Mục lục
Cơn lốc yakuza
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 352










Chương 352



“Đúng vậy! Đến rồi thì đừng có đi, ở đây chơi với ông đây chứt”



Trong khi nói, Vương Tiểu Thất và Cam Hưng Bá đồng loạt ra tay!




Trong tích tắc, tiếng kêu thảm thiết không ngớt!



Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu há hốc miệng nhìn tất cả những gì trước mắt!




Không chỉ Cam Hừng Bá khiến họ kinh ngạc.



Còn cả Vương Tiểu Thất nhìn rất xoàng bên cạnh Lý Hàng.



Thoạt nhìn, Vương Tiểu Thất giống như tên lưu manh côn đồ lề đường.




Nhưng ai mà ngờ được, thanh đao trong tay hắn lại nhanh đến vậy!



Thấy bóng dáng Lý Hàng xa dần.




Lúc này, Tôn Trung Mưu đột nhiên khụy gối xuống.



*Thụp” một tiếng, hắn quỳ xuống đất “Lý Hàng, tôi cầu xin anh, cứu người nhà chúng tôi với!”



Lý Hàng dừng bước, khẽ quay đầu lại.




“Hưng Bá, Tiểu Thất.”



“Cói”




“Thu dọn rác, đến Tôn gia.”



“Vâng!”



Lúc này, người của gia tộc Tôn Thị đã chết quá nửa.




Một mình Tôn Bách Đang đối mặt với sáu cao thủ của hai nhà Châu Lục.



Ông ta đã thương tích đầy mình, mệt mỏi rã rời.




Thương tích của ông ta ngày càng nặng.



Tay chân ông ta đều run rẩy lên.



Nhưng khí thế vẫn không hề thay đổi.




Ðó là cốt cách kiêu hãnh của một tông sư!



Châu Vũ vừa tấn công Tôn Bách Đang vừa chỉ huy thuộc hạ.




“Chúng mày nhanh lên! Giết Tôn Văn Đài và Tôn Bác Nghĩa trước cho tao!”



Ba cao thủ của Châu gia lập tức tiến tới Tôn Bác Nghĩa đang được vệ sĩ bảo vệ chặt chẽ.





Thấy vệ sĩ ngày càng ít, Tôn Bác Nghĩa càng thêm hoảng loạn.




Hắn quay người chạy vào trong phòng.



Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên vụt qua bên cạnh.




Một cao thủ của Lục gia, trong tay xách một thanh đao, mặt cười âm hiểm đâm vào sau lưng Tôn Bác Nghĩa.



“Phập!”



Đâm một cách chắc nịch vào người.




Chỉ có điều, người bị đâm không phải là Tôn Bác Nghĩa.



Mà là Tôn Văn Đài từ bên cạnh nhào người qua.




“Chat”



Kêu khóc!



Gào thét!




Cao thủ Tôn gia bên cạnh vội vã xông lên.



Nhưng lúc này, Tôn Văn Đài đã không ổn rồi.




Ông ta ngã vào trong lòng Tôn Bác Nghĩa, cẩn thận đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt Tôn Bác Nghĩa.



Ông ta cứ lẩm nhẩm nói: ‘Ba có lỗi với con, ba có lỗi với con!”



“Ba, ba không có sai, là con vô dụng, con bị mù mắt rồi mới rước Kỳ Tỉ Mẫn về nhài”




Tôn Văn Đài muốn nói thêm vài câu, nhưng cổ họng đã bị máu nghẹn cứng, phát ra tiếng “Ục ục” kỳ quái.



Lúc này, một chiếc Bentley sang trọng chạy đến.




Trên xe bước xuống hai người, chính là Kỳ Ti Mẫn và Tôn Lượng.



Kỳ T¡ Mẫn vừa xuống xe, cầm khăn tay trắng thêu hoa che mũi lại, vẻ mặt chán ghét nói: “Sao vẫn còn chưa đánh xong?”



“Tốc độ của các người cũng chậm quá đi mất!”




Kỳ T¡ Mẫn thấy kỳ quái, dẫn Tôn Lượng đi vào.



“Ấy chà chà, không ngờ lão gia cao cao tại thượng của chúng ta cũng trở nên bộ dạng như bây giờ”




Nhìn Tôn Bách Đang thảm hại, Kỳ Ti Mẫn vô cùng đắc ý.



“Con tiện nhân này! Tao phải giết mày!”



Tôn Bách Đang gầm lên một tiếng, xông về phía Kỳ T¡ Mãn!




Châu Vũ dẫn một nhóm cao thủ lập tức đuổi theo chặn lại, đánh lui Tôn Bách Đang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK