Chương 257
Trong không khí, dư ảnh lập lòe!
‘Vượt nóc băng tường!
“BốpI”
Một cái bạt tai chắc nịch đánh lên mặt Ngô Văn Đào.
Sau tiếng da thịt chạm nhau giòn tan vang lên, Trác Bất Phàm lúc này mới tung một cú đấm vô cùng mạnh mẽ đến Lý Hàng!
“Dám đánh Ngô công tử, muốn chết à!”
Trác Bất Phàm dồn hết sức tấn công.
Thế nhưng tay của Lý Hàng nhanh đến mức hắn không thể dùng mắt thường phân biệt.
Trác Bất Phàm cảm giác tay hắn đột ngột bị túm chặt, ngay sau đó giống như bị quấn vào máy giặt.
Cơ bắp vặn vẹo!
Xương cốt vỡ vụn!
“Hự áI!”
Phế rồi.
Tay phải của Trác Bất Phàm bị một chiêu của Lý Hàng phế bỏ!
Tay trái của Lý Hàng tát một cái khiến Trác Bất Phàm bay ra.
Sau đó quay đầu nhìn sang Ngô Văn Đào hai mắt mở to, miệng co giật, cơ thể run rẩy.
“Mày đừng qua đây! Mày đừng qua đây! Tao là Tam.
công tử của Ngô gia ở Cô Tôi”
“Anh tao là Ngô Văn Xương, ba tao là Ngô Chính Đứ!
cMày dám đánh tao thì họ sẽ không tha cho mày!”
“Bốp!”
Lý Hàng tát hắn một cái: “Đâu ra mà nhiều lời vậy!”
Tiếp đó, Lý Hàng nắm lấy tóc Ngô Văn Đào, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ mày trả lời một câu hỏi của tao.”
“Nếu đáp án khiến tao hài lòng thì sẽ tha cho mày một con đường sống.”
“Tao là Tam công tử của Ngô gia! Người nhà họ Ngô chúng tao…
“Bốp!”
Lý Hàng lại tát Ngô Văn Đào một cái nữa: “Mày bị bệnh à? Mày là Tam công tử của Ngô gia, tao đã biết rồi, không cần nhắc lại nữa”
Ngô Văn Đào đã phát điên: “Tao là người của Ngô gia, người của Ngô gia, lẽ nào mày không biết Ngô gia ở Cô Tô sao?” Đọc cập nhật nhanh tại
“Tao biết thì đã sao?”
“Chỗ này là Ninh Châu, mày không biết quy tác khi vào Ninh Châu của tao à?”
“Không biết Ninh Châu là cấm địa đối với tất cả các gia tộc lớn sao?”
“Đến Ninh Châu thì phải tuân thủ quy tắc của Ninh Châu tao.”
Vừa nói Lý Hàng vừa xách người Ngô Văn Đào lên.
Vì thứ anh nắm là tóc của Ngô văn Đào, khiến hắn đau đớn tê liệt da đầu!
Ngô Văn Đào sụp đổ kêu hét Trác Bất Phàm bên cạnh: “Tên phế vật Trác Bất Phàm này, con mẹ mày còn ngây ra đấy làm gì?”
“Mau đến giết chết hắn cho tao!”
Trác Bất Phàm đột nhiên gầm lên, ngưng tụ hết kình khí toàn thân lên tay trái.
Hình dáng thấp thoáng!
Tiếng gió gào rít!
“Bịch!”
Cú đấm của Trác Bất Phàm cuối cùng đập chác nịch lên cơ thể một người.
Hắn thở hổn hển cười nói: “Đây chính là kết cục của kẻ dám khinh thường ta!”
Khoảnh khắc Trác Bất Phàm ngẩng đầu, hắn sững sờ.
Bởi vì người bị hắn đấm trúng không phải Lý Hàng mà là Ngô Văn Đào!
Lý Hàng đã lấy Ngô Văn Đào ra làm lá chắn.
“Phụt!”
Ngô Văn Đào phun ra một ngụm máu, máu tươi lập tức bản tung tóe lên mặt Trác Bất Phàm.
Lúc này, tay của Lý Hàng nhanh chóng vòng qua người Ngô Văn Đào như một con rắn độc quấn lấy cánh tay Trác Bất Phàm.
“Rắc!”
Hự áI”
Phế rồi.
Hai tay của Trác Bất Phàm đều bị Lý Hàng phế bỏ.
Từ nay về sau, e rằng danh hiệu Đại sư này không còn liên quan gì đến hắn nữa.
Lý Hàng nhìn Ngô Văn Đào đang thoi thóp, từ tốn nói: “Tiếp tục câu hỏi lúc nấy”
“Sao chúng mày biết Cố tiểu thư ở nhà tao?”
“Vị trí của nhà tao là ai nói cho chúng mày biết?”
“Tao, tao…”