Mục lục
Cơn lốc yakuza
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 371

Dư Tú Tú chậm rãi quay đầu nhìn Liễu Bạch.

Lúc này, Liễu Bạch thấy trong ánh mát vợ mình có một sự kiên quyết không hề do dự.

Liễu Bạch đã từng nhìn thấy ánh mất này một lần.

Đó là khi vợ anh bị hai người đàn ông làm nhục khi còn học cấp ba, xong định nhảy lầu tự tử, năm đó chính anh đã cứu Dư Tú Tú.

` 4 /Â “ 1 3 Vào buổi đêm đen gió mạnh đó ` ợ Liễu Bạch thề với Dư Tú Tú rằng sẽ bảo vệ cô cả đời.

Thế nhưng cái nhìn đó lại xuất hiện một lần nữa!

Liễu Bạch đã nhìn ra được ý định muốn chết trong mắt Dư Tú Tú!

Gào thét!

Gầm rút “Có ai không ! Cứu chúng tôi với!”

Lỗ Vĩnh Hạc cười như điên.

“Bây giờ các người đang trong nhà của tao, cho dù Diêm Vương có tới cũng không cứu nổi đâu!”

“Rầm!”

Đột nhiên, cửa biệt thự bị đạp đổ.

“Cạch! Cạch!”

Đôi giày da của Lý Hàng đạp lên những mảnh thủy tinh dưới đất mà bước vào.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Hàng, Lỗ Vĩnh Hạc trừng mắt hét lên: “Tên khốn kiếp nhà mày vậy mà còn dám tới nhà †ao à!”

“Tốt, tốt lắm, để xem hôm nay ông đây có giết chết mày.

không!”

“Người đâu, người bên ngoài đều chết cả rồi sao? Mau vào đây cho tao!”

Lý Hàng vẻ mặt bình tĩnh nói: “Không cần kêu nữa, người bên ngoài hiện tại tạm thời không thể động đậy”

Vừa dứt lời, Lý Nhị Ngưu nhanh chóng cùng vài người trong đội tiến vào.

Trên tay mỗi người trong số họ đều là máu tươi.

Lúc này, Cao Ngọc Thụ đã dùng tốc độ nhanh nhất, lực đạo mạnh nhất đấm Lý Hàng một cái!

Nắm đấm của Cao Ngọc Thụ nhanh chóng bị Lý Hàng bắt lấy.

Trước khi Cao Ngọc Thụ còn chưa kịp phản ứng.

Lý Hàng đá vào bụng Cao Ngọc Thụ.

Sau đó đè mạnh Cao Ngọc Thụ xuống đất.

“Bốp!”

“ÁN”

Phần lớn mảnh thủy tinh trên mặt đất đều đâm vào máu thịt của Cao Ngọc Thụ.

Khi anh ta ngẩng đầu và hét lên, một nửa khuôn mặt đã dính đầy mảnh thủy tinh!

Lý Hàng nhấc chân giẫm lên người Cao Ngọc Thụ, đi tới.

Đám người Lý Nhị Ngưu cũng theo sau Lý Hàng, từng người lần lượt đạp lên Cao Ngọc Thụ.

Mỗi khi bước lên lưng Cao Ngọc Thụ liền có thể nghe thấy tiếng hét của anh ta.

Khi người cuối cùng bước qua, tiếng kêu của Cao Ngọc Thụ mới ngừng.

Anh ta hoặc là đã ngất, hoặc là đã chết.

Vào lúc này, không ai quan tâm đến một nhân vật nham hiểm, tầm thường như vậy.

Lý Hàng nhấc Liễu Bạch khỏi mặt đất.

Tay anh đặt trên chân Liễu Bạch rồi vỗ nhẹ hai cái.

Tất cả các mảnh kính vỡ cắm vào thịt nhanh chóng bay ra ngoài.

“Chồng à, anh không sao chứ!?”

Liễu Bạch ôm chặt lấy Dư Tú Tú.

Dụ Tú Tú nhào vào lòng Liễu Bạch khóc lớn.

Liễu Bạch buông Dư Tú Tú ra, anh ta tức giận nhìn chằm chằm Lỗ Vĩnh Hạc: “Tại sao?”

“Tại sao mày lại làm vậy với chúng tao?”

“Chúng tao thành tâm tới tận cửa xin lỗi, tại sao mày lại làm như vậy?”

Lỗ Vĩnh Hạc cười lạnh, vẻ mặt càng ngày càng gớm ghiếc.

“Bởi vì trong mắt tao, chúng mày không bằng một con chó”

“Ông đây muốn giết một con chó mà cũng cần phải nói với chúng tại sao à?”

“Chính vì xuất thân của tao kém hơn mày, không có tiền như mày sao?”

Liễu Bạch hai mắt đỏ ửng hỏi.

“Đúng, chính là vì tao xuất thân quyền quý hơn, đám chó lợn bọn mày chỉ dùng làm vật tiêu khiển cho tao thôi”

“Đám chó lợn bọn mày chỉ có thể làm vật để thiếu gia đây chơi đùa trút giận!”

Lỗ Vĩnh Hạc lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lý Hàng nói: “Thăng chó chết, giỏi thì bây giờ tới đây mà giết ông này!”

Chương 372

“Tao là người nhà họ Lỗ, nếu mày dám động vào tao thì ba tao tuyệt đối không để yên đâu!”

“Mày với vợ mày, còn có người nhà bọn mày, tất cả đều phải chết!”

Lỗ Vĩnh Hạc lại chỉ sang Liễu Bạch nói mày và vợ mày, tao đều nhớ mặt hết rồi “Còn mày nữa, “Bọn mày sống ở đâu, tao cũng biết rất rõ.”

Z“ #Ÿ. “d TW ) “Từ nÄÄÝs sau, bợi ty đừng ấẾ ng cỀ mỗi xem yết giấc.

“Ông đây sẽ dành thêm ít thời gian để chơi với chúng mày!”

“Lần này, ông đây nhất định sẽ chơi chết chúng mày!”

“AI”

Tiếng gầm rú cuồng loạn.

Liễu Bạch trút ra cơn giận và nỗi đau trong lòng mình.

“Tại sao? Tại sao mày lại muốn bắt nạt chúng tao như vậy?!”

“Rốt cuộc chúng tao đã đã làm gì sai!”

“Tại sao ông trời lại bất công như vậy?”

“Tại saol!?”

Tiếng gầm của Liễu Bạch vang vọng khắp đại sảnh.

Lý Hàng lúc này mới nhàn nhạt nói một câu.

“Vương tướng nào phải sinh đã có”

“Cũng phải bôn ba muôn trùng nan”

“Cá chép trong hồ trông thì nhỏ”

“Vượt được vũ môn ắt thành rồng!”

Trong khi nói, Lý Hàng đưa cho Liễu Bạch một cây kéo.

Lý Hàng nhìn Liêu Bạch, giọng điệu thong dong nói.

Tuy nhiên, mỗi chữ anh thốt ra đều đánh vào tim Liễu Bạch một cách nặng nề.

“Trên đời này không có đúng và sai, mà chỉ có mạnh và yếu: “Nếu anh yếu đuối thì sẽ bị ức hiếp, vợ con anh sẽ bị người khác bắt làm nô lệ và lạm dụng”.

“Nếu mạnh thì họ chỉ có thể nóng mắt mà căm ghét”

“Gia đình và bạn bè của anh đều sẽ được che chở”

“Tôi có thể đưa anh đi trên con đường mạnh mẽ này, nhưng trước đó anh phải có một trái tim mạnh mẽ”

Liễu Bạch nhìn cây kéo trong tay Lý Hàng, anh ta nghiến răng, lập tức cầm lấy kéo đi về phía Lỗ Vĩnh Hạc.

Lỗ Vĩnh Hạc hoảng sợ.

Hắn không ngờ Lý Hàng và Liễu Bạch lại thật sự dám ra tay với mình.

“Chúng mày muốn làm gì? Chúng mày muốn làm gì?”

Lúc này, Lý Nhị Ngưu đã cùng mấy người trong đội đè Lỗ Vĩnh Hạc xuống ghế sô pha.

Lỗ Vĩnh Hạc vẫn duy trì tư thế dang rộng hai chân, hai tay thì chống tay vào ghế sô pha.

Chỉ là so với vừa rồi không còn ngông cưồng ngạo mạn như vừa rồi nữa.

Bây giờ trên mặt hắn đầy vẻ kinh hãi!

“Em gái, ra ngoài với chị đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho.

mấy người đàn ông bọn họ”

Lôi Phi Phi đưa Dư Tú Tú ra khỏi biệt thự.

Hai người vừa bước ra khỏi cửa biệt thự, bên trong liền vang vọng tiếng hét vô cùng thảm thiết của Lỗ Vĩnh Hạc!!

Dinh thự nhà họ Liễu.

“Cái gì!? Liễu Bạch thiến Lỗ Vĩnh Hạc!?”

Chủ nhân nhà họ Liễu – Liễu Côn nghe xong tin này cả người liền bủn rủn ngã ngồi xuống.

Mồ hôi lạnh toát ra.

“Muốn chết mài”

“Đúng là muốn chết mà!”

“Thằng điên Liễu Bạch này, ai cho nó cái gan lớn như vậy?”

Liễu Côn lớn tiếng mảng chửi, vội vàng chỉ vào quản gia bên cạnh quát: “Mau cho người trói vợ chồng Liễu Bạch về đây cho tao”

“Tao sẽ đích thân đưa chúng đến nhà họ Lỗ tạ Quản gia cũng toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, nói với Liễu Côn: “Ông chủ, vừa rồi người của chúng ta đã qua đó rồi, kết quả toàn bộ đều bị đánh gãy chân tay ném ra ngoài”

“Cái gì? Liễu Bạch còn dám đánh người mà tao phái tới, rốt cuộc là ai đã cho nó cái gan này?”

““Tôi cũng không biết, những người đó cực kỳ hung dữ, hơn nữa ai ai cũng rất lợi hại”

“Ngoài ra, Liễu Bạch còn nhờ tôi chuyển tới ngài một câu”

“Nói mau, bây giờ là lúc nào rồi con ấp a ấp úng!” Liễu Côn gần như phát điên mà rống lên.

Chương 373 “

Liễu Bạch nói cậu ta đã chán làm chó cho nhà ta rồi, từ nay về sau cậu ta sẽ làm người”

“Tao khinh! Thằng chó chết này có lẽ đang dựa hơi gia tộc nào rồi, bây giờ lại còn dám thách thức tao!”

Sắc mặt của Liễu Côn ngày càng khó coi, dưới mát hiện lên một tia dữ tợn.

“Được, bây giờ nó không muốn làm chó mà muốn làm người cớ đúng không?” ZéN/ W là “Lập tức dùng tên €ủa tao thông báo cho toàn bộ.

Thượng Hải”

“Nói răng từ nay về sau cả nhà Liễu Bạch không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Liễu chúng ta”

“Toàn bộ mười mấy người trên dưới nhà chúng đều bị trục xuất khỏi gia tộ!

c “Vâng!”

Quản gia cũng cho rằng quyết định của Liễu Côn vô cùng sáng suốt, dùng tốc độ nhanh nhất để lan tin này.

Sắc mặt Liễu Côn lạnh tanh, ông hung hăng nói: “Liễu Bạch à Liễu Bạch, để tao xem bây giờ không có gia tộc”

“Gia đình đổ nát của mày rốt cuộc có thể tồn tại được.

bao lâu!”

“Sáng mai khi các nhân viên quét dọn rác, bọn họ sẽ tìm thấy xác của nhà chúng mày trong thùng rác!”

Cùng lúc đó, trong trang viên nhà họ Lỗ.

“Làm sao lại có chuyện đó, làm gì có cái lý đó!”

“Điên cuồng kiêu ngạo, không coi ai ra gì!”

Trưởng tộc họ Lỗ – Lỗ Diệu Quang tức giận đến mức bốc.

khói đỏ cả mặt!

Tối hôm qua, khi ông nhận được tin con trai mình bị đánh gãy chân, ông đã vô cùng tức giận muốn bắt kẻ đó.

lại, mạnh mẽ dạy dỗ một bài học.

Kết quả không ngờ sáng nay trời vừa sớm liền nhận được tin con trai mình đã bị thiến, chuyện này ông ta làm sao nhịn được!?

Lúc này, Lỗ Diệu Huy – em trai của Lỗ Diệu Quang nhanh chóng bước vào.

“Anh, em và mới nhận được tin Liễu Côn đã trục xuất quan hệ với Liễu Bạch”

“Ông ta đã vĩnh viễn trục xuất cả nhà Liễu Bạch ra khỏi gia tộc.”

“Họ tên của cả nhà Liễu Bạch cũng đã xóa khỏi gia phả gia tộc họ Liễu”

“Tốt! Liễu Côn không hổ danh là giang hồ lão làng”

“Lúc này nên bỏ xe giữ tướng, ông ta đã làm rất đúng!”

“Nếu đã không liên quan đến gia tộc họ Liễu, vậy thì giết sạch nhà Liễu Bạch cho tai”

Lục Diệu Huy vội đáp: “Anh, anh có muốn giữ lại mạng hai vợ chồng Liễu Bạch không? Đem chúng đến đây để anh xử lý”

“Không cần thiết, con trai ta đã hai mạng chó đó lại để làm gì? Gi cho tao!”

n rồi, bây giờ giữ chết cả nhà chúng “Vâng!”

Nói xong, Lục Diệu Huy bước nhanh ra ngoài.

Trong bãi đỗ xe trang viên đã có hơn hai mươi chiếc xe ở đó!

Mỗi người họ đều có khuôn mặt nghiêm nghị, sát khí hừng hự!

c “Tất cả mọi người cầm đồ đạc lên xe, theo tao đi giết cả nhà Liêu Bạch!”

“Cạch!”

“Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!”

Toàn bộ cửa xe đều đã đóng.

Dưới sự dẫn dắt của Lỗ Diệu Huy, đoàn xe hùng hổ tiến về nhà Liễu Bạch.

Từ trang viên nhà họ Lỗ đến nhà Liễu Bạch chỉ mất nhiều nhất là nửa tiếng chạy xe.

Thế nhưng đã hai giờ trôi qua vậy mà đám người Lỗ Diệu Huy lại bặt vô âm tín.

Lỗ Diệu Quang vẻ mặt lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách.

Lỗ Vĩnh Hạc lúc này đang ở trong phòng trên lầu.

Do bộ phận quan trọng nhất của con trai mình bị thương.

Lỗ Diệu Quang vì muốn giữ thể diện nên đã không đưa Lỗ Vĩnh Hạc đến bệnh viện.

Thay vào đó, ông ta mời một bác sĩ giỏi nhất đến nhà điều trị.

Hiện tại thương tích của Lỗ Vĩnh Hạc đã được kiểm soát.

Tuy nhiên, đời này của hắn coi như đã kết thúc.

Mặc dù từ trước đến nay Lỗ Diệu Quang đều không coi trọng người con trai này, cũng không nghĩ anh sẽ có thể kế thừa cơ nghiệp của gia tộc.

Nhưng dù sao thì đó cũng là con ruột của ông ta.

Mà tên Liễu Bạch tầm thường này lại dám động đến con trai ông ta.

Đồng nghĩa với việc vứt thể diện của người đứng đầu gia tộc họ Lỗ như ông cho chó ăn!

Bây giờ, thể diện của ông ta đã bị hủy hoại!

Nó đã bị hủy hoại bởi một tên nhỏ bé như trâu gà chó lợn được gia tộc lớn nuôi dưỡng.

Dù thế nào đi chăng nữa thì Lỗ Diệu Quang cũng không nuốt trôi cục tức này!

Chỉ là ông ta không hiểu tại sao em trai mình ở đó lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức gì.

Lúc này, quản gia bước nhanh vào.

Nhìn thấy trên mặt quản gia nở nụ cười, Lỗ Diệu Quang vội vàng hỏi: “Diệu Huy trở về rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK