Mục lục
Cơn lốc yakuza
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 195










Chương 195



95 Tổng Viễn, nhất định phải chết Dương Thiện Tê nằm trong số rất nhiều đệ tử của Ngụy.



Tiêu Dương, là người có tư chất tốt nhất, hiểu biết cao nhất và luyện tập chăm chỉ nhất.




A Tam, A Tứ và anh là anh em đồng môn, họ đều là trẻ mồ côi.



Vì vậy, Dương Thiện Tề không muốn đánh nhau với họ.




Đánh được vài hiệp, anh liền quay lưng bỏ chạy.



Nhưng khi Dương Thiện Tề vừa trèo qua tường và đáp xuống sân của nhà người khác, bước chân anh chợt khựng lại.



Một cảm giác khủng hoảng vô cùng mạnh mẽ bao trùm khắp cơ thể, Dương Thiện Tê ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt mình.




Ngụy Tiêu Lâm!



Em trai của Ngụy Tiêu Dương!




Dương Thiện Tề không ngờ rằng Ngụy Tiêu Lâm cũng tới Ninh Châu, anh vội vàng chào Ngụy Tiêu Lâm.



Đang định nói thì đột nhiên có một cơn gió ập đến.



Ngay sau đó, cổ họng Dương Thiện Tề bị Ngụy Tiêu Lâm bóp chặt.




Ngụy Tiêu Lâm nhấc cả người Dương Thiện Tề lên khỏi mặt đất, cổ họng anh bị Ngụy Tiêu Lâm bóp chặt: “Sao không ra tay?”



“Họ, họ đều là những người tốt” Dương Thiện Tề khó khăn thốt lên.




“Từ nhỏ tao đã nói với chúng mày rồi, thế giới này không phân tốt xấu, chỉ có đúng sai.”



“Mày là con chó mà gia tộc nuôi, gia tộc bảo mày làm gì thì mày phải làm chuyện ấy, ông chủ nói đúng là chính là đúng”



“Nếu còn muốn sống thì hãy nghe lời ông chủ, cầm con dao đó, giết hết người nhà của Lý Hàng”




Lạnh lẽo!



Tàn nhẫn!




Khi Ngụy Tiêu Lâm nói, có chút cảm xúc nào.



ng ta như một cỗ máy không Trong mắt ông ta, giết một người đơn giản như giết một con kiến.





“Con không ra tay được, sư thúc, người giết con đi”




Ngụy Gia Lâm vỗ mạnh vào ngực Dương Thiện Tề.



Đột nhiên, Dương Thiện Tề phun ra một ngụm máu, cả người bay ra ngoài, đập mạnh vào tường.




Ngụy Tiêu Lâm từng bước ép tới, nhìn xuống Dương Thiện Tề mà nói: “Cơ hội cuối cùng, giết hay không giết?”



Dương Thiện Tê chầm chậm nhắm mắt lại.



Đối với thế giới này, anh hoàn toàn không có một chút vướng bận nào.




Anh chỉ là một con chó được chủ nhân nuôi.



Anh chết rồi, trên đời này cũng không có ai nhớ tới.




Ngụy Tiêu Lâm hừ lạnh một tiếng, ngay lúc ông ta định ra tay thì đột nhiên có một giọng nói vang lên từ bức tường trên đầu.



“Tôi nói này, nếu các ông muốn ra tay thì có thể tìm một nơi không người hay không?”



“Đánh đánh giết giết đâu đâu cũng toàn là máu, làm bẩn sân của người khác có phải hơi thiếu ý thức không?”




Ngụy Tiêu Lâm sửng sốt!



Ông ta nhanh chóng ngẩng đầu lên, đồng thời cũng nhanh chóng lùi về phía sau.




Một cao thủ như ông ta hoàn toàn không phát hiện ra có một người đang đứng trên tường.



“Mày là ai? Mày xuất hiện ở đó từ khi nào?”



“Lý Hàng!” Dương Thiện Tề gọi tên Lý Hàng.




Ngụy Tiêu Lâm nghe xong, mặt không khỏi biến sắc, ông ta không nói thêm gì mà xoay người bỏ chạy!



Ngay cả đại ca Ngụy Tiêu Dương cũng bại dưới tay Lý Hàng, Ngụy Tiêu Lâm tự thấy mình không phải đối thủ của Lý Hàng.




Hơn nữa, trước khi đến Ninh Châu, đại ca Ngụy Tiêu Dương đã dặn dò rằng không được đánh với Lý Hàng, nếu không nhất định sẽ chết!



Chỉ những ai từng thực sự đối đầu với Lý Hàng mới có thể cảm nhận được nỗi kinh hoàng của anh ta!



Có một câu nói Ngụy Tiêu Dương chưa từng nói với người khác, cuộc đấu tay đôi giữa Lý Hàng và Tống Viễn lần này.




Tống Viễn, chắc chắn sẽ chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK