Mục lục
Ông xã tổng tài muốn tái hôn (đoạt lại vợ yêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 271: Chính là anh ấy, tôi thích kiểu người như vậy đấy




"Cố Uyên, mày lại dám đánh tao!" Lưu Thanh Vũ che mặt, vẻ mặt không thể tin được, trong ấn tượng của cô ta, Cố Uyên luôn là dáng vẻ yếu đuối dễ bắt nạt.



Từ lúc nào mà ánh mắt lại trở nên lạnh lùng sắc bén như thế chứ.



Làm cho trong lòng cô ta xuất hiện cảm giác sợ hãi.



Trần Quân Mai trừng lớn mắt nhìn nhẫn ngọc đã vỡ thành hai mảnh trên mặt đất, trong lòng đang rỉ máu, nhưng lại cắn chặt răng, cho dù có bị vỡ, cũng không cho tiện nhân Cố Uyên này!!



Lập tức che chở trước mặt Lưu Thanh Vũ, trừng mắt nhìn Lưu Chấn Khang, khàn khàn thét lên: "Ông cứ như thế đứng nhìn nó ức hiếp Thanh Vũ sao? Thanh Vũ là con gái ruột của chúng ta đấy, còn con tiểu tiện nhân này không phải là cái gì cả!!!"



Sắc mặt của Lưu Chấn Khang hoàn toàn trở nên nặng nề, ông xoay người nhặt nhẫn ngọc lên, đã vỡ rồi, đôi mắt ông run rẩy, nhìn hai người khàn khàn gào thét khóc lóc kể lể giống như kẻ điên ở trước mặt mình.



Tát mạnh một cái lên mặt Trần Quân Mai: "Hai người các người có mặt mũi nào mà khóc ở đây?"



Đây là thứ duy nhất Thanh Chi để lại.



Cứ như thế bị vỡ nát.



Sắc mặt của Lưu Chấn Khang nghiêm túc mà phức tạp, lúc nhìn về phía Cố Nhã Thiển thì mang theo chút áy náy: "Cố Uyên, Thanh Vũ... không phải là cố ý đâu."



Khóe môi Cố Nhã Thiển mang một nụ cười lạnh lùng, không phải cố ý sao? Cái này chưa tính là cố ý à? Cô thật sự cảm thấy rất buồn cười, đây là người cô gọi là ba sao?



Cho dù tận mắt nhìn thấy vẫn che chở cho Lưu Thanh Vũ như cũ, che chở cả nhà bọn họ.



Cho nên, cô và mẹ là đáng đời sao?



Cô cầm lấy nhẫn ngọc đã vỡ từ trong tay Lưu Chấn Khang, nắm chặt nó vào trong lòng bàn tay, đây là thứ duy nhất mẹ để lại, thế nhưng cứ như vậy vỡ nát trước mặt cô.



Cô nở một nụ cười châm biếm: “Không phải cố ý sao? Vậy sau này tôi làm chuyện gì, có phải đều có thể nói không phải cố ý để thoái thác không?”



Cố Nhã Thiển tiếp tục bình tĩnh lên tiếng: “Quỳ gối dập đầu ba cái trước bia mộ của mẹ tôi, giải thích với mẹ tôi, nói không chừng tôi sẽ tha thứ cho bọn họ đấy?”



"Cố Uyên..." Lưu Chấn Khang cắn chặt răng, ông biết rõ thủ đoạn của người đàn ông kia, hơn nữa lúc trước Thanh Vũ còn làm ra loại chuyện vô lý như vậy nữa: “Cố Uyên, nể tình con từng gọi ba một tiếng ba, tha thứ cho Thanh Vũ đi..."



"Ba, ba van xin nó làm cái gì?" Lưu Thanh Vũ che mặt thét chói tai: "Là nó đánh con, còn muốn con dập đầu? Ba còn muốn đưa thứ quý giá như vậy cho nó, con mới là con gái của ba mà, tiểu tiện nhân này cũng chỉ là đứa con hoang của bà già kia sinh thôi... Ba không che chở cho con, mà con đi van xin nó?"



"Câm miệng!" Trên trán Lưu Chấn Khang nổi lên gân xanh, sao ông lại có một đứa con gái không có đầu óc thế này chứ, vung tay lên muốn tát một cái.



Trần Quân Mai ngăn cản ở phía trước: "Ông dám đánh Thanh Vũ, tôi sẽ lập tức ly hôn với ông, cuộc sống này đã sớm không sống nổi nữa rồi, lúc ông có tiền tôi đi theo ông, lúc ông không có tiền nghèo túng mẹ con tôi cũng đi theo ông, trong lòng Lưu Chấn Khang ông thế nhưng còn nhớ tới Cố Thanh Chi... ông để tôi và Thanh Vũ ở chỗ nào chứ?"



Cố Nhã Thiển nhìn mọi chuyện trước mặt, buồn cười giống như đang xem một vở kịch vậy, khóe môi xinh đẹp của cô cong lên.



Mẹ, năm đó mẹ dẫn theo con rời khỏi nhà họ Lưu, chắc chắn rất là khó chịu có đúng không, rõ ràng mẹ mới là vợ của Lưu Chấn Khang, lại bị người phụ nữ này đạp lên, mẹ yên tâm, những uất ức năm đó mẹ phải chịu, con sẽ đòi lại cho mẹ từng thứ một.



.....



Buổi tối.



Cố Nhã Thiển nhìn nhẫn ngọc trong tay, cô chuẩn bị trở về thành phố Vân Châu, sau đó tìm một cửa hàng đưa tới sửa chữa lại.



Thứ giống như nhẫn ngọc này, cũng không tầm thường giống như mấy loại trang sức nhẫn vòng tay gì đó.



Mỗi một chiếc nhẫn ngọc đều có câu chuyện của bản thân mình, hoặc là đại biểu cho địa vị cao quý, hơn nữa hình như người trẻ tuổi không có hứng thú với thứ này.



Giống như chiếc nhẫn trong tay Cố Giác, còn có chiếc nhẫn trên tay ông ngoại nữa.



Bọn họ đều là người nắm quyền cao nhất của nhà họ Cố.



Hơn nữa...



Cố Nhã Thiển cảm thấy chiếc nhẫn ngọc trong tay mình cũng không phải đồ vật tầm thường, tuy cô không có hiểu biết về mấy thứ như ngọc phỉ thúy, nhưng nhìn bề ngoài lóng lánh trong suốt, toàn bộ đều là màu xanh lá.



Loáng thoáng, cô nhìn thấy được một chữ ở bên trong.



Rất nhỏ.



Hơn nữa còn ở ngay chỗ bị vỡ.



Cố Nhã Thiển tìm kính lúp đến, lờ mờ chắp vá thành một chữ ‘Diên’.



Cô cau mày.



Đây là đồ của mẹ, vậy chữ ‘Diên’ này thể hiện điều gì.



Xem ra vẫn là cần đến hỏi Lưu Chấn Khang.



....



Hôm sau Cố Nhã Thiển lại đi tới con ngõ nhỏ kia.



Bởi vì ngày hôm qua trời mưa, vấn đề thoát nước ở chỗ này nghiêm trọng, nước mưa trên mặt đất chen lẫn với nước bùn và rêu xanh, cả một đường ẩm ướt.



Cô dựa vào trí nhớ ngày hôm qua đi đến cánh cửa màu đỏ thắm.



Gõ gõ cửa.



Không có tiếng động.



Bởi vì âm thanh khi gõ vào loại cửa sắt này cũng không nhỏ, cho nên không thể nào người bên trong không nghe thấy được.



Có lẽ không có ở nhà.



Cố Nhã Thiển hỏi người ở nhà bên cạnh số điện thoại của Lưu Chấn Khang, sau đó rời khỏi.



...



CK và truyền thông Thâm Lam hợp tác rất thuận lợi, lúc buổi tối tổ chức tiệc rượu, Thâm Lam là bên đứng ra tổ chức, Cố Nhã Thiển vốn không thích loại tiệc rượu quá náo nhiệt danh lợi này, nhưng mà nhất định phải đi.



Dù sao cô cũng đại diện cho CK.



Tiệc rượu được tổ chức tại một chiếc du thuyền xa hoa trên biển.



Gió đêm trên boong tàu rất lạnh, mang theo mùi của biển.



Cố Nhã Thiển khoác áo choàng, tựa vào trên lan can, trên tay bưng một ly sâm panh, cô luôn không có cách nào thích được loại tiệc rượu nồng đậm hơi thở danh lợi thế này.



Lộ Hà là người mới, lần đầu tiên tham gia loại tiệc rượu này nên có chút kích động: "Chị Nhã Thiển, em và Oánh Oánh qua bên kia xem thử nhé."



Cố Nhã Thiển mỉm cười: "Đi đi."



Loại tiệc rượu này, chuyện uống rượu xã giao đương nhiên giao cho Tôn Duệ, Cố Nhã Thiển thong dong ăn chút bánh ngọt.



Điện thoại vang lên, cô nhìn thông báo cuộc gọi trên màn hình điện thoại, là Tô Ngọc Kỳ gọi đến, khóe môi người phụ nữ cong lên: "Anh không nghỉ ngơi sao? Còn gọi điện thoại cho em nữa."



"Muốn nghe lời nói thật sao?"



"Vâng."



"Anh nhớ em, Nhã Thiển, nhớ em đến không ngủ được."



Cô bình tĩnh uống một ngụm rượu vang đỏ, nhẹ nhàng dựa vào trên lan can, gió đêm thổi tới, hất lên sợi tóc của người phụ nữ.



Váy dài màu trắng nhìn như tùy ý tung bay theo gió đêm, trong thánh khiết còn mang theo sự quyến rũ lười nhác mà lơ đãng cực kỳ động lòng người.



Không ít người đưa mắt đến đây.



Một người đàn ông mặc tây trang bưng rượu vang đỏ đi đến: "Cô Cố, sao cô lại ở đây một mình, đợi lát nữa sàn nhảy mở rồi, không biết có thể vinh hạnh mời cô Cố nhảy một điệu hay không?”



Cố Nhã Thiển nhìn Kỷ Thần Minh, hơi nhăn mày, buông điện thoại xuống, không chút do dự từ chối: "Xin lỗi, Tổng Giám đốc Kỷ vẫn nên đi tìm người khác đi ạ."



Cô từ chối đến rõ ràng lưu loát.



Giọng nói gần như không có chút do dự.



Sắc mặt của Kỷ Thần Minh không khỏi thay đổi.



Anh ta chỉ mới 30 tuổi đã lên tới cấp cao của Thâm Lâm, đương nhiên sẽ kiêu ngạo tự tin, trong công ty không biết có bao nhiêu nữ nhân viên thích anh ta, ngay cả không ít ngôi sao nhỏ non nớt anh ta cũng chỉ cần muốn chơi thì chơi.



Mặc dù Cố Nhã là Tổng giám của CK, nhưng cũng chỉ là có một khuôn mặt xinh đẹp thôi, loại phụ nữ này bề ngoài thì tỏ ra xa cách, nhưng trên thực tế không phải đều dựa vào khuôn mặt mới có thể có được vị trí này hay sao.



Trực tiếp bị từ chối hai lần, Kỷ Thần Minh có chút không biết giấu mặt đi đâu.



Cố Nhã Thiển cảm thấy mình đã nói chuyện đủ rõ ràng rồi, chỉ là cô không ngờ tới Kỷ Thần Minh này lại tự kỷ như thế.



Người phụ nữ nhẹ nhàng vỗ vỗ mái tóc bị gió thổi lung tung: “Tổng Giám đốc Kỷ, xin lỗi, tôi không thích kiểu người như anh."



"Vậy cô thích kiểu người gì?" Kỷ Thần Minh thật sự không thể tin được, mình xuất sắc như thế mà lại bị từ chối, gần như là nghiến răng nghiến lợi hỏi.



Cố Nhã Thiển nhún nhún vai, giọng điệu lười nhác có chút thờ ơ, nhưng đáy mắt lại mang theo ý cười: "Anh có biết Tổng Giám đốc Tô kia của Tô thị không?"



Ở thành phố Hải Châu, ba chữ Tô Ngọc Kỳ này có thể nói là không ai không biết không ai không hiểu.



Kỷ Thần Minh gật đầu, sắc mặt càng thêm khó coi.



Giọng nói người phụ nữ mang theo vui vẻ: "Đúng, chính là anh ấy, tôi thích kiểu người như đấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK