Lập tức!
Trong ánh mắt của tất cả khách mời xung quanh.
Trong mắt của toàn bộ dân chúng đang xem trực tiếp.
Chu Du Trinh sinh ra đã ngậm thìa vàng, có dòng máu cao quý.
Nuốt gọn đống đồ kia vào miệng.
“Khục!”
“Ual”
Lúc này, tất cả những người ở hội trường nhìn thấy cảnh tượng này lập tức bụm miệng nôn mửa.
Đám đông lần lượt chạy ra khỏi hội trường mùi hôi thối ngập ngụa này.
Lý Hàng cũng rảo bước theo dòng người sắc mặt bình thản lướt qua.
Biệt thự của nhà họ Uông ở Kinh thành.
Uông Tố Lang – gia chủ nhà họ Uông đang ngồi nhàn nhã pha trà cạnh hồ nhân tạo.
Lúc này, quản gia bước nhanh đến nói: “Ông chủ, người của nhà họ Hầu đến rồi ạ”
Uông Tố Lang sau cơn ngạc nhiên, trên mặt xuất hiện một nụ cười bề trên tràn ngập tự tin kiêu ngạo.
Uông Tố Lang cho rằng lúc này Hầu gia cho người đến chắc chán là có liên quan đến Thượng Hải.
Điều này cho thấy Lão Lục đã xử lý gọn công việc bên đó rồi.
Tối qua lão Lục còn gọi điện cho Uông Tố Lang nói, gia chủ Chu Thị mời họ làm một việc.
Xong việc sẽ cho nhà họ Uông bọn họ lợi ích to lớn.
Nhà họ Hầu và nhà họ Uông là thông gia.
Người nhà họ Hầu thường ngày đều tự phụ kiêu ngạo, hoàn toàn không coi gia tộc hạng hai như bọn họ ra gì.
Hôm nay đột nhiên cử người đến đây, điều này cho thấy bên trong chắc có chuyện cần làm!
Uông Tố Lang bật cười: “Lão lục không hổ là cánh tay đắc lực của tôi!”
“Hắn theo tôi nhiều năm, dưới sự dẫn dắt tận tâm của tôi, làm việc cũng giống hệt tôi, hiệu quả cao, tốc độ nhanh”
“Chỉ dùng chút công phu đã giải quyết xong việc ở Thượng Hải.”
Uông Tố Lang nhìn xa trông rộng.
Hắn bình tĩnh trầm ổn, quỷ kế đa đoan.
Từ trước đến giờ dựa vào đầu óc của mình mà suôn sẻ thuận lợi ở trong đầm rồng phương bắc nơi có một rừng các nhà tài phiệt.
Tuy lần này chết mất một đứa con trai, nhưng bất luận nói thế nào, gia tộc cũng đạt được lợi ích càng lớn hơn.
Lần này lão Lục dẫn người đến Thượng Hải giải quyết công việc, có thể kinh động đến Hầu gia. .
ngôn tình hoàn
Cho thấy người nhà họ Hầu cảm thấy rất hài lòng với cách làm việc của họ.
Hơn nữa lại có sự sắp xếp tiếp theo.
Như thế, tầm quan trọng của nhà họ Uông đối với nhà họ Hầu sẽ ngày càng mạnh hơn.
Theo như Uông Tố Lang thấy, cho dù chết một đứa con trai cũng là một mối làm ăn có lợi.
Tuy gia tộc Hầu Thị chỉ cử đến một người quản sự.
Thân phận so với Uông Tố Lang có sự chênh lệch rất lớn.
Nhưng Uông Tố Lang vẫn đích thân ra cửa đón tiếp.
Uông Tố Lang vừa đi vừa khoe lão Lục với quản gia.
“Ngày thường ông nên học hỏi lão Lục thêm một chút.”
Quản gia gật đầu lia lịa, nịnh nọt Uông Tố Lang, tâng bốc.
Uông Tố Lang lên tận mây xanh.
Đợi hai người đến phòng khách.
Uông Tố Lang không hề nhìn thấy lão Lục.
Mà trong phòng khách có một người đàn ông đang ngồi.
Vẻ mặt người đàn ông này u ám.
Toàn thân mang một khí tức khiến người khác không lạnh mà run.
Người này là một cao thủ!
Uông Tố Lang lại càng thêm vui mừng trong lòng!
“Để ngài đợi lâu rồi!”
Uông Tố Lang tươi cười bước đến.
Hắn đứng trước mặt đối phương, giơ tay ra định bắt tay.
Nhưng người đàn ông này chỉ chậm rãi nhướng mắt lên, liếc mắt nhìn Uông Tố Lang bằng ánh mắt sắc như dao.
Lúc này, Uông Tố Lang hồi hộp trong lòng.