Mục lục
Ông xã tổng tài muốn tái hôn (đoạt lại vợ yêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 695: Anh ấy sẽ không sao đâu




“Trần Húc, ông dám!”



Đào Gia Thiên hai tay nắm chặt, một tên tiểu nhân nói một đằng làm một nẻo như Trần Húc, tình huống của anh hoàn toàn bị động, anh không muốn Mộc Như Phương gặp nguy hiểm.



Mà Trần Húc cũng chuẩn bị bắt được sơ hở này



“Đào Gia Thiên, tôi không phải không tin anh, tôi biết ám vệ của nhà họ Đào lợi hại thế nào, kỹ năng của anh ra sao tôi cũng biết rõ, anh tưởng tôi ngu hay sao, nếu tôi thực sự áp chế anh ra ngoài, tôi còn giữ được cái mạng này? Người phụ nữ này, mới là mệnh căn của anh. ”



Trần Húc nói, rồi lấy ra một con dao, vỗ nhẹ vào mặt Mộc Như Phương.



Ai có thể ngờ rằng, một người luôn lãnh huyết vô tình như Đào Gia Thiên, có một ngày, lại vì một người phụ nữ mà trở nên nhu nhược.



Chỉ cần người phụ nữa này ở đây, ám vệ cúa nhà họ Đào sẽ không dám ra tay



Trần Húc hiểu rằng ông ta đã lấy tiền và hợp đồng của Đào Gia Thiên, căn bản sẽ không có đường sống, nhưng ông ta đã không còn gì nữa, chỉ có thể liều một phen.



Ông ta nhìn thuộc hạ của mình:” Đi”



Mộc Như Phương hai tay bị trói, cô gần như không thể vùng vẫy, một con dao sắc bén, cứ như vậy mà cứa vào cổ cô, cô nhìn Đào Gia Thiên, vẻ lo lắng trong mắt người đàn ông không hề che giấu, Mộc Như Phương chớp chớp đôi mắt, lẳng lặng nhìn anh làm khẩu hình, “Em không sao, đừng lo lắng cho em.”



Trần Húc là một tên liều mạng, Mộc Như Phương không thể nào không sợ hãi.



Nhưng ngoài sợ hãi, cô nhất định phải giữ bình tĩnh



Ánh mắt Đào Gia Thiên càng ngày càng lạnh, anh nhìn Trần Húc: “ Tôi có thể để ông đi, tôi nói sẽ giữ lời, nhưng nếu vợ tôi chỉ cần có chút tổn thương thôi, tôi sẽ khiến ông phải hối hận đến thế giới này.”



Trần Húc năm nay 43 tuổi, đã lăn lộn hơn 20 năm, mới có được thành tựu ở thành phố Hải Châu, lần này lại hoàn toàn sụp đổ, ngay lúc này nhìn người đàn ông trẻ hơn mình mười mấy tuổi, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi. Đào Gia Thiên quả thực rất đáng sợ.



Người của ông ta do dự rồi



“Anh Húc” hắn sợ hãi



Hắn còn có đứa con nữa



Trần Húc nói, chỉ cần giúp ông ta lần này, sẽ cho anh ta 600 triệu, hắn không phải không có vướng bận, ở nhà còn có một đứa con đang đợi hắn, hắn biết Đào Gia Thiên trước mặt là một nhân vật lớn, bóp chết một con kiến như hắn là chuyện bình thường



Trần Húc chờ hắn một lúc: “Khang, mày sợ sao?” Ông ta lấy súng ra chĩa vào Khang.



Tên Khang hai chân rung rẫy: “Anh Húc.”



Trần Húc không bắn, nhìn Khang vẻ mặt sợ hãi, mở két sắt lấy ra một xấp đô la ném cho Khang:” Khang, nếu mày muốn tiền muốn sống thì cứ nghe tao, canh chừng cho tốt người phụ nữ này. Đây là con bài giúp chúng ta sống sót. ”



Đông sốt ruột đợi ở lầu dưới.



Nếu ông bà chủ có chuyện, anh sẽ khó mà thoát tội



“Ông chủ” Đông nhìn Trần Húc và người của ông ta, cùng Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương đang bị trói bước xuống, nhưng anh không dám hành động hấp tấp, anh nói với ám vệ: “Lui xuống hết đi”.



Trần Húc Nhìn anh nói: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe”



Đông chuẩn bị xe ngay lập tức, Trần Húc nhìn về phía Đông: “Anh đi đi, xe dừng ở đây là được.”



Đông nhận được ám hiệu từ ánh mắt của Đào Gia Thiên, từ từ lùi lại, Trần Húc hài lòng lên xe, ông ta để tên Khang lái xe, tự mình canh chừng Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương “Ông Đào, bà Đào, đừng lo, miễn là tôi lên được máy bay, sẽ không làm khó hai người nữa.”



Dường như cảm thấy mình đã an toàn rồi, Trần Húc cũng thả lỏng người, tham lam đếm số đô la trong két, sau đó liếc nhìn hợp đồng của mình, cầm số tiền này, ông ta có thể ra nước ngoài, vẫn có thể làm lại từ đầu.



Nhưng một khi đã thả lỏng, bản chất háo sắc của đàn ông cũng theo đó mà đến, ông ta liếc nhìn Đào Gia Thiên hai tay đang bị trói, sau đó là Mộc Như Phương.



Mặc dù lúc này nhìn Mộc Như Phương có chút nhếch nhác, đầu tóc bù xù, mặt mũi có chút bụi bặm, nhưng một chút cũng không che giấu được dáng vẻ xinh đẹp, ngược lại, càng làm cho người khác thấy đáng thương.



Trần Húc nhìn chằm chằm cô, trong lòng nổi lên ý xấu.



Mộc Như Phương cảm thấy có một ánh mắt thô tục rơi trên người mình, ánh mắt đó, như muốn cởi bỏ quần áo của mình, cô không cần nghĩ cũng biết đó là ai, nhưng mà tay của cô đã bị trói chặt, ánh mắt ghê tởm đó khiến cô khó chịu.



Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương bị cách nhau giữa hai hàng ghế trước và sau, anh bị trói vào ghế và họng súng chĩa về phía anh, anh không thể hành động hấp tấp, lúc này, anh nhìn thấy ánh mắt ghê tởm của Trần Húc về phía Mộc Như Phương, trán liền nổi gân xanh: “Trần Húc! Ông dám động vào cô ấy, tôi sẽ khiến ông phải hối hận đến thế giới này!”



Đôi khi đàn ông chính là không thể kích động được.



Đặc biệt là đối với những kẻ liều lĩnh như Trần Húc, ông ta đã có đô la và hợp đồng trong tay, lại sắp đến sân bay, ông ta cảm thấy mình đã thành công rồi, mà lúc này, Đào Gia Thiên cũng bị trói vào ghế, kế bên là một khẩu súng chĩa trên người, căn bản là không thể cử động.



Nửa đời vất vả của ông ta bị Đào Gia Thiên chiếm đoạt, bản thân nợ nần chồng chất, căn biệt thự cổ cũng phải cầm cố cho Đào Gia Thiên, vợ con cũng bỏ đi.



Ông ta cái gì cũng không còn nữa



Nhưng vào lúc này, ông ta nhìn về phía Mộc Như Phương, được rồi, Đào Gia Thiên mày kiêu ngạo cái gì, ông sẽ ngủ với người phụ nữ của mày trước mặt mày, để cho Đào Gia Thiên mày xem vợ mày rên rỉ như thế nào ở dưới thân tao.



Nghĩ đến đây, Trần Húc đưa tay ra sờ má của Mộc Như Phương, Mộc Như Phương giằng co cố gắng lùi người lại, nhưng cô không có đường lui, phía sau chỉ có cửa xe đã bị khóa.



Khang giật mình: “Anh Húc, anh…… Không phải nói lấy tiền rồi thôi sao? Anh sắp lên máy bay rồi…… cô này, cô này không liên quan gì đến anh mà.”



Vẻ mặt của Đào Gia Thiên đã lạnh như băng, anh nắm chặt tay, đột ngột đá vào người tên Khang, sau đó dùng sức giựt dứt sợi dây, một chân đạp phanh.



Trần Húc đang định xé quần áo của Mộc Như Phương, một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, Trần Húc ngày trước nghĩ cũng không dám nghĩ tới, đột nhiên, chiếc xe phanh gấp, Trần Húc mất thăng bằng lao về phía trước, Mộc Như Phương nhanh như chớp tránh ra, Trần Húc đâm sầm vào cửa xe, ông ta hét lên một tiếng, rồi đột nhiên cổ bị thắt lại.



Đào Gia Thiên dùng dây thừng xiết chặt cổ ông ta.



Mộc Như Phương cảm thấy sợ hãi vẻ mặt này của người đàn ông, đem Trần Húc xiết chết, bởi vì Đào Gia Thiên lúc này thực sự rất đáng sợ, đôi mắt của anh lạnh lùng nhưng đỏ bừng, Trần Húc cứ như một con kiến trong tay anh, hầu như không còn khả năng phản kháng.



Khang giật mình sợ hãi



Ôm đầu run rẫy không dám tiếp tục lái xe, trong miệng chỉ có một câu: “Anh Húc bảo tôi làm vậy, tôi cũng không có cách, tôi làm vậy chỉ vì tiền …”



Trần Húc môi tái xanh, hai mắt trợn ngược, đưa tay mò mẫm, khẩu súng ở thắt lưng rơi xuống đất, nhưng ông ta đang bị Đào Gia Thiên bóp cổ, không thể động đậy, sắp chết ngạt rồi.



Mộc Như Phương sợ xảy ra án mạng, nhanh chóng kéo Đào Gia Thiên lại, người đàn ông dường như mất kiểm soát, khi bàn tay mềm mại của người phụ nữ nắm lấy tay anh, anh dường như thanh tỉnh lại, đôi mắt đỏ hoe dần trở lại bình thường. Anh thực sự muốn giết Trần Húc, nhưng không phải bây giờ, Trần Húc chết trong xe còn đang ở cùng với họ, nếu bị người qua đường phát hiện ra sẽ không thể nói rõ được, người đàn ông từ từ buông tay ra.



Anh nhìn Mộc Như Phương:” Em không sao chứ?”



Mộc Như Phương lắc đầu



Trần Húc nằm trên mặt đất, thở hổn hển, sờ soạng nắm lấy khẩu súng trên mặt đất, bắn liên tục về phía Đào Gia Thiên, Đào Gia Thiên quay lưng về phía ông ta, đang tháo dây thừng trên cổ tay Mộc Như Phương, Mộc Như Phương mắt thấy họng súng đen ngòm đang nhắm vào người đàn ông, ngay lập tức, cô đẩy Đào Gia Thiên ra.



Và người đàn ông dường như cảm nhận được điều gì đó, ngay lúc Mộc Như Phương đứng trước mặt anh, liền ôm lấy cô xoay người, quay lưng về phía họng súng.



“Bang- -“ súng vang lên một tiếng



Lông mi Mộc Như Phương run lên kịch liệt.



Đồng tử người đàn ông co lại



Phía sau lưng truyền đến một trận đau đớn, anh nghiến chặt răng, đại não nhất thời trống rỗng, nhưng anh vẫn giữ chặt ngón tay của Mộc Như Phương không buông, sau đó người đàn ông quay lại, nhanh chóng khống chế Trần Húc, anh chịu đựng đau đớn, giật lấy khẩu súng lục của Trần Húc, bắn vài phát vào tay, chân và đầu gối của Trần Húc.



Trần Húc kêu gào thảm thiết



Tên Khang run cầm cập ôm đầu rút vào ghế lái



“Thiên, Thiên.” Mộc Như Phương khó khăn cất giọng, giọng nói rời rạc, khàn khàn khó nghe, hai mắt dán chặt vào khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông, cô không biết anh bị thương như thế nào, thương có nghiêm trọng hay không, còn cơ thể người đàn ông thì từ từ trượt xuống.



Mộc Như Phương đi về trước, ôm lấy cơ thhể người đàn ông



“Thiên.”



Trên trán Đào Gia Thiên lấm tấm mồ hôi, môi người đàn ông tái nhợt, nhanh chóng mất đi huyết sắc, Mộc Như Phương có chút hoảng hốt: “Thiên.”



Đào Gia Thiên giữ chặt ngón tay của cô, tầm nhìn của anh hơi mờ đi, khuôn mặt của người phụ nữ tái nhợt hoảng sợ, giữa hai lông mày hiện lên vẻ lo lắng, anh dùng hết sức lực nắm lấy ngón tay của Mộc Như Phương: “Như Phương, em không sao là tốt rồi ”



Trong lòng Mộc Như Phương run rẫy kịch liệt.



Cô cắn chặt môi



Khi Đông chạy tới, Đào Gia Thiên đã hôn mê, xe cấp cứu cũng nhanh chóng chạy tới, Mộc Như Phương nhìn xuống ngón tay mình, dính đầy máu của người đàn ông.



Ngón tay của cô liên tục run rẫy



“Bà chủ. ” Đông đứng bên cạnh Mộc Như Phương.



Trong bệnh viện, Mộc Như Phương nhìn người đàn ông bị đẩy vào phòng phẫu thuật, “Đông, anh nghĩ anh ấy có sao không? Sao anh ấy lại chảy nhiều máu như vậy… ”



Mộc Như Phương nhìn hai tay mình, lại nhìn xuống vết máu trên mặt đất, kéo dài đến phòng phẫu thuật.



“Bà chủ, bà chủ nói được rồi.”



Mộc Như Phương cười khổ, đúng vậy, cô nói được rồi



Cô vậy mà có thể nói được rồi.



Mặc dù âm thanh vẫn khàn khàn như cũ, nhưng đã có thể nói chuyện rồi.



“Bà chủ, cô đừng lo, ông chủ sẽ không có chuyện gì đâu.” Đông nói, “Anh ấy từ khi còn nhỏ đã đi ra từ mưa bom bão đạn. Vết đạn không trúng chỗ chí mạng nhưng bị mất quá nhiều máu, cộng với việc cứu chữa kịp thời thì sẽ không có chuyện gì đâu. Ngược lại là bà chủ, nếu ông chủ tỉnh lại, anh ấy sẽ lo lắng cho cô. ”



“Tên Trần Húc đâu?” Cảnh sát tới, nhưng Trần Húc đã bị người của Đông bắt lại



Đông nói: “Ở trại ám vệ”



Sẽ không có đường sống.



Còn tài xế tên Khang kia, bị ném tới đồn cảnh sát rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK