Mục lục
Ông xã tổng tài muốn tái hôn (đoạt lại vợ yêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 676: Hợp đồng




Quản gia nhanh chóng bị gọi vào. Sau khi thành công thoát hiểm, lúc này hai mẹ con rời khỏi phòng làm việc trong cảm giác may mắn.



Trở lại nhà của Đào Y Y và Doãn Minh Thần, vẻ mặt hòa nhã của Lục Tố Anh rất nhanh đã biến thành nghiêm túc.



“Con bé nhà họ Đào kia hủy hợp đồng thì bảo cô ta tới bồi thường số tiền lần này đi.”



Ban đầu bà ta còn tưởng Đào Y Y có thể có năng lực lớn tới mức nào, không ngờ mới kết hôn không được bao nhiêu ngày đã gây ra rắc rối lớn như vậy cho Doãn Minh Thần. Cứ nghĩ đến là trong lòng bà ta lại buồn bực.



“Nhưng mẹ ơi, đó là tròn hai trăm mười tỷ đấy. Cho dù cô ấy có bằng lòng đền bù tổn thất thay cho chúng ta, vậy còn hai trăm mười tỷ khác thì sao?”



Nghe anh ta nói vậy, Lục Tố Anh cũng nhíu mày.



“Nhà họ Đào có tiền, chỉ cần con cố gắng nói chuyện với nó thì chắc hẳn có thể…”



“Mẹ, mẹ đừng nghĩ cô ấy quá tốt nữa đi.” Doãn Minh Thần nhất thời gấp quá nên buột miệng nói ra những lời này, nhưng đã đúng lúc ngậm miệng lại.



Thấy ánh mắt của anh ta không ngừng né tránh, hai mắt Lục Tố Anh híp lại và bước mấy bước tới gần.



“Con nói vậy là có ý gì? Hai vợ chồng son bọn con cãi nhau à? Không phải mẹ đã nói với con, chỉ cần tình cảm giữa con và nó tốt thì sau này nhà họ Đào chắc chắn sẽ có phần của con sao? Có phải con không nghe lời mẹ nói đúng không?”



Doãn Minh Thần vô cùng uất ức khi bị Lục Tố Anh chỉ vào mũi mắng.



Anh ta không dám nói ra chuyện tình cảm của hai người thật ra rất mong manh, chỉ có một tờ giấy kết hôn mà thôi. Anh ta cũng không dám nói ra chuyện Đào Y Y lấy 10% cổ phần trong tay anh ta.



“Không, ý của con là nhà họ Đào dù sao cũng bị Đào Gia Thiên nắm trong tay, lại thêm Y Y cô ấy chỉ là con gái, nhà họ Đào có thể cho cô ấy bao nhiêu chứ?”



Hóa ra là vậy.



Lục Tố Anh thở phào nhẹ nhõm: “Con cứ yên tâm đi. Dù nói thế nào đi nữa thì Đào Y Y cũng là con gái của Đào thị, lại là đứa con gái mà Tống Thấm Như và Đào Kiệt chờ mãi bốn mươi tuổi mới có nên rất cưng chiều. Con đối xử với cô ta tốt một chút, lại cố gắng nói chuyện với cô ta. Dù sao lần này cũng là vì cô ta nên chúng ta mới phải bồi thường nhiều tiền như vậy, cô ta không bỏ tiền ra thì ai bỏ tiền ra chứ?”



Vừa nghĩ tới quan hệ bế tắc giữa Đào Y Y và mình, Doãn Minh Thần lại không chắc chắn lắm.



“Mẹ, mẹ có thể nghĩ cách đòi tiền từ trong tay cậu về. Dù nói thế nào đi nữa thì hai chục tỷ này cũng có thể đền bù được phần nào. Chúng ta đã cho bọn họ quá nhiều rồi.”



“Mẹ làm sao không muốn vậy chứ? Nhưng con cũng biết cậu con rồi. Cậu con là một kẻ không nên thân…”



Doãn Minh Thần đã sớm căm giận Lục Thiên Hùng từ lâu, vào giờ phút này anh ta thật sự không nhịn được nữa.



“Cậu không nên thân thì mẹ cũng đâu có trách nhiệm, nếu không phải bởi vì cậu muốn gì thì mẹ cho cái đó, cậu cũng sẽ không tìm tới con. Hơn ba trăm tỷ trong công quỹ, tối thiểu có một nửa là tiêu ở trên người cậu đấy.”



“Đủ rồi!”



Tiếng một cái tát vang lên, Lục Tố Anh đánh xong cũng hơi bối rối. Bà ta không ngờ con trai luôn hiếu thuận nghe lời, trong giây lát lại trở nên hung hăng như vậy.



Tranh luận với bà ta thì cũng thôi, lại còn dám tính sổ sách tới trên người bà ta.



“Con có biết không, cậu con như vậy cũng là có nguyên nhân. Trước đây, nếu không phải vì mẹ, cậu con đã không đến mức biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.”



Trên mặt Doãn Minh Thần ăn một cái tát, trong lòng lại càng thêm tức giận.



Qua nhiều năm như vậy, hai mẹ con bọn họ tiêu không biết bao nhiêu tiền ở trên người Lục Thiên Hùng, bây giờ xảy ra chuyện, ông ta ngược lại nắm lấy sáu chục tỷ rồi phủi mông rời đi.



Anh ta thậm chí còn chẳng có tư cách nói Lục Tố Anh bảo Lục Thiên Hùng trả tiền lại, không ngờ đến tình cảnh trước mắt rồi mà bà ta còn lựa chọn che chở cho em trai mình.



Quan hệ con ruột, vợ chồng gì chứ.



Trong giây lát này, bất kỳ cảm tình gì cũng trở nên nhạt nhẽo. Doãn Minh Thần xem như đã nhìn thấy rõ rồi, vào thời điểm quan trọng, anh ta chỉ có thể tự mình nghĩ cách.



“Con cứ nghe mẹ, cố gắng nói chuyện với Y Y, có thể hỏi mượn cô ta một ít trước. Nếu không được, mẹ về nhà ngoại nghĩ cách giúp con. Bên ba con, con cứ một mực chắc chắn là Doãn Minh Tước làm, biết không?”



Lúc này, bất kể Lục Tố Anh nói gì, Doãn Minh Thần cũng không nghe lọt tai. Quan hệ giữa Lục Tố Anh và ông ngoại không thể nói là tệ nhưng đã căng thẳng từ lâu.



Cũng bởi vì chuyện bà ta lén cứu tế cho Lục Thiên Hùng, bây giờ muốn tiền từ nhà ngoại, làm sao có thể?



Nhìn Lục Tố Anh rời đi, Doãn Minh Thần lại không sao ngồi yên được.



Vậy mà đúng vào lúc này, Đào Y Y lại trở về.



Bầu không khí trong nhà có vẻ nghiêm trọng. Sau khi Đào Y Y vào nhà lại phát hiện ra mấy bà luôn lắm miệng đều chưa ra khỏi cửa phòng. Tiêu Tuyết Như thấy cô về, chẳng những không chì chiết vài câu như mọi khi mà đóng luôn cửa phòng lại.



Trong phòng khách bình thường tập trung không ít người cũng không biết đã đi đâu.



Đào Y Y kéo vali lên tầng, vừa lúc gặp Doãn Minh Thần mặc quần áo chỉnh tề đang muốn ra ngoài.



Một người vừa trở về, một người muốn đi ra ngoài.



Hai người đứng ở cửa nhìn nhau, nhất thời không biết nên mở miệng nói thế nào.



“Anh đi đâu?”



“Em về rồi à, tôi…”



Hai người cùng mở miệng. Trong mắt Doãn Minh Thần không có vẻ tức giận như Đào Y Y tưởng tượng. Không biết có phải Đào Y Y nhìn nhầm hay không, ngược lại phát hiện ra chút chột dạ trong đáy mắt anh ta.



“Tôi chỉ muốn tới công ty một chuyến thôi. Em cũng biết bây giờ tập đoàn Thần Quang đang muốn làm thủ tục với chúng ta. Trong tay tôi nhất thời lại không lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy, tôi muốn đi nghĩ cách.”



Doãn Minh Thần nói mà bàn tay giấu sau lưng lại nắm chặt, rõ ràng đang nắm một quyển hộ chiếu.



Đào Y Y không nhìn thấy. Lần này Doãn Minh Thần tự nhiên không trách móc làm trong lòng cô ta càng áy náy hơn.



Cô ta kéo Doãn Minh Thần trở về phòng. Sau khi hai người có mâu thuẫn trước đó, đây là lần đầu tiên bọn họ thành thật với nhau.



“Trên đường trở về, tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng rồi. Nếu trách nhiệm lần này là do tôi, vậy tôi nhất định sẽ tới trả hai trăm mười tỷ kia, anh không cần lo lắng. Thật sự không được thì tôi sẽ liên hệ với ngân hàng để vay, hoặc… tìm bạn tôi mượn một ít, dù sao cũng có thể nghĩ được cách, anh cũng đừng quá sốt ruột.”



Cô ta không dám nói với nhà mình, cũng không có bạn bè gì.



Nếu quả thật phải đền số tiền hai trăm mười tỷ kia, có lẽ cô ta chỉ có thể gán nợ biệt thự của mình ở vùng ngoại thành kia cho ngân hàng, tạm thời vay.



Có những lời này của Đào Y Y, Doãn Minh Thần đương nhiên cao hứng, nhưng anh ta vẫn không yên lòng.



“Tôi biết, Y Y, thật ra em vẫn đối xử rất tốt với tôi. Tôi chỉ nghĩ, nếu có thể nghĩ cách thay em, có thể giúp được em cũng xem như là tấm lòng của tôi.”



Không ngờ lần này anh ta chẳng những không trách mình, trái lại còn muốn nghĩ cách giúp mình.



Trong lòng Đào Y Y cảm thấy ấm áp. Xem ra, từ sau lần trước cô ta đối xử với Doãn Minh Thần như vậy, anh ta ngã một lần cũng bắt đầu biết khôn hơn, cố gắng xoa dịu mối quan hệ giữa hai người.



“Được, chẳng qua tôi nhất định có thể giải quyết được vấn đề này, anh cứ yên tâm đi. Muộn thế này rồi, anh cũng đừng ra ngoài nữa.”



Ngay đêm đó, Doãn Minh Tước bị gọi về nhà họ Doãn. Lúc đó Đào Y Y đã ngủ rồi, không ngờ nửa đêm lại có người tới gõ cửa, thấy gương mặt ông cụ tức giận nhưng không phải là gọi cô ta.



“Minh Thần, ra đây.”



Đào Y Y trở về, đang trong giai đoạn bị lệch múi giờ nên cơ thể vẫn có chút không thoải mái.



Ngoại trừ lần trước, lúc ông cụ đánh Doãn Minh Tước một trận có tình hình như vậy, cô ta vẫn chưa từng thấy ông cụ nổi giận tới mức này. Cô ta muốn hỏi Doãn Minh Thần xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta chỉ thì thầm khuyên cô ta ngủ trước.



“Bây giờ mới hai giờ sáng, em cứ ngủ trước đi, anh qua phòng làm việc một chuyến.”



Có bóng dáng vội vàng lướt qua cửa. Nếu Đào Y Y không nhìn nhầm thì đó là Doãn Minh Tước hấp ta hấp tấp chạy về thành phố Hải Châu. Cô ta nhớ mang máng, không phải anh ta còn có việc chưa xử lý xong sao?



Rốt cuộc có chuyện gì mà nhất định phải giải quyết lức nửa đêm vậy?



Đào Y Y cảm giác mình có hơi choáng váng, hoa mắt, nhưng không ngủ được nữa, chỉ ôm cốc nước ấm chờ ở trong phòng, hi vọng sau khi Doãn Minh Thần quay về có thể nói cho cô ta biết có chuyện gì xảy ra.



Cô ta đương nhiên cũng cảm thấy khó có thể đối mặt với ông cụ, dù sao cô ta đã hại nhà họ Doãn tổn thất nhiều như vậy.



Trước khi nghĩ ra được cách thực sự giúp đỡ cho khoản tiền đền bù này, cô ta vẫn không nên suy nghĩ quá nhiều thì thỏa đáng hơn.



Dưới ánh đèn mờ ảo đầu giường, Đào Y Y mở điện thoại lên, quyết định xem thử có thể định giá biệt thự kia của mình cho ngân hàng được bao nhiêu tiền.



Trong phòng làm việc, Doãn Minh Tước chẳng hề để ý đi cùng Doãn Minh Thần một trước một sau bước vào phòng làm việc, không ngờ Liễu Nham Tâm và Lục Tố Anh cũng đã chờ ở đây.



Ông cụ ho khẽ một tiếng, Liễu Nham Tâm lại rất hiểu chuyện bưng tới một chén trà. Dù sao cũng đã bước vào tuổi sáu mươi, ông ta thật sự không thích hợp để thức đêm, không nghỉ ngơi như vậy.



“Minh Tước, con thấy sổ sách của công ty có gì không đúng không?”



Nhắc tới việc công, Doãn Minh Tước có phần mất kiên nhẫn móc lỗ tai.



“Ba, bình thường con cũng không để tâm lắm, chỉ chịu trách nhiệm ký tên thôi. Nửa đêm rồi mà ba còn gọi bọn con tới, không phải là để kiểm tra con chứ?”



Thái độ không để tâm tới chuyện này của anh ta đã chọc cho Doãn Đình Vĩ đặc biệt không vui, tức giận vỗ bàn.



“Tài khoản của công ty bị người ta lấy đi hai trăm mười tỷ mà không có lý do, con có biết chuyện này không?”



Cuối cùng đã hỏi tới trọng điểm, Lục Tố Anh mỉm cười kín đáo. Chỉ có thể nói là ông cụ vẫn nghe lọt tai vào lời của bà ta.



“Ba, hai ngày nay con đi công tác mà, ba hỏi anh cả không phải tốt hơn sao?”



Hai anh em tự nhiên đùn đẩy cho nhau làm Doãn Đình Vĩ vô cùng tức giận.



“Con… ba trao quyền nắm giữ tài chính của công ty vào trong tay con, để cho con mặc kệ không quản thế à? Minh Tước, con rốt cuộc có ba vào trong mắt không hả, khụ khụ khụ…”



Doãn Đình Vĩ đang nói lại ho dữ dội. Liễu Nham Tâm vội vàng tới gần đỡ ông cụ, không muốn để Lục Tố Anh chắn giữa hai người.



Trái lại bà ta rất hiểu chuyện đưa chén trà mà Liễu Nham Tâm đã rót đến bên miệng của Doãn Đình Vĩ, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều.



“Ông à, ông cứ từ từ hỏi, khoản đó lớn như vậy cũng không phải là chuyện đùa, nếu không hỏi ra, chúng ta đến công ty kiểm tra không phải là được rồi sao.”



Bên cạnh, ngực Liễu Nham Tâm nghẹn lại nhưng không dám trực tiếp tranh luận.



Dù sao ở trước mặt Doãn Đình Vĩ, kiêng kị nhất chính là đâm bị thóc, chọc bị gạo: “Đúng vậy ông, đi công ty kiểm tra một chút sẽ biết thôi. Cho dù Minh Tước trời sinh ham chơi tùy hứng nhưng làm sao có thể động vào một khoản tiền lớn như vậy. Ông nhất định phải điều tra rõ ràng mới được.”



Bị người đổ oan nhưng Doãn Minh Tước lại không có ý kêu oan.



Chỉ là nhìn hai mẹ con trước mặt kẻ xướng người họa như vậy, trong lòng anh ta cảm thấy buồn cười, không ngờ bọn họ còn học được cách vừa ăn cướp vừa la làng.



Nhưng chẳng sao cả, nếu chơi trò chơi mà chỉ thoáng cái đã qua cửa thì thật ra chơi cũng chẳng vui nữa.



Lại lãng phí công sức anh ta tung lưới lâu như vậy. Doãn Minh Tước nghĩ tới đây lại chỉ cười.



“Muộn thế này rồi, con còn buồn ngủ đấy. Bác, anh cả, nếu hai người muốn điều tra thì nhanh chóng đi tới công ty điều tra ngay trong đêm đi, để tránh trời sáng có quá nhiều người biết sẽ làm mất mặt nhà họ Doãn chúng ta.”



“Cậu!”



Lục Tố Anh nghe anh ta nói vậy lại biết anh ta đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, lại mơ hồ nghĩ có phải Doãn Minh Tước đã âm thầm tìm hiểu được chuyện gì hay không? Bằng không xảy ra chuyện lớn như vậy, sao anh ta có thể ung dung bình tĩnh được.



Nếu thật sự theo ý của anh ta mà đi tới công ty điều tra, lại điều tra ra là do Doãn Minh Thần gây ra thì phải làm thế nào?



Ban ngày, bà ta từng hỏi Doãn Minh Thần xem lúc chuyển khoản có để lại dấu vết nào không, thằng bé đáng chết này không trả lời bà ta. Lúc này, vẻ tươi cười trên mặt Doãn Minh Tước làm bà ta thấy lo sợ.



Còn là cẩn thận có thể dùng được thuyền được nghìn năm, không thể làm việc quá lỗ mãng được.



“Minh Thần nói thế nào?”



Từ đầu đến cuối Doãn Đình Vĩ đều cẩn thận chú ý tới sắc mặt của hai anh em, lại không nhìn ra được chút manh mối nào.



Nhìn Doãn Minh Thần, anh ta có dáng vẻ thân ngay không sợ bóng tà, cho dù người ở công ty nhưng có quá nhiều việc phải chú ý, hơn nữa anh ta quanh năm kiếm lời cho công ty, làm sao có thể vừa trông vừa trộm được.



Trái lại về Doãn Minh Tước, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta vẫn là dáng vẻ không quan tâm, thậm chí ngáp một cái, còn muốn về phòng đi ngủ trước.



Cho dù mấy ngày nay anh ta ở Paris, nhưng quyền lớn trong phòng tài vụ vẫn ở trong tay anh ta.



Muốn lén lấy một khoản tiền trong tài khoản chỉ là vấn đề khẽ động ngón tay. Lại thêm Doãn Minh Tước luôn phóng túng bất kham, Lục Tố Anh cũng không ít lần nhắc qua ở trước mặt Doãn Đình Vĩ.



Doãn Minh Tước xài tiền như nước mời nhân viên ăn cơm, động tí chính là bữa tiệc hải sản trên ba trăm triệu, ra nước ngoài du lịch lại tặng quà tới mấy trăm triệu.



Khi còn chưa hủy bỏ hôn ước, anh ta lấy mười lăm tỷ của công ty để lấy lòng Đào Y Y.



Bởi vậy, anh ta có chuyện gì mà không làm được chứ?



Chỉ sợ là đã ngầm nuốt hai trăm mười tỷ này, căn bản cũng không để ý tới chuyện này.



Vẻ mặt Doãn Đình Vĩ lập tức lại thay đổi.



“Minh Tước ở lại, những người khác đều ra ngoài đi.”



Vốn nói phải điều tra, đến phút cuối cùng lại không điều tra nữa, Doãn Minh Tước mệt mỏi lại ngáp một cái, thật sự quá mệt mà.



Thấy mọi người rời đi, anh ta thoải mái kéo cái ghế trước mặt Doãn Đình Vĩ và ngồi xuống.



“Đứng dậy cho ba!”



Liễu Nham Tâm vừa mới đẩy cửa đi ra, lại nghe giọng nói tức giận của Doãn Đình Vĩ vọng qua khe cửa.



Bà ta không muốn đi nhưng biết rõ lúc này chọc giận ông cụ tất nhiên sẽ đẩy Doãn Minh Tước vào tình cảnh càng khó khăn hơn, nên đành phải về phòng chờ trước.



Mặt khác, hai mẹ con tự cho là đã thành công thoát khỏi tình nghi lại hài lòng rời đi.



Mà trái tim Doãn Minh Thần vẫn luôn căng thẳng, cuối cùng đã có thể thư giãn được phần nào. Cũng may còn có Doãn Minh Tước làm người chịu tội thay, bằng không anh ta thật sự không biết phải làm gì.



Bây giờ ném hai trăm mười tỷ thiếu hụt cho bọn họ, anh ta suy nghĩ xem làm thế nào để bù lại số tiền khác là đủ rồi.



Sau cánh cửa, Doãn Minh Tước còn hơi buồn ngủ nhưng cũng biết ông cụ đã mất hứng, vẫn phối hợp mà đứng ngay ngắn.



Nhìn dáng vẻ này của anh ta, Doãn Đình Vĩ càng tức giận lại không biết trút vào đâu.



“Con nói đi, rốt cuộc hai trăm mười tỷ này có phải là do con tiêu không? Tiêu cho người nào hả?”



Doãn Minh Tước cười khẽ, có vẻ xem thường.



“Ba, ba sẽ không thật sự cho rằng anh cả thật sự không hề có tình nghi chứ? Nhưng người trong văn phòng của con nói, hôm qua anh cả lại từng qua chỗ con, còn mở ra máy vi tính của con đấy.”



Lời Doãn Minh Tước nói làm cho trái tím của Doãn Đình Vĩ lập tức rơi xuống đáy vực. Ông ta cảm giác khó tin nổi.



“Con nói vậy là có ý gì? Minh Thần đi qua phòng làm việc của con à?”



“Đúng vậy.” Doãn Minh Tước không để ý ngáp một cái: “Có lẽ bọn họ thường thu được rất nhiều lợi ích của con, cho nên lại đâm thọc con đấy. Chẳng qua lúc đầu con còn thật sự không để tâm tới chuyện này. Dù sao, mật khẩu mở máy tính của con lại được viết trên giấy dán ở trên bàn.”



“Con! Sao con có thể qua loa như thế được! Con biết trong máy tính của con có bao nhiêu cơ mật của công ty không hả?”



Doãn Đình Vĩ tức giận đến mức nghẹn thở, giơ tay chống lên chiếc bàn bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững được.



Cho tới nay, ông ta bởi vì chuyện lúc trước quá xem nhẹ cảm nhận của Doãn Minh Tước, cho nên mới cảm thấy có lỗi với hai mẹ con bọn họ.



Bây giờ ông ta giao hơn nửa quyền lớn cho anh ta, anh ta tự nhiên lại đối xử với khổ tâm của ông ta như vậy.



Nếu lời Doãn Minh Tước nói đều là thật, vậy người nào đi qua văn phòng của phòng tài vụ, chạm qua máy tính của Doãn Minh Tước đều có thể lấy đi tiền trong tài khoản của công ty.



Điều này chẳng khác nào là muốn mò kim đáy biển.



Hơn nữa công ty tự nhiên mất bốn trăm hai mươi tỷ, một khi tin tức này được công bố thì chỉ sợ cổ phiếu của Doãn thị sẽ một đường giảm xuống, đến lúc đó đừng nói là đền tiền cho Thần Quang, sợ rằng các cổ đông của hội đồng quản trị cũng sẽ ngồi không yên.



“Con cũng đâu có ngờ. Ba, ba lại tha thứ cho con lần này đi. Lại nói, con làm sao biết được anh cả sẽ to gan như vậy, cũng dám động vào tiền của công ty…”



“Con còn dám cắn ngược lại anh cả con à!”



Doãn Đình Vĩ không nén được cơn giận, mặc dù bây giờ không có đầy đủ chứng cứ chứng tỏ Doãn Minh Tước động vào hai trăm mười tỷ này, nhưng chỉ từ thái độ của anh ta đối với chuyện này, Doãn Đình Vĩ đã biết là mình sai.



Không nên nhất thời mềm lòng muốn nâng đỡ anh ta.



Doãn Minh Tước nó chính là một đống bùn loãng không trát nổi tường, mình tự nhiên hoang đường đến mức giao quyền nắm giữ tài chính của công ty vào trong tay nó.



Bây giờ xem ra, ông ta thật sự nghĩ sai rồi.



“Được rồi, được rồi, được rồi, con không nói nữa. Ngày mai con tới công ty, lấy ra video giám sát cho ba, được không?”



“Đứng lại.” Thấy Doãn Minh Tước đứng dậy muốn đi, bàn tay gầy guộc của Doãn Đình Vĩ nắm thật chặt góc bàn không thả, sợ mình vẫn có thể lại mềm lòng: “Bắt đầu từ ngày mai, con không cần đi tới công ty nữa, trở về nhà vĩnh viễn làm một con sâu không nên thân cũng được!”



Doãn Minh Tước nghe xong quả nhiên không cười nữa, nhưng cũng không quá tức giận, ngược lại giọng điệu vui vẻ giống như được đại xá: “Tốt, con đã sớm không muốn tới văn phòng nát kia rồi. Cảm ơn ba đã giúp con được như ý nguyện.”



“Cút ra ngoài!”



Doãn Đình Vĩ tức giận đến mức không thở được, vốn định uống một hớp nước, nhưng nhìn thấy chén nước kia là Liễu Nham Tâm rót thì lập tức gạt cái rơi xuống đất.



Ông ta đã sống sáu mươi năm, sao lại nuôi ra một đám con không hiếu thuận lại bất tài như vậy chứ!



Doãn Đình Vĩ miễn cưỡng ngồi xuống, mãi một lúc lâu mới bớt giận.



Ông ta suy nghĩ đến lời Doãn Minh Tước nói, nếu hai anh em mỗi người có thể nắm giữ 50%, bây giờ nó cũng nhất thời không có cách nào nhận được.



Mình rốt cuộc nên tín nhiệm ai đây?



Rơi vào tình cảnh khó cả đôi đường, Doãn Đình Vĩ ngồi ngây người ở trước bàn một lát, vẫn quyết định gọi Doãn Minh Thần tới hỏi một câu.



Lúc đó, Doãn Minh Thần còn chưa về phòng mà bị Lục Tố Anh gọi trở lại.



Hai mẹ con bàn bạc các ứng phó một lúc lâu vẫn không thương lượng ra được một lý do nào.



Tuy nói tạm thời hắt được chậu nước bẩn này đến trên người Doãn Minh Tước, nhưng khó bảo đảm sau này ông cụ sẽ không điều tra ra, hơn nữa sổ sách của công ty sổ xảy ra vấn đề lớn như vậy đã làm ông cụ chú ý.



Lúc còn trẻ, Doãn Đình Vĩ cũng là một người vô cùng khôn khéo, nhìn xa trông rộng, bây giờ cho dù đã lớn tuổi nhưng ông ta không hề hồ đồ.



Một ngày kia, lớp cửa số giấy của tài khoản công ty này tất nhiên sẽ bị chọc thủng, vậy trước lúc đó, cho dù có thể tạm thời không quan tâm tới hai trăm mười tỷ này, cũng phải bù vào mấy chục tỷ còn lại mới được.



Doãn Minh Thần lại bị Doãn Đình Vĩ gọi về phòng làm việc, anh ta còn tưởng ông ta đã tra hỏi Doãn Minh Tước xong, định thương lượng với ông ta về vị trí trống của phòng tài vụ.



Dù sao vừa rồi trước khi vào đây, Vương Nhuế – cô giúp việc luôn hầu hạ bên cạnh Lục Tố Anh nói là nghe trộm được công cụ bảo Doãn Minh Tước cút đi.



“Ba, hôm nay cứ ngủ trước đã, về phần làm sao bảo Minh Tước chịu trách nhiệm về chuyện này, chúng ta chờ trời sáng lại thương lượng cũng không muộn.”



Doãn Minh Thần không khỏi có phần cao hứng, giơ tay đỡ Doãn Đình Vĩ ngồi xuống.



Anh ta lại không ngờ Doãn Đình Vĩ chẳng những không nhận lây phần ân tình này, còn trừng mắt nhìn anh ta.



“Chuyện sổ sách của công ty thật sự không liên quan gì với con sao?”



Cho dù ông ta không phải là người trời sinh có tính đa nghi, nhưng lúc này hai người ở gần như vậy, Doãn Minh Thần không khỏi chột dạ rời mắt đi, trả lời có hơi nói lắp.



“Ba… ba… sao ba bỗng nhiên hỏi như vậy, không phải đã xác định là Minh Tước rồi sao?”



Nhìn ánh mắt của anh ta dao động, nghi ngờ trong lòng Doãn Đình Vĩ càng tăng lên.



“Ba nói xác định là nó lúc nào chứ?” Doãn Đình Vĩ ngồi xuống, rút tấm ảnh từ trong ngăn kéo ra, nhìn cảnh người một nhà tập trung lại một chỗ: “Nghe Minh Tước nói, hôm qua con từng đi qua phòng làm việc của nó, còn động tới máy tính của nó, có chuyện này sao?”



Bị Doãn Đình Vĩ hỏi như vậy, lúc này Doãn Minh Thần càng chột dạ hơn.



“Ba… Là vì Minh Tước tự ý rời khỏi vị trí công tác, không tìm được người, Y Y lại đi Paris công tác, cô ấy sợ văn phòng không có ai xử lý công việc nên bảo con tới tìm tài liệu.”



Doãn Minh Thần cũng không dám ngồi xuống, sợ chuyện mình làm lộ ra manh mối gì đó.



Cho dù lúc nghỉ trưa cũng không thể nào có người phát hiện ra anh ta từng đi qua văn phòng. Hơn nữa, anh ta cũng chưa từng động tới máy tính của Doãn Minh Tước.



Lúc này trong đầu Doãn Đình Vĩ thực sự rối bời. Hai đứa con trai đều có tình nghi, một người thái độ không rõ, một người có mấy phần khả nghi, ông ta nhất thời thật sự không có cách nào phân biệt ra được là ai động vào số tiền này.



Trong lúc ông ta định dừng tay, bảo Doãn Minh Thần về phòng, máy tính của ông ta bỗng nhiên nhận được một email.



Hình ảnh trong máy tính của Doãn Đình Vĩ vốn dừng lại ở bảng biểu sổ sách của công ty, không ngờ email này là một thư nặc danh, cũng gửi tới một bảng biểu.



Không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà ông ta lại tải tài liệu xuống, cũng không tính xem cẩn thận.



Mà khi ông ta xác định đây chính là tin tức về sổ sách trong công ty, sự phẫn nộ dường như đốt cháy đôi mắt ông ta, ông ta tức giận nhìn về phía Doãn Minh Thần.



“Ba năm, không ngờ có bốn chuyển tài sản. Minh Thần! Xem con còn gì để nói nữa!”



Trong lòng Doãn Minh Thần chợt kinh ngạc. Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao ông cụ có thể biết những điều này?



Anh ta có phần không dám tin, chỉ tưởng Doãn Đình Vĩ đang lừa mình.



“Ba, ba đừng nói đùa nữa. Còn làm sao có thể dùng công quỹ chứ? Con lại không thiếu tiền…”



Nói thì nói vậy nhưng anh ta cũng không dám nhìn màn hình máy tính do Doãn Đình Vĩ xoay qua.



Nhưng từ trên mặt anh ta, Doãn Đình Vĩ đã có thể mơ hồ nhìn ra được chút đầu mối, ông ta ấn gáy của Doãn Minh Thần đến trước màn hình.



“Con tới đây, nhìn cho thật kỹ vào! Nếu con nhất quyết nói hai trăm mười tỷ lần này là do Minh Tước làm, vậy ba khoản tiền trên ba trăm tỷ vào các năm 2016, năm 2018, nằm 2019 này, con tính giải thích thế nào?”



Ba năm trước đây Doãn Minh Tước vẫn chỉ là một kẻ suốt ngày ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm mà thôi, ngay cả tư cách vào công ty cũng không có.



Lúc này, nếu anh ta còn muốn cãi lại, sợ rằng cũng là cãi chày cãi cối trong mắt Doãn Đình Vĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK