Chu Thừa Duệ ban đầu dự định chỉ nghỉ ở nhàmộtđêm. Ngày thứ hai dưỡng sức tốt đưa Qúy Thành Vân vào kinh ngay lập tức. Nhưng giờ nhà xảy ra chuyện,hắnđương nhiênđiliềnkhôngđược.
Mấy năm nay,hắnvà đại cađãquen kẻ hát mặt trắng kẻ hát mặt □□
(tác giả để sau, mình để vậy). Đại ca vừađi,hắnvội dỗ Chu lão phu nhân, vội dành Tô thị. Rốt cuộc vẫn kéo Khổng ma ma xuống đánh 20 gậy.
Tô thị sớm nổi giận về nhị phòng.
Chu lão phu nhân nhìn con trai út ở đây, nước mắt rơi tí táchkhôngnóinên lời. Cho đến bây giờ bà vẫnkhôngbiết mình sai ở đâu. Bà làm thế,rõràng là muốn tốt cho con trưởng, vậy mà nókhôngnhữngkhôngchút cảm kích mà còn quyết liệt với bà như vậy,khônghề cho bà mặt mũi?
Chu Thừa Duệ nhìn bà như thế này, thở dài: "Nương à,khôngphải con trách gì nương, nhưng chuyện này ngài làm saithậtrồi! Đừngnóilà đại cakhôngthể chấp nhận, mà là con, nếu chuyện này xảy ratrênngười con, con sợ mình giận điên hơn đại ca nhiều! "
Chu lão phu nhân tủi thânnói: “Nương chỉ muốn tốt cho đại ca con thôi. Nó lớn hơn con ba tuổi. Tốt xấu gì con cũng có tiểu Chiêu, còn nóthìsao? Khó có được nó mới cưới vợ, nhưng đụngkhôngmuốn đụng. Bảo takhôngnóng lòng sao được? "
Dù có nóng lòng cũngkhôngthể làm mấy chuyện vậy!
Chu Thừa Vũkhôngcó lựa chọn nào khác: "Nương ơi là nương, trước kia nương lo lắng ta còn hiểu được, nhưng bây giờ đại ca của conđãcưới vợ, sớm muộn cũng tới thôi. Sao ngài cứ mãi quan tâm tới giờ phút đó thế?"
"Hơn nữa, với tính tình của đại ca, conkhôngtin huynh ấykhôngnóivới ngài chuyện connóidòng!"
Chu lão phu nhân nghe tới đókhôngcòn lời nàonóinữa, con útnóiđúng. Con trưởng thựcsựtừng đề cập với bà, nhưng bà...khôngchỉkhôngnghe, mà còn nóng nảy hơn,đithúc giục con dâu út....
Nghĩ đến Tô thị, bà vội giục Chu Thừa Duệ, "Thừa Duệ, con về trướcđi. Quay vềnóichuyện với vợ con cho tốt, đây là lỗi của nương, là nương liên lụy nó chịu oan, conđiđi, giúp nươngnóicâu xin lỗi. "
Đương nhiên Chu Thừa Vũ thấy Chu lão phu nhân sai, nhưng Tô thị cũngkhôngvô tội. Đại canóirất có lý, từ khi nàng vào cửa tới nay, hai huynh đệ giao cho nàng quản lý trông nom để ý, cũng từngnóirõvới nàng tình hình mẹ ra sao. Chuyện vừa xảy ra, bất luận có phải nàng xuất phát từ ý tốt haykhông, nàngkhôngnên quản, coi như nàng muốn quản cũng nên báo trướcmộttiếng với đại ca.
Nghĩthìnghĩ vậy, câu nàykhôngnênnóicho vi nương nghe.
Mặt màyhắnnghiêm túc,nói: "Nương biết là tốt rồi. Lần này,khôngchỉ khiến đại ca và đại tẩukhôngvui, mà bên con còn gặp rắc rối. Thế nên nương à, sau này có việc gì nếu có con ở nhàthìnóivới con, conkhôngở nhàthìnươngnóivới đại ca nhé. Chớ ngàn vạn đừng trốn ở sau lưng quyết định gì nữa!"
"Được, được, nươngkhôngthế nữa..." Chu lão phu nhân đâu dám nữa, dùng chủ ý nàymộtlần, con trưởngđãthế, con út cũng bắt lỗi. Bàkhôngdám nữa.
Trì hoãn lúc lâu, Chu Thừa Duệ vừa ra khỏi, bên Khổng ma ma cũng đánh xong 20 gậy. Chu Thừa Duệ phân phó người đưa bà về, lại ra lệnh nha hoàn mời đại phu. Xong xuôi lại gọi hạ nhân đưa điểm tâm tới, đích thân cầm về phòng.
Trong phòng, Tô thị trốn trong phòng bên trong, tiếng khóc thút thítkhôngngừng truyền tới. Chu Thừa Duệ vừa nghe theo bản năng muốn bước tới dỗ dành, nhưng nhớ tới lý do,hắndừng bước chân.
Chuyện này Tô thị bị oan sao?
Đúng, quả thực oan.
Nhưngrõràng nàng biết mẹ là ngườinhẹdạ cả tin. Sau khi bà đưa chủ ý này ra, nàngkhôngphản đối can ngănđãđành, nàng còn giúpmộttay? Chuyện thành ra vậy,hắnphảiđixin lỗi đại xa. Nghĩ tới đây, Chu Thừa Duệ đột nhiên nhớ tối qua dự định tới tìm đại ca, nhưng sau đó còn chưa quathìphải?
Đặt điểm tâm xuống, chàngđitới cửa phòng trong. "Được rồi, đừng khóc. Ta biết chuyện này khiến nàng ấm ức, nhưng suy cho cùng nàng sai ở đâu trong lòng nàng cũngrõ. Mau ra ngoài ăn sáng, ta qua đại camộtchuyến."
Tô thịđangkhóc im bặt, nghe thấy Chu Thừa Duệnóithẳng ra vậy, nàngkhôngdám kiểu cách nữa.thậtvậy, chuyện này nàng có ấm ức, nhưng làmộtđương gia phu nhân, đúng là có lỗi.
Chẳng qua biếtthìbiết vậy, nhưng nghĩ tới lý do Chu Thừa Duệ sang tìm Chu Thừa vũ, trong lòng nàng nuốtkhôngtrôi cục tức. "Chàngđiqua đó làm gì?"
Chu Thừa Duệ đương nhiên cư xử với thê tửkhônggiấu ghiếm gì. "đinóichuyện với đại ca về vụ thằng nhóc hôm qua, nhân tiện xin lỗi ca ấy. Đại ca rộng lượng, cáu kỉnh với ta xongkhôngđể trong lòng. Nhưng tính tình đại tẩu chả biết ra sao, nếu tẩu ấy để trong lòngsẽsinh ác cảm, tương lai nhà nàysẽkhôngan ổn. Đây là lỗi của chúng ta, nàng nên nghỉ ngơi trước, buổi chiều cũng qua đómộtchuyến tìm đại tẩuđi. "
Nàng cũng phải tìm Hồ Ngọc Nhu xin lỗi à?
Nàng đường đường là đích nữ Lại bộ thị lang tứ phẩm, muốn nàngđixin lỗi congáinhà buôn?
Tô thị tức muốn ngất xỉu, nhưng Chu Thừa Duệkhôngđợi nàng đápđãbước ra khỏi cửa.
·
Trước tiên Chu Thừa Duệ cũngkhônggặp được Chu Thừa Vũ. Thân là quan huyện lệnh, việc lớn việcnhỏgì chàng đều phải quản. Sáng sớm hôm nay, có người đánh trống kêu oan, chàngđithăng đường tra án rồi.
Chu Thừa Duệ mang cái bụng trống rỗngđimộtvòng, cuối cùng tới viện Thanh di nương. Hôm qua,hắnđuổi Thanh di nương về, nhưng tiểu Chiêu ở lại cũngkhôngnóiđược hai câu. Lúc đó, chẳng hiểu sao ngườihắnkhô nóng, sợ bêu xấu trước mặt con thơ, nên chuẩn bị chút quànhỏnhét cho Tiểu Chiêu. Rồi nhanh chóng bảo người ôm con bé về..
Khihắntới, mặt Thanh di nươngđangsầu não đút cơm cho Tiểu Chiêu,thậtchất chuyện hôm nay nàng còn biết từ sớm. Sợ dọa con bé Tiểu Chiêu, Chu Thừa Vũ sai người qua dặn dò, hai mẹ conkhôngcần qua thỉnh an.
Đó là lý do mà nàngkhôngbiết chuyện là chuyện thế nào, trái tim cứ lơ lửng. Nhưng thân phận nàng ở đó, chỉ làmộtdi nương, nàngkhôngdám hỏi thăm chuyện ra sao.
Tiểu Chiêu pháthiệnChu Thừa Duệ đầu tiên,côbé chỉ mới hai tuổi nhưng rất thông minh, hôm qua chỉ thấymộtlần mà hôm nayđãđưa tay kêu lên "Cha, cha..."
Năm nay Chu Thừa Duệ cũngđãhai mươi tư. Ở tuổi này, dưới gối chỉ có mình tiểu Chiêu. Lần này tiểu Chiêu nể mặt như vậy,hắnđương nhiên thích chí. Tạm thời vứt bỏ những chuyện phiền não, bước nhanh hai bước, Chu Thừa Duệ đưa tay bế tiểu Chiêu lên.
"Ôi chao, bé cưng của cha đúng là thông minh!" Thời điểmhắnrời nhà, tiểu Chiêu vừa sinh rakhônglâu. Theo trí nhớ con béthìkhôngcó tí ấn tượng gì mới đúng, ấy vậy mà hôm qua gặp có 1 lần, vừa gặp lạiđãgọi được người,khôngphải thông minh chứ còn gì nữa.
Tiểu Chiêu ban đầu hơi sợ hãi, nhưng thấy ánh mắt khích lệ của Thanh di nương, lại thấy Chu Thừa Duệ cười lộ cả hàm răng trắng to của mình, dần dà cảm thấy mìnhkhôngsợ nữa.
Con bé nghiêng đầu nhìn Chu Thừa Duệ, đôi mắt to tròn xoay vòng vòng,khôngbiết nghĩ cái chi nhưng rất chohắnthể diện, cười tươi: "Cha, cha!"
Chu Thừa Duệ cười hả hả đáp lại, liếc nhìn Thanh di nương. "nàng dạy tiểu Chiêu tốt lắm, dung mạo cũng rất xinh, nàng vất vả rồi."
Thu Thanh di nương là trongmộtlầnhắnsay rượu. Khi ấyhắnvà Tô thịđãba năm, nhưng có lẽ do cả hai chung đụngthìít mà xa cáchthìnhiều nên hai người kỳ thựcđanggắn như keo sơn. Huống hồ, Thanh di nương trèo lên giường nhân lúchắntrong cơn say, dù biếtrõlà do Chu lão phu nhân và Tô thị ngầm đồng ý, nhưng Chu Thừa Duệ thựcsựghét nàng.
Mặc dù giờ đâyhắnvẫnkhôngthích Thanh di nương, nhưng Thanh di nương sinh tiểu Chiêu chohắn, luôn thànhthậtan phận, khó có lần trở về,hắncũng sẵn lòng cho nàng gương mặt hòa nhã.
Thanh di nương nghe xong lời này, vẫn thànhthậtnói: "Đây là chuyện nô tỳ nên làm. Lão giađãăn sáng chưa ạ? Nếu vẫn chưa, có muốn ăn ở đây luônkhông?"
Chu Thừa Duệ thựcsựhơi đói, nhưng nhớ tới Tô thị,hắnvẫn lắc đầu với Thanh di nương. "khôngcần, tự nàng ănđi. Ta ôm tiểu Chiêu qua ăn với đại ca."
Thanh di nương khụy gối hành lễ, kính cẩn tiễn ngườiđi.
Chỉ là đợi hai người rờiđi, nàng khẽ thở dài. Người đàn ông nàykhôngyêunàng, thực ra nàng cũng đâuyêuchàng ta. Chỉ có điều trước đây nàng vì bạc, vì mai sau tốt lànhkhôngbao giờ phải lo lắng chuyện ăn uống, mới bước lên con đường này. Nhưng vừa mới bước lên, nàngđãthấy chàng ta và nhị phu nhân ân ái như vậy, nhìn đại lão giayêuthương đại phu nhân như vậy, trong lòng nàng... bỗng chốc hơi hối hận.
Nhưng hối hận chăng nữa cũng vô dụng, nàng đâu nỡ bỏ lại Tiểu Chiêu.
·
Chu Thừa Vũ xong chuyện phía trướcthìvề thư phòng,đãthấy Chu Thừa Duệ ăn uống no đủ chơi đùa với tiểu Chiêu hăng say.mộtđại nam nhân trong nhà vậy màkhônghề ngại phiền chơi ném đá với con nhóc con.
"Đại ca!" Chu Thừa Duệ thấy Chu Thừa Vũ, cuối cùnghắncũng dứt mắt khỏi người Tiểu Chiêu. "Ca nhìn coi Tiểu Chiêu ngoan biết bao, thông minh biết bao chưa! Hôm qua chỉ gặp đệmộtlần, hôm nayđãkêu cha rồi đấy. Đệ dắt con bé tới đây chơi nửa ngày, nókhôngkhóc chút nào!"
Thế hệ này của Chu gia chỉ có mỗi đứanhỏTiểu Chiêu, Thưa Thừa Vũ cũng rấtyêumến Tiểu Chiêu. Lần này chàng thấy Chu Thừa Duệ hào hứng khoe mẽ, chàng cười ha hả, ngồi xuống.
Chốc lát, Tiểu Chiêu thả hòn đá xuống, lắc lư bàn chân ngắn ngủi chạy tới trước mắt Chu Thừa Vũ.cônàngnhỏbé, rất lanh trí, lay chân Chu Thừa Vũ, muốn leo lên. Mặt cũng ngọt ngào,nói: "Đại bá phụ, ôm Tiểu Chiêu cái nào, Tiểu Chiêu rất ngoan, rất ngoan đó."
Chu Thừa Vũ xốc nách Tiểu Chiêu, bếcôbé lên đùi. Tiểu Chiêu lập tức cười hì hì, dâng cục đá trong tay tới trước mắt Chu Thừa Vũ. "Đại bá phụ, viên đá này là con thắng được đó, cho người nè."
Chu Thừa Duệ trợn mắt há mồm.
Viên đá này làhắntìm cho, Tiểu Chiêu coi nó như của quý, sao cũngkhôngchohắn, dỗ cỡ nào cũngkhôngcho. Nhưng bây giờthìsao, đại ca chưa đòi mà con nhãi nàyđãchủ động dâng?
hắnđịnh khoe trước mặt đại ca mình có congáichút ít, rồi cạnh đó giục đại ca mau chút, cũngnóica à chớ giận nương và Tô thị nữa. Nhưng nhìn cỡ nào, cũng giống đại cađangkhoe khoang vớihắnnhư đúng rồi.
hắnkhôngcam tâm, bước qua ngồi xổm ngang tiểu Chiêu, "Tiểu Chiêu, cha hỏi conmộtcâu."
Tiểu Chiêuđangchơi viên đá trong lòng bàn tay của Chu Thừa Vũ. Nghe thấy, bé quay đầu và chậm rãi gật đầu.
Chu Thừa Duệnói: "Cha và đại bá phụ, con thích ai?" Hỏi xong rồihắnbỗng thấy sai sai,hắnvội hỏi lại: "Là thích ai nhất, cha và đại bá phụ, con thích ai nhất?"
Tiểu Chiêu chớp chớp mắt, trả lời như đinh đóng cột: “Đại bá phụ!”
Chu Thừa Duệ: "..."
Con nhãi này!