Dáng vẻ của Cố Uyên mơ mơ màng màng, trong sự dịu dàng lộ ra vẻ ngốc nghếch, mái tóc dài xõa xuống, mặc một bộ đồ ngủ lông xù màu hồng nhạt: “Chị dâu, em là bạn của anh ba, tên của em là Tiêu Thịnh.”
Vốn dĩ cô đã đứng không vững trên bậc thang rồi, lảo đảo bước về phía trước, Tiêu Thịnh theo bản năng đỡ cô, đầu của cô cọ lên bả vai của Tiêu Thịnh.
Tiêu Thịnh chỉ cảm thấy phía sau lóe lên ánh sáng lạnh.
Ngôn Tình Sắc
Sau đó toàn bộ phía sau đều lạnh đến phát run.
Anh không dám cử động, không dám nhúc nhích.
“Anh ba…” Là chị dâu đứng không vững cho nên em mới đỡ chị ấy một chút.
Tô Ngọc Kỳ nắm chặt cổ tay của Cố Uyên, kéo cô vào trong ngực của mình, liếc mắt nhìn Tiêu Thịnh: “Tài liệu ở trong văn phòng, mau cầm lấy rồi cút đi.”
Tiêu Thịnh: “Vâng vâng vâng, em sẽ đi tìm ngay.”
Ánh mắt của anh ba khi nhìn mình như muốn đông chết mình sao?
Tiêu Thịnh nhanh chóng đi lên thư phòng, in ra một tập tài liệu trong máy tính, cầm xuống lầu, vội vàng đi ra ngoài.
Đi ra khỏi biệt thự Ngân Phong.
Tiêu Thịnh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn tới nhóm ‘Nhóm năm người bị đóng băng’: “Chị dâu ở trong nhà anh ba là thế nào vậy!! Em vừa mới tới đó không biết gì hết, suýt chút nữa đã giẫm phải mìn, các anh cũng không chịu nhắc nhở em!”
Trong nhóm này ngoại trừ Tô Ngọc Kỳ, cả năm anh em đều ở trong này.
Đường Cảnh Ngọc gần như nhanh chóng trả lời: “Cậu làm sao vậy?”
Tiêu Thịnh: “Chính là em có ôm chị dâu nhỏ một chút, là chị dâu nhỏ chủ động nhào vào trong ngực em!”
Đường Cảnh Ngọc: “Vậy thì cậu xong rồi.”
Tiêu Thịnh: “…” Sau lưng phát lạnh.
Mạc Kiên Trung: “Yên ổn sống sót không tốt sao?”
Tiêu Thịnh: “Quả thật là chị dâu nhỏ chủ động nhào vào trong ngực của em.”
Tô Ngọc Kỳ ôm Cố Uyên đi lên lầu, Cố Uyên giãy giụa: “Anh thả tôi ra… tên khốn khiếp, tôi phải báo cảnh sát!”
Anh thả Cố Uyên ra, lúc cô suýt chút nữa là té xuống thì đỡ cô: “Tôi là tên khốn khiếp, tôi hung dữ? Lưu Thanh Vũ, cô mở to mắt ra nhìn cho rõ xem tôi là ai?”
Người phụ nữ quả thật là, dám đi ra ngoài uống rượu, còn uống đến say khướt, ngay cả anh cũng không nhận ra?
Tô Ngọc Kỳ nhìn Cố Uyên, bởi vì cô say rượu mà cả người đều mơ mơ màng màng, đáy mắt lờ mờ, trên người đều là mùi rượu, gò má ửng đỏ, nếu như không phải anh dìu chỉ sợ cô không thể đứng vững.
“Tôi hỏi cô, tôi là ai?”
Cố Uyên giãy giụa: “Anh chính là tên khốn khiếp!”
Người này thật xấu, không để cho cô ngủ, tại sao hình bóng trước mặt cứ chồng chéo lên vậy, cô nheo mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ: “Ồ… nhìn anh hơi quen nha.”
Khóe miệng anh kéo ra một nụ cười rất cạn: “Tôi hỏi lại một lần nữa, tôi là ai?”
Cô cắn môi, giống như thật sự không nhớ ra anh là ai: “Tôi không biết, tôi không quen anh.”
Một giây sau, Tô Ngọc Kỳ đã lấp kín môi cô, trong miệng cô đều là mùi rượu, điều này đã làm cho Tô Ngọc Kỳ cau mày, càng hôn mạnh hơn.
Cố Uyên không thoải mái, hô hấp của cô bị chặn lại, cô đánh vào lồng ngực của anh.
Người này thật xấu xa, cũng không để cho cô hít thở, cô sắp không thở nổi rồi.
Cô ô ô bảo anh thả mình ra.
Tô Ngọc Kỳ nhìn đôi mắt trong sáng như nước của cô, vừa to vừa đẹp, yết hầu anh chuyển động, khàn giọng nói: “Tôi là ai?”
“Bạn của tôi? À, anh trai… bạn của bạn tôi?” Mỗi một từ, sắc mặt của Tô Ngọc Kỳ lại thâm trầm thêm một phần.
Anh cúi người ôm Cố Uyên đi lên phòng ngủ.
Đặt cô nằm lên giường.
Anh giơ tay nhéo mi tâm của mình, giống như muốn kiềm chế bản thân một chút.
Anh kiềm chế sự kích động muốn bóp chết cô!
Cố Uyên đang nằm trên giường bỗng ngồi dậy, nước mắt rơi xuống lộp độp, khẽ nức nở.
“Em khóc cái gì?”
Cố Uyên ngẩng đầu lên, đôi mắt khóc đến đỏ hoe, trông giống như một con thỏ: “Anh là ai vậy, trong nhà tôi không có tiền, nhưng chồng tôi có, anh đừng bắt cóc tôi.”
Tô Ngọc Kỳ: Cái đệch!
Anh thật sự rất muốn mắng người.
Chỉ có điều…
Anh đột nhiên cảm thấy, sau khi Cố Uyên uống rượu, anh cảm thấy cô ngốc nghếch rất dễ thương.
Cố Uyên rưng rưng nước mắt nhìn anh: “Anh đừng tổn thương tôi, nếu như anh đòi tiền, tôi biết két sắt được cất ở đâu, anh có thể đi tới đó lấy, tôi rất nghèo, tôi không có tiền.”