãn Minh Tước và bác sĩ Bạch đi tới, bác sĩ Bạch tiêm một mũi vào gáy cô, Đào Y Y mềm nhũn ngã xuống.
Doãn Minh Tước tự mình ôm lấy cô vào lòng, cau mày lên xe.
Ghế ngồi nằm ngang, phía sau xe rất rộng rãi.
Doãn Minh Tước nhìn thấy vết thương trên môi cô đã đóng vảy thì cả người âm u, mọi người xung quanh không dám lên tiếng, cố gắng đè thấp hơi thở, sợ đắc tội Doãn Minh Tước.
Tiểu Lâm thở dài ngồi ghế phụ, người khác nhìn không hiểu nhưng sao cô không hiểu chứ, cho dù lúc trước cô An cũng không thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Doãn Minh Tước.
Chỉ có Đào Y Y mới có thể dễ dàng khơi dậy cảm xúc chân thật của Doãn Minh Tước.
Cho nên từ tâm lý của Doãn Minh Tước thì có thể thấy được địa vị của Đào Y Y.
Tiểu Lâm thở dài, chỉ tiếc hai người vẫn chưa phát hiện, nhưng cô không có quyền xen vào chuyện của bọn họ, cho nên có lẽ hai người này còn phải đi đường vòng rất lâu.
Xe chạy khoảng ba tiếng đến một nơi tuyệt đẹp, một điểm du lịch thú vị, nhưng khi Doãn Minh Tước biết Đào Y Y đang mang thai thì mua lại nơi này.
Vì thế khu du lịch hai mươi kilomet này chỉ có vệ sĩ và nhân viên công tác do anh ta sắp xếp mà thôi.
Lúc Đào Y Y tỉnh lại thì cô và Doãn Minh Tước đã ở trong sơn trang Lãm Nguyệt sang trọng.
Nửa năm trước sơn trang Lãm Nguyệt đã được xây xong trên sườn núi, khi nhìn về phía xa thì đúng lúc có thể nhìn thấy cây xanh trên núi, trông rất đẹp mắt.
Đào Y Y hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức phong cách,Tiểu Lâm đã thay cho cô một chiếc váy nhung dài màu hồng phấn, ngọt ngào động lòng người, nổi bật làn da tuyết trắng mịn màng giống như công chúa, cô đi dép lê mèo con đáng yêu quan sát xung quanh.
Cô phát hiện chỗ này rất nhiều người của Doãn Minh Tước.
Muốn trốn khỏi chỗ này là chuyện không thể nào.
Khuôn mặt Đào Y Y lập tức xám như tro tàn.
Chẳng lẽ cô thật sự không trốn thoát được sao?
Cô phát hiện ngoại trừ căn phòng thì gần như chỗ nào cũng có máy giám sát.
Cô sẽ không sinh con cho Doãn Minh Tước, nhất định là không, nhưng Đào Y Y nghĩ đến chuyện đứa bé là của mình và Doãn Minh Tước thì trái tim vô cùng đau đớn.
Đây là lầu hai, cô ra khỏi phòng nhìn thấy người đàn ông quen thuộc ngồi trên sô pha lớn ở dưới lầu.
Doãn Minh Tước mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở, bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng cầm một quyển sách, anh ta dựa vào ghế sô pha đọc sách, tay phải cầm một tách cà phê đưa đến miệng, lúc anh ta đọc sách rất thích yên tĩnh, cho nên xung quanh không có người hầu, nửa khuôn mặt thấp thoáng dưới ánh hoàng hôn.
Ánh sáng miêu tả đường nét đẹp trai lại lạnh lùng của anh ta.
Có lẽ anh ta cảm nhận được Đào Y Y đi xuống lầu thì ngẩng đầu lên liếc cô một cái, ánh mắt không mang theo bất cứ tình cảm gì.
Sau đó Doãn Minh Tước lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Đào Y Y dời tầm mắt đi xuống lầu, cô đầu tiên chuyện thứ nhất muốn quan sát chung quanh hoàn cảnh, cô phải rời khỏi nơi này rồi phá thai.
Cô tuyệt đối sẽ không sinh đứa con của Doãn Minh Tước.
Nhưng khi Đào Y Y đi ra sơn trang thì bên cạnh lập tức có năm vệ sĩ như hình với bóng đi theo cô, hơn nữa năm vệ sĩ này đều là nữ, gần như cũng không rời khỏi cô một giây nào, cô đi đâu thì bọn họ cũng đi theo.
Sơn trang này đúng là rất lớn.