• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2: Cô không nghĩ vừa mới tới liền bị ông chồng già đè



Hồ gia gả congái, nhưngmộtđám trưởng bối và họ hàng cũngkhôngdám ra oai, mặc dù tân lang tân nương chưa đến, nhưng mà người trong phòng đều đứng cả.



Hồ lão gia Hồ Lĩnhnhẹnhàng vuốt ve bụng mỡ, mặt mày hớn hở, chỉ quétmộtvòng tròn trong đám đông, lại có vẻkhôngvuithìthầm hỏi vợ: "A Nhu đâu? Hôm nay là ngày vui của muội muội nó, sao nókhôngđira? "



Phu nhân Tiết Thị, ngườiđãqua tuổi ba mươi, có thể do được bão dưỡng tốt, nhìn giống như các phu nhân trẻ chỉ hơn hai mươi. Đặc biệt, lớn lên thanh thoát xinh đẹp, dịu dàng thân thiết, nếu lần đầu gặp gỡ, hoàn toàn nghĩ rằng là người phụ nữ tâm địa thiện lương.



Vốn khuôn mặt bàđangcười nhạt, nhưng Hồ Lĩnh vừanói, ánh mắt bà tức khắc chớpmộtcái,nhẹnhàng trả lời: "Thiếp thânđãphái ngườiđixem, được báo là bị nhiễm lạnhkhôngthoải mái. Bên nàyđangrối ren, thiếp thân còn chưa kịp mời đại phu, nhìn A Uyển sau khi lên kiệu hoa, thiếp thân nhất định qua nhìn ngay lập tức."



Sớmkhôngnhiễm hàn, muộnkhôngnhiễm hàn, ngay ngày muội muội lấy chồng lại nhiễm hàn, trong lòng Hồ Lĩnh sinh ra mấy phần phiền chán(4), có chút đau lòng nhìn Tiết Thị,nói: " Chỉ bị lạnh mà thôi,khôngphải là bệnh nguy kịch gì, khi nào hết bận nàng nghỉ nghơi rồinói”



(4) Phiền chán: vì phiền phức mà chán ghét



Tiết thị còn muốnnóiđiều gì nữa, Hồ thị liền bước tới "Đại ca đại tẩu,đangnóigì thế? Ta hình như mới tên của A Nhu?" Bà ta nhìn xung quanhmộtvòng, lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, "Hôm nay là ngày vui lớn của A Uyển, sao người làm tỷ tỷ như A Nhu lạikhôngđiqua?"



Hồ Thị là emgáicùng cha cùng mẹ với Hồ Lĩnh, đừngnóilà so sánh với Tiết thị, chỉ cùng Hồ Lĩnh so sánh, tựa như bà tađãgià hơn ông mười tuổi. Thân hình bà ta gầy gò vànhỏbé, khuôn mặt có chút khắc nghiệt, những nếp nhăn khóe mắt rất dễ nhìn thấy, vừa nhìn là biết cuộc sống trải quakhôngđược tốt.



Bà gả chomộtgia đình đọc sách trong huyện, mặc dù của hồi môn của bà rất nhiều, có thể chịu được ở nhà chồngkhôngcó thu nhậpkhôngnói, nhưng còn có ba thư sinhđangđọc sách. Cha chồng cho đến khi mấtđicũngkhôngđậu được cử nhân, còn chồngthìmãi đến ba mươi lăm mới đỗ tú tài, nhưng mà con trai bà Triệu Tịch Nghiêm từnhỏđãthông minh hơn người, chỉ mới mười lăm tuổiđãthi đổ tú tài.



hiệntại mười bảy, đợi mùa thu năm nay là con trai bà cùng cha củahắncùng nhau thi Hương.



Cómộtđứa con trai ưu tú như vậy, cho dù gia đình hơi nghèo, nhưng lúc về nhà mẹ đẻ đối diện với đại ca và đại tẩu, tiếngnóivẫn có ảnh hưởng. Huống chi hai đứa bé khi cònnhỏ, bà cùng với đại tẩu Giang thịđãkhuất sớm định hôn ước cho tụinhỏ. Cháugáitrưởng Hồ Ngọc Nhu là con dâu tương lai của bà, vì thế giờ bà hỏimộttiếng tính ra cũng đủ tư cách.



Mà lúc bà lên tiếng hỏi, Triệu Tịch Nghiêmđangđứng cạnh bà cũng nhìn qua,hắnvới Hồ Ngọc Nhu lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, cảm tình sâu đậm. Nếukhôngphải mẹhắnkhăng khăng chờhắnthi đậu cử nhân mới có thể cưới vợ,hắnđãsớm ôm được mỹ nhân về nhà.



Hôm nay là ngày tam biểu muội xuất giá,hắnđãđến nửa ngày nhưngkhôngnhìn thấy được ngườiyêu, lòng sớmđãlo lắng. Tự nhiên lúc này lỗ tai dựng thẳng, muốn nghe ruốt cuộc chuyện gìđangxảy ra.



Đối mặt với ánh mắt của emgáivà cháu ngoại trai, Hồ Lĩnh mất tự nhiên ho khan. Congáilớnkhôngmuốn lấy chồng, mà emgáimình lạikhôngmuốn người tanóimình trèo cao, nên hônsựphải kéo dài đến khi cháu ngoại trai trúng cử rồi mới tính, hôm nay congáilại có lòng hẹp hòi so đo, ông làm sao có thểnóira, làm thế chẳng khác gì kiếm chuyện cho em mình coi thường congáimình?



Hồ Lĩnhkhôngnói, Tiết thị biết ông muốn che chở Hồ Ngọc Nhu, mà bà cũng sợ Triệu Tịch Nghiêm kích động gây ra chuyện, vì vậy bà lặng lẽ giải thích, "Hồ Ngọc Nhu hai ngàymộtchút khó chịu, ta bảo con bé vào phòng nghỉ ngơi rồi. "



Khó chịu?



Triệu Tịch Nghiêm quả thực lo lắng vô cùng, sau đó nhìn Hồ thị, rồi vội hỏi Tiết thị: "Mợ à, A Nhu biểu muội sao thế, có phải bị bệnhkhông?"



Triệu Tịch Nghiêm năm nay mười bảy, lớn lên tướng mạo khôi ngô tuấn tú ôn hòa, vì từnhỏtheo ông nội và cha đọc sách, mưa dầm thấm lâu,trênngười càng có phong độ thư sinh, cho dù lúc nàyđangnóng nảy, dường như vẫn mang dáng vẻ quân tử khiêm tốn.



Nghĩ đến congáimình đối vớihắnmộtlòngmộtdạ, nhưnghắnta lại cố tình thích Hồ Ngọc Nhu, bàthậtlòngkhôngưa nổihắn. Do đó, bàkhôngtrả lời mà mà cho Hồ thịmộtánh mắt.



Congáinhà ai mà mỗi thángkhôngcó vài ngàykhôngthoải mái, Hồ thị ngầm hiểu, liếc nhìn mặt con trai mình lo lắng, trong bụng cảm thấy cháugáikhôngphải có chút yếu ớt quá.



Kéo tay áo con traimộtcái, bà lắc đầu, trách "khôngphải bệnh. Yên tâmđi."



Triệu Tịch Nghiêm phản ứng chậm nửa nhịp, cònkhôngchờhắnđỏ mặt, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo vui vẻ, tân lang và tân nương bị mọi người vây quanh ngoài cửa.



Tân lang hôm nay chính huyện lệnh Trường Châu, là quan phụ mẫu củamộthuyện, nhưng vào lúc này,hắnlại cõng tân nương!



Mọi người trong phòng muốn đến hành lễ vớihắnđều choáng váng, Triệu Tịch Nghiêmđira theo cuối cùng, nhìn chàng trai trẻđangnhẹnhàng thả tân nương xuống, cũng hơi giật mình.



Huyện lệnh huyện Trường Châu -Chu Thừa Vũ, tự Thanh Hà, là Thám hoa lang tiền triều. Câu chuyện về lần thi hội của ngài ấy, cho dùđãqua mười năm, vẫn còn làmộttruyền kỳ với những người đọc sách triều đại nhà Lương.



Có ngườinóinăm ấy ngài thi đứng đầu bảng, có khả năng đậu Trạng Nguyên. Thế nhưng thời điểm thi đình lại bị thua xuống vị trí thứ hai. Sở dĩ ngài ấy được xếp hạng thứ ba, có lẽ do lúc đó ngài tuổinhỏnhất, tướng mạo lại tốt nhất, tiên đế nghĩ thầm công chúa Gia Nhu còn chưa xuất giá, ban đầu muốn tuyển ngài ấy làm phò mã.



Cuối cùng chẳng biết lý do gì, ngài vẫn chưa được tuyển làm phò mã. Ngài ấy và Trạng Nguyênkhôngđược bổ vào làm quan chính thức ở lục bộ(5), mà lại cùng nhau cầu hoàng đế ban lệnh,mộtngườiđiđến phủ Bảo Định làm huyện lệnh trong huyện Định Hưng dưới trướng, người còn lại đến huyện Trường Châu làm huyện lệnh.



(5) Lục bộ gồm 6 bộ: lại, Hộ, lễ, binh, hình, công



Chỉmộtthoáng chín nămđãtrôi qua, hai người vẫn cứ an nhàn làm huyện lệnh,khôngcó chút ý nghĩ tiến thủ, quả là tạo dịp cho những người thi khảo có công danhmộtđường thăng quang tiến chức, người đọc sách có hoài bão trong thiên hạ coi thường.



Nhưng đối với huyện Trường Châu mànói, trong mắt những người giàu có nơi đâythìChu huyện lệnh là hung thần ác sát, máu lạnh vô tình, chắc chắn là ác mộng của bọn họ. Trái lạinóitới dân chúng huyện Trường Châu, mặc dù tính khí vị Chu huyện lệnh này có chút thất thường, danh tiếng có khen có chê, nhưng vì có ngài ấy, cuộc sống của họ so với trước kiathìthựcsựsung túc đầy đủ hẳn.



Mà đối với Triệu Tịch Nghiêm mànói, phu tử từng giảng chohắnnghemộtbài về Chu huyện lệnh, ngài ấy trở thành tấm gương trong lònghắn. Cho dù học thức, tri thức hay thái độ làm quan, Triệu Tịch Nghiêm đều cho rằng, nếu mình có được hai phần của Chu huyện luyện, đời này xem như sốngkhônguổng phí.



hiệntại Chu huyện lệnh cưới Tam biểu muội, tương laihắncùng A Nhu thành thân, bọn họ trở thànhanhem cột chèo. Khi đó, nếu mình có gìkhônghiểu, tin rằng ngài ấy chắckhôngngại khai sáng cho mình.



Thấy mọi người sửng sốt, sư gia bận rộn bên cạnh Chu Thừa Vũ lên tiếng, "Miễn hết, miễn hết, hôm nay là ngày đại hỉ của Chu đại nhân chúng tôi,khôngcần đa lễ,khôngcần đa lễ."



Mọi người nới cười ha ha mà lùi lại.



Hồ Lĩnh với Tiết thị được sư gia ấn xuống ghế dựa hoa lê đằng ngay vị trí đầu trung tâm.



Tào ma ma cùng Lý ma ma đỡ Hồ Ngọc Nhu, gần như nắm lấy taycôkính trà cho hồ Lĩnh và Tiết thị, chờ chốc lát, Chu Thừa Vũ bên này cũng dâng lên hai tách trà.



Hồ Lĩnh cùng Tiết thị hai người cơ hồ cùng nhau đứng dậy, nơm nớp lo sợ đứng uống trà.



Buông tách tách trà, dáng vẻ Tiết thị trong nháy mắt luyến tiếc vô bờkhôngnỡ xa congái,nóikhôngnên lời, chỉ lấy khăn tay lau khóe mắt, trong chốc lát đôi mắt đỏ lên nước mắt rơikhôngngừng.



Hồ thị thấy vậy, tiến tới đỡ Tiết thị, "Hôm nay là ngày đại hỉ của A Uyển, mà nàng gảđiliền thành phu nhân huyện lệnh, ngày tháng tốt đẹpđangchờ con bé phía trước, tẩu nên vui mừng mới phải."



Tiết thi gật đầu liên tiếp, nghẹn ngàonói" Ta là vì quá mừng … cho nên mới... mừng quá mới khóc..."



Thực tế, nhìn Chu Thừa Vũ trước mặt nàngmộtchút cũngkhôngcao hứng. Thân phận cao quý như vậy, hình dáng nam tử xuất chúng, vốn là con rễ của mình, chỉ tại do congáitùy hứng làm bậy,mộthai bắt đứa congáikhôngchui ra từ bụng của mình gả thay, bây giờ nhìn thấy chuyệnđãthành, lòng mình lại tiếc hùi hụikhôngmuốn.



Bà ta mơ hồ liếc nhìn đứa congáidưới lớp khăn voan đỏ thẫm, lại nhìn vẻ mặtkhôngchút vui mừng nào của Chu Thừa Vũ, trong lòng bà mới có chút cân bằng.



Hồ Lĩnh đương nhiên chẳng có ý kiến gì với con rể này, ông đặt tách trà xuống, mà quay sang căn dặn Hồ Ngọc Nhu, “A Uyển, lần này con gả đến Chu gia, từ nay về sau chính là người của Chu gia. Nữ tử xuất giá, phu chủ vi thân, phu cương thê nhu, ân ái tương thân. Chớ học người phụ nữ lừa bịp, chớ học người phụ nữ lười biếng, chớ học người phụ nữ ngu xuẩn, mọi việc để chồng làm chủ, con nên nhớ kỹ.”



(6) phu chủ vi thân, phu cương thê nhu, ân ái tương thân: mình thấy khá hay nên giữ nguyên, ý: xem chồng là người thân của mình, chồng cứng rắnthìmình mềm mỏng, cùngyêuthương nhau.



Phi! Đâykhôngphải là nội dung “nữ luận ngữ”(7) trong “phusự” sao? Lúc trước,côđọc đượctrênmạng, xem xong hết sức tức giận, thựckhôngngờ rằng đời này chính taycôlại có thể nghe thấy.



(7) Tên sách của Khổng tử



Dặn congáimình những thứ này, đây là việc người làm cha ruột nên làm sao?



Nhưng mà ông ấy gọi mình là A Uyển... A Uyển chính là Hồ Ngọc Uyển, so với tiểucônương nguyên chủnhỏhơnmộttuổi, là congáithân sinh của mẹ kế Tiết thị. Chỉ là tiểu nguyên chủ bị ép gả, cha ruột biếtkhôngđây?



Có điều phỏng chừng ông ấy biết đượcthìcũng vô dụng thôi, ông ta có thể dặn dò Hồ Ngọc Uyển thế này. Nghĩ đến cũng biết đối với tiểucônương nguyên chủ, thái độ của ông ấykhôngtốt hơn chút nào.



Hồ Ngọc Nhu bị hai bà tử dìu dắt,khôngthể động đậy mà cũngkhôngthểnóiđược. Cả ngườikhôngchút sức lực nhất là đầu rơi gật gà gật gù



Hồ Lĩnh nghĩ rằng congáimình lắng nghe lời mình dạy, hài lòng nở nụ cười, sau đó nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Chu Thừa Vũ, vìkhôngbiếthắnta vui mừng hay giận dữ, vội thu lại nụ cười, cung kính đứng immộtchỗ.



Bị khăn voan che lại, Hồ Ngọc Nhu tự nhiênkhôngbiết gì, mà cũngkhôngbiết có phải do liều lượng thuốc kia quá liều haykhông,côbây giờkhôngchỉ đứngkhôngvững, mà còn buồn ngủ, mí mắt cứ dính chặt lại với nhau.



Quá trình tiếp theocôkhôngbiết gì, chỉ biết rằng dường như lại được người kia tiếp tục cõng, vẫn bị người takhôngkhách khí ăn đậu hũ. Cuối cùngcôbị ném vào kiệu hoa, tới khi kiệu hoa lảo đảo lắc lư nâng lên,côđãmất ý thức.



Khicôcó được ý thức lần nữa, đùicôbị ai đó cầm kim thêu đâm, đột ngột bị đau làmcôtỉnh ngay lập tức,côkhôngbiết mìnhđangở đâu, tai nghe Tào ma manóichuyện.



"Đại tiểu thư, bây giờ người và Chu huyện lệnhđãbái đường thành thân vào động phòng, nô tỳ phải trở về phủ rồi." Bà tanói, cẩn thận kéo Hồ Ngọc Nhu khỏi lòng mình, đặt nàng dựa vào gối bên đầu giường, "hiệntại hai ngườiđãbái đường, việc hôn nhân nàysẽkhôngđổi được nữa, mặc kệ ngài vì chính mình hay vì Quản ma ma cùng A Quỳnh nha đầu kia, kế tiếp người cùng Huyện thái gia tính như thế nàothìxem ngài vậy.”



“… vậythì, bọn họ đâu?” Hồ Ngọc Nhu mở miệng,khôngngờ có thể phát ra tiếng.



Tào ma manói: "Hôm qua A Quỳnhđãtới đây trải giường cho người rồi, lát sausẽđến hầu hạ người. Quản ma mathìcòn ở thôn trang, ngài yên tâm, đêm nay nô tỳ trở về nếukhôngcó chuyện gì,thìsáng mai phu nhânsẽmời đại phu cho bà ấy. Chờ đến lúc chuyện tốt của người và huyện thái gia thành, phu nhân tự nhiênsẽđưa Quản ma ma tới cho người. "



Vừanóixongkhôngđợi Hồ Ngọc Nhu trả lời, xoay người rờiđi.



Hồ Ngọc Nhu vô lực dựa vào giường,hiệntại là tháng bảy nóng nhất trong năm,cômặc chiếc váy cưới đỏ thẫm tầng tầng lớp lớp phức tạp, đồ lót bên trong sớmđãướt đẫm.côcố hết sức vươn tay, mất nhiều lần nỗ lực mới chạm được tới cổ và má, chảy nhiều mồ hôi, lớp trang điểmtrênmặt sớm nhòeđi, chỗ bị siếttrêncổ, vẫn còn đauâmĩ.



Nghĩ đến chuyện Tào ma manói,côbiết ý tứ của Tào ma ma, muốncônóirằngcôấy ghen tị Hồ Ngọc Uyển cómộtcộc hônsựtốt, cho nên nhất thời hồ đồ cướp lấy nhân duyên này, vứt bỏ vị hôn phu gả tới Chu gia… Hồ Ngọc Nhu đương nhiênkhôngmuốn hại Quản ma ma và A Quỳnh, nhưngcô...... mặc dù đâykhôngphải là cơ thể của mình,khôngphải khuôn mặt mình, nhưngcôvẫn như cũkhôngnghĩ mới vừa tớiđãbị ông chồng già đè, vì thế lời nàykhôngnóiđược.



Vậycônên làm gì đây?



Cũngkhôngbiết tình tình Chu huyện lệnh này ra sao, nếu ông ấy thấy vết hằntrêncổ của mình, liệu ông ta có đoán được do mình miễn cưỡng gả haykhông, do đósẽkhôngchạm vào chính mình?



Nếu ông ấy làmộtngười thấu tình đạt lý thếthìtốt.



Có lẽcôcòn có thể thỉnh cầu ông ấy cứu Quản ma ma.



Huyện lệnh...... Hồ Ngọc Nhu tự động bỏ rất nhiều bộ phim nhân vật phản diện tồi tệ cùng ông già béo phệ có đầu tròn vo bóng lưỡng, trong đầu đầy ắp hình ảnh Tô Hữu Bằng thủ vai huyện lệnh khí chất vô song. Nếu bắtcôcó thể gả cho chàng huyện lệnh như vậy,côsẵn sàng gả, nếukhôngquay trở về được nữa, thựcsựgả cho......côđangảo tưởng về chuyện lập gia đình, đột nhiên có người bước vào, bước chân có chút nặng, bước tiến lớn,rõràng làmộtngười đàn ông.



khôngcách nào có thể đứng dậy, trong nháy mắt cả người Hồ Ngọc Nhu căng thẳng, nắm chặt taymộtlúc.



p/s: nữ chính háo sắc ngầm quá ㄟ(≧◇≦)ㄏ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK