Chương 222
Ra ngoài cửa, lãnh đạo của thôn vội vã hỏi Lý Hàng: “Lý tiên sinh, tập đoàn Lăng Tiêu các anh thật sự định đóng góp xây dựng thôn làng chúng tôi sao?”
‘Ừm: “Nhưng điều kiện cơ sở hạ tầng chỗ chúng tôi quá kém.
Cái khác không nói, riêng chuy: hai làn xe cũng tốn rất nhiều tiền.”
làm một con đường “Chuyện làm đường thì tập đoàn Lăng Tiêu không quan tâm”
Nghe Lý Hàng nói vậy, nụ cười trên mặt lãnh đạo thôn dần biến mất.
Họ biết rất rõ muốn làm giàu thì phải làm đường.
Nếu không có đường thì sản phẩm tốt của họ hoàn toàn không thể vận chuyển đi được.
“Tôi sẽ lo tiền làm con đường này.”
Lý Hàng vừa nói xong, lãnh đạo thôn đã nhận được điện thoại: “Lãnh đạo, mau về đây. Có hai người của đội xây dựng tìm ông, muốn xây cầu làm đường cho chúng ta”
Lý Hàng giành ba xâu kẹo hồ lô của Hà Lương Sinh.
Để đáp lễ, anh đầu tư năm tỷ xây một con đường ba làn nối liền với Ninh Châu!
Thượng Hải, biệt thự của Tiền gia.
Trang viên một trăm mẫu, năm mươi chiếc xe sang, ba trăm người giúp việc, hơn hai trăm năm lịch sử.
Đây chính là Tiền gia ở Thượng Hải!
Ở đô thị quốc tế Thượng Hải này, Tiền gia tuy không phải là gia tộc hạng nhất, nhưng cũng là trụ cột vững chắc trong số các gia tộc hạng hai.
Thế lực của Tiền gia không phải thứ mà gia tộc nhỏ bé như Tô gia có thể sánh được.
Phòng khách của biệt thự.
Quản gia của Tô Chính Quốc đang cúi đầu thận trọng đứng đó.
Một người đàn ông trung niên khí thế phi phàm, dáng người tráng kiện đang ngồi trên chiếc sofa bằng gỗ sưa quý giá ở đối diện ông ta.
Ông ta chính là gia chủ hiện tại của Tiền gia, Tiền Thành Hào!
“Đệ nhất thế gia Giang Châu, hừ! Loại gia tộc bần tiện như các người mà cũng dám ngông cuồng tự xưng thế gia: “Rầm!”
Tiền Thành Hào quăng tài liệu lên bàn trà.
“Mấy thứ này chỉ là một đống rác rưởi trong mắt ta”
“Tô Chính Quốc đúng là phế vật.”
“Một nơi tốt như Giang Châu, tổ tiên ba đời hắn kinh doanh tốt như vậy bao năm, thế mà lại chỉ tích cóp được mấy thứ vụn vặt này.”
“Hán cũng không biết xấu hổ mà kêu ông vượt ngàn dặm xa xôi cầm đến trước mặt ta, là muốn sỉ nhục ta sao?”
Quản gia sợ hãi mồ hôi đầm đìa.
“Không dám không dám, lão gia nhà tôi tuyệt đối không có ý này”
“Lão gia nhà tôi khi còn sống nói với tôi, tuy Giang Châu phồn hoa nhưng vẫn luôn bị các thế lực lớn nhỏ chiếm SỬ “Bây giờ Giang Châu là vùng đất vô chủ, chính là thiếu một nhân vật lớn tài trí mưu lược kiệt xuất như Tiền gia chủ!”
“Hừ hừ hừ, ha ha ha ha…
“Lão già Tô Chính Quốc tuy chết rồi, nhưng nói năng vẫn khá lọt tai đấy”
“Hắn nói không sai, khu vực Giang Châu rất phồn hoa, cho nên ai cũng muốn chen chân vào đó, người càng nhiều thì càng phức tạp.” Đọc cập nhật nhanh tại
“Chính là thiếu một hùng chủ như tai”
“Nếu Tô Chính Quốc đã chết rồi, thì ông ở lại chỗ ta làm đứa quét dọn đi”
“Ông yên tâm, nếu Tô Chính Quốc đã đem những thứ này cho ta, thì ta nhất định sẽ thực hiện yêu cầu kia giúp hắn”
“Đa tạ gia chủ! Đa tạ gia chủ!”
Sau khi quản gia được người làm dẫn đi, Tiền Thành Hào sai người gọi hai đứa con trai của ông ta đến Con trai lớn, Tiền Gia Bình.
Từ nhờ đã thông minh hơn người.
Từ năm hai mươi lăm tuổi đã tiếp quản công ty của gia tộc.
Ở nơi hội tụ tinh anh là Thượng Hải thì Tiền Gia Bình cũng là một doanh nhân có năng lực được nhiều người chú ý.
Hiện tại ở tuổi ba mươi tám, Tiền Gia Bình làm việc vẫn cẩn thận không tham lam.
Cũng chính vì vậy mà gia tộc của họ mới có thể có một vị trí ở Thượng Hải cạnh tranh khốc liệt như vậy.
Con trai nhỏ, Tiền Gia Triết.
So với người con trai lớn khôn ngoan thận trọng thì Tiền Thành Hào lại xem trọng con trai nhỏ từ bé đã thông minh lanh lợi.
Tiền Gia Triết là tiến sĩ từ nước ngoài về.
Đồng thời cũng là một nghệ sĩ piano.
Về mặt nghệ thuật, anh ta có trình độ rất cao.
Khi còn ở nước ngoài, là minh tinh người người tán dương.
Gần đây anh ta mới về nước đã nhận được sự chú ý của rất nhiều thiên kim tiểu thư của các danh môn thế gia.
Sau khi nghe lời của Tiền Thành Hào, Tiền Gia Bình khẽ cau mày: “Ba, gần đây Giang Châu rất không bình yên”