• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45: Còn chưa thật sự gả tới, đâu thể yêu cầu con bé thủ tiết vì con mình



Hồ Ngọc Tiên tới cửa còn có khả năng, nhmang Triệu phu nhân... ơ đây chẳng phải là mẹ của Triệu Tịch Ngôn sao, bà ta tới làm gì?



Hồ Ngọc Nhukhôngcho A Kimđiđón khách. Thay vào đó,côsai nàng ta tới gọi Quản ma mađangnghỉ ngơi lúc này tới nghênh đón, chínhcôcũng lập tức vào phòng thay đồ khác. Mặc dù mọi chuyệnđãtrôi qua đượcmộtthời gian, nhưng vịcôcônày tới cửa chắc chắn là có chuyện, Hồ Ngọc Nhu cảm thấy cần phải cư xử thận trọng.



Nghĩ tới Hồ thị trong trí nhớ của tiểu nguyên chủ, Hồ Ngọc Nhu khó tránh khỏi e ngại khi tiếp xúc với bà ta.khôngphải bởi vì tính tình Hồ thịkhôngtốt, cũngkhôngphải vì Hồ thị có hiểu làm gì đó vớicôbé. Mà thựcsựbởi vì bình thường vịcôcônày đối xử với tiểu nguyên chủ coi nhưkhôngtệ. Có rất nhiều điều Tiết thị cố tìnhkhôngdạy..Hồ thịsẽtìm cơ hội dạy chocôbé. Tuy bà có phần ghét bỏ cơ thểcôbé yếu ớtkhônggiỏi giang, nhưng chưa bao giờ ngăn cản con trai gặpcôbé, cũng chưa bao giờ vì con trai mình càng ngày càng trở nên xuất sắc, màkhôngbằng lòng muốn con dâu như vậy.



Năm đầukhôngcưới bởi trưởng nữ còn để tangkhôngthể cưới, mẹ triệu Tịch Ngôn chờ tiểu nguyên chủ.thậtsựsuy tính rất tốt.



Cho nên đối vớimộttrưởng bối như vậy đến cửa, Hồ Ngọc Nhukhôngthể nàokhônglo lắng. Dù bà có lý do gìđichăng nữa, nhưng trong mắt vịcôcônày,côlà tiểu nguyên chủ, tiểu nguyên chủ phản bội Triệu Tịch Ngôn.khôngthể lấy tính tình của mình cư xử, chỉ có thể nhớ lại tình xưa của tiểu nguyên chủ, vớicômànóiđây được coi làmộtcực hình nhonhỏ.



Thở dài, Hồ Ngọc Nhu bận bịu chỉnh chu bản thân,khôngdám ở trong phòng lâu, dẫn A Quỳnh vội vã ra cửa viện nghênh đón.



Ở phía bên kia, Hồ thị và Hồ Ngọc Tiên song songđitới, vừađivừa đánh giá hậu viện huyện nha. Bởi vì giữ chức tới chín năm, hậu viện của huyện nha tương đương với nhà ở dài hạn của Chu Thừa Vũ, cộng thêm huyện Trường Châu làmộtvùng đất giàu có. Hậu viện ban đầuđãđược sửa chữakhôngtệ. Sau này Chu Thừa Vũ lại tái sửa chữa mở rộng,khôngthểkhôngnói, chính là so với phú hộ Hồ gia chẳng thiếu thứ gì.



Hồ Ngọc Tiên càng xem càng thích ý.cônàng xưa giờ là người thẳng thắn.nóithẳng với Hồ thị và Quản ma ma: "Đại tỷ đúng là trong họa có phúc. Đại tỷ phu làm chỗ dựa cho tỷ lại đối xử tốt với tỷ, ở Chu gia trôi qua tháng ngày tốt lành. Để ta về kể lại với tam tỷ, bảo đảm tỷ ta tức tới hộc máu!"



Quản ma ma mỉm cười, bà khuyên lơn: "Tứ tiểu thư đừngnóithìtốt hơn. Nhất thời sướng miệng, quay đầu lại nếu bị phu nhân và tam tiểu thư để ýthìtháng ngày sau nàykhôngđược thoải mái."



Hồ Ngọc Tiên trước kia tốt với Hồ Ngọc Nhu, dĩ nhiên thân với Quản ma ma. Bây giờ bị Quản ma ma nhắc nhở,cônàng cũngkhônghề giận.



"Ma ma đừng lo lắng, bây giờ hoàn cảnh trong nhàkhôngcòn như trước nữa." Hồ Ngọc Tiênnóixong câu đóthìkhôngnóithêm gì nữa, quan trọng là,cônàng muốn giữ lại tínóivới đại tỷ sau.



Quản ma ma hơi nghi ngờ, song bà nhìn thấy vẻ mặt của Hồ Ngọc Tiên, thế làkhônghỏi nữa.



Ngược lại người nãy giờkhônglên tiếng, Hồ thị, rốt cuộc cũng mở miệng. "A Nhu ở Chu gia, thời gian này thế nào?"



Hồ thị mở miệng, Quản ma ma tất nhiên cư xửmộtcách thận trọng, trái phải nhìn xung quanhkhôngthấy ai ở gần. Bà mới thở dàimộthơi vànói: “khôngdối gạt chicôphu nhân, ngày tháng này đại tiểu thư...khôngthểnóikhôngtốt, trong nhà này, trời có sập xuống chỉ có đại nhân đối xử tốt chút. Còn những người khác, bà bàthìlười quảnsự, mặc kệ tiểu thư cònnhỏtuổi, việc gì cũng ném cho ngườikhôngquan tâm, chuyện đáp lễ dịp Tết Trung thu này, tiểu thư sầu muốn khóc. Còn có nhị phu nhân nhà này, mặt ngọt lòng đắng, trướcthìtính kế đại tiểu thư, sauthìmuốn tiểu thư bẽ mặt, đừngnóitới những kẻkhôngbiết quy củ muốn bò lên giường…”



Sắc mặt của Hồ Ngọc Tiên tức khắc thay đổi. “Sao có thể như vậy!”



Hồ thị cũng hết hồn. Bà nghe xong những lời của Hồ Ngọc Tiên hơi mất hứng. A Nhu gả tới Chu gia khoe khoang tháng ngày tốt đẹp, ý tức là tới nhà bàthìsốngkhôngdễ dàng ư? Mặc dù bị hai mẹ con Hồ Ngọc Uyển và Tiết thị tính kế mới thành ra như vậy, nhưng hôm nay đến cùng nóđãyên ổn sống ở Chu gia, sao có thể xứng với con trai mình?



Nghĩ tới con trai mới về mấy ngày trước, nếukhôngphải bà liều mạng ngăn lại, rồinóidối Hồ Ngọc Nhu tới ngàykhôngthể ra cửa được, bằngkhôngcon trai nhất định tới Hồ gia.mộtkhi biết được chân tướng, đừngnóithi Hương đạt được thành tích cao, còn muốn thi Hương nữa haykhôngđãlàmộtvấn đề,nóigì tới cao haykhôngcao.



Chính là hôm nay này,thậtchất trong tay bàđanggiữ thư của con trai!



Sao bàkhônggiận được, coi nhưkhôngtrách nàng ta, song liên quan tới con bà, người làm mẹ như bà sao có thểkhônggiận. Ấy vậy bây giờ, nghe được lời Quản ma manói, tức giận trong lòng Hồ thị phút chốc tiêu tán được 7 8 phần, đúng vậy, A Nhu cũngthậtđáng thương.



Mới mười lăm tuổi thôi,khôngthể bắt con bé chếtthật.



Con bé thích con bà, suy cho cùng chỉ mới đính hôn, còn chưathậtsựgả tới, đâu thểyêucầu con bé thủ tiết vì con mình.



Thấy mặt Hồ thị đổi sắc, Quản ma ma mới thởnhẹnhõm. Bà cũng muốn khoa khoang thểhiện, nhưng bà biếtrõcách làm người của Hồ thị, đại tiểu thư đối xử với Hồ thị như mẹ ruột, bà cũng hiểu. Bà cũngthậtsựsợ. Sợ đại tiểu thư khó khăn lắm mới hòa hợp hòa thuận với đại nhân, lại bị Hồ thị mới tới ầm ĩ ra chuyện.



Giờ này cũng chỉ có thểnóisao cho đại tiểu thư đáng thươngmộtchút, làm cho Hồ thị sinh ra cảm giác thương hại, chẳng qua nó còn phụ thuộc vào Hồ thị có mấy phầnthậtlòng với đại tiểu thư nữa.



Hồ Ngọc Nhu nhìn thấy vài người xa xa tiến về phía cửa viện.côkhẽ hắng giọng, nhanh chóng bước lên nghênh đón, kính cẩn hành lễ với Hồ thị. "côcôngàiđãtới."



"Đại tỷ..." Hồ Ngọc Tiên nước mắt lưng tròng, choàng lên ôm lấy taycô.



Hồ Ngọc Nhukhôngnhìncônàng, chỉnhẹnhàng vỗ cánh taycônàng.



Hồ thị thấy Hồ Ngọc Nhu chỉ mặc bộ xanh lục kèm áo ngoài xanh trời, cổ tay trống rỗng, lỗ tai cũng trống rỗng, chỉ càimộtcây bạch ngọc trâmtrênđầu. Nhìn lại gương mặt, gương mặt nàng trắng bệch, khí sắc miễn cưỡng nhìn được, mắt lại có quầng thâm, dường như cả người mệt mỏi, có lẽ trôi quakhôngtốtthật.



Rốt cuộc cũng là đứa bé mình nhìn lớn lên, trong lòng Hồ thị hơi đau. Đưa tay đỡ cánh tay kia của Hồ Ngọc Nhu, “Con, con bé này, vớicôruột mà khách sáo làm gì?”



Thái độ của Hồ thị làm Hồ Ngọc Nhu bất ngờ, có điềucôrất vui.



"côcô" kêumộttiếngcôcôthân thiết, Hồ Ngọc Nhu buông Hồ Ngọc Tiên ra, liếc mắtmộtcái. Hồ Ngọc Tiên ngầm hiểu, hai chị emmộttráimộtphải đỡ Hồ thị, cùng vào chính phòng.



Vào phòng, Hồ Ngọc Nhu đích thân châm trà, đưa tới trước mặt Hồ thị.



Đây đều là những việc tiểu nguyên chủ thường làm, mặc dù thân phận của Hồ Ngọc Nhuđãthay đổi, nhưng Hồ thị hình thành thói quen nhiều năm như vậy, bà an tâm nhận như lẽ thường tình. Nhận trà khẽ nhấp môi, nhìn trong phòng ngoại trừ A Quỳnh và Quản ma ma ra còn có 2 nha hoàn xa lạ, nhân tiệnnói: "A Nhu,côcôcó chuyện muốnnóiriêng với con."



Đoán trúng là bàkhôngphải tự nhiên tới gặp ta mà.



Hồ Ngọc Nhu đuổi A Hương và A Kim ra, còn lại Quản ma ma và A Quỳnh, nhìn ý của Hồ thị chắc là muốn đuổi ra giữ cửa đây mà.



Lúc này Hồ thị mới đặt tách trà xuống, cầm tay Hồ Ngọc Nhu, nhìncômộtcách cẩn thận. “Nghenóiđại nhân đối xử với con khá tốt?”



Câu này hỏi ra,trênmặtkhôngnhìn ra chút biểu cảm, đáp là đáp thế nào?



Hồ Ngọc Nhu chỉnói: "Tàm tạm."



Hồ thị thở dài: "Ta biết, con ở nhà này bị ấm ức, Quản ma ma khi nãyđãnóivới ta hết rồi. Bà bà của conkhôngquản gia, còn có nhị đệ muội của con hơn thế nữa. Nhưng xuất giá về nhà chồng, có nhà ai hòa thuận cả đâu. Conđãgả tới Chu gia, miễn là đại nhân tốt với con, có chịu chút tủi thân, cũng phải nhịn. Chớnóivới đại nhân, kẻo làm phiềnhắn. Con phải biết, nam nhân ấy, mỗi ngày đều bận rộn vội vàng ở bên ngoài, thiếu kiên nhẫn nhất là nghe mấy chuyện nát bét bẩn thỉu trong hậu trạch. Chính con phải trưởng thành, tự mình đứng lên!"



Đây là muốn tốt chocôà?



Từng câu từng chữ, đúng là rất ra dáng nhà mẹ quan tâmcô.



Bởi vì Hồ Ngọc Nhukhôngphải là tiểu nguyên chủ,côđặt mình ở góc độ người qua đường đứng xem, thế nên thời điểm nàycôcó thể suy nghĩ vấn đề bằng lý trí. Trong lòng vốn hơi cảm động, nhưng nghe xong luôn cảm thấy lờinóicủa Hồ thị có thâm ý khác. Trái timkhônghoàn toàn đặt xuống.



Hồ Ngọc Tiênkhôngnhịn được mở miệng. “côcô, lời này củacôkhôngđúng rồi. Nam nhân bận rộn bên ngoài mỗi ngày. Đại tỷkhôngphải cũng bắt đầu quản gia hay sao, cũng bận rộn ở nhà mỗi ngày mà. Nếu ở nhà còn bị ức hiếp, cực khổ như vậy, đáng lẽ phảinóivới đại tỷ phu, để đại tỷ phu mới chỗ dựa mới đúng."



Hồ thịkhôngthích đứa cháugáithứ xuất này, nhất thời quay qua trợn mắt: “Ngươi chỉ là tiểu nha đầu trong nhà,khôngbiết đừngnóilung tung, ngươi muốn hại đại tỷ ngươi sao?”



Hồ Ngọc Tiênkhôngphục, sao thành nàng hại đại tỷ rồi, nàng muốn tốt cho đại tỷ mà!



Nhìn dáng vẻcônàng thở hổn hển muốn cãi nhau với Hồ thị, Hồ Ngọc Nhu nhanh chóng kéocônàng lại. “Ngọc Tiên, được rồi, đại tỷ biết tấm lòng của muội rồi, đừngnóinữa.”



Hồ Ngọc Tiên hừmộttiếng, nhớ tới ngày xưa Hồ Ngọc Nhukhôngdám to tiếng trước mặtcôcô. Giờthìđãkhôngcòn làm con dâucôcônữa, sợ bà ta như vậy làm gì. Biết thế nào bà ta tới đâykhôngcó ý tốt mà!



Hồ thị cũng lười tính toán với Hồ Ngọc Tiên, hát đệm xong rồi, thấy Hồ Ngọc Nhu biết điều, bànóitới chuyện chính luôn: "Thực ra cómộtcâu Ngọc Tiênnóicũng đúng, chẳng hạn như con bị nữ nhân xấu xa Tiết thị hãm hại, ép tới Chu gia. Con cũngđãnóivới Chu đại nhân rồi, bảohắntrút giận dùm con, dạy dỗ Tiết thị là phải."



Hồ Ngọc Nhu cảnh giác liền.



thậtra có thể hiểu Tiết thị, là vì congáikhônghiểu chuyện mới làm thế. Chân chính khơi mào mọi chuyệnrõlà Hồ Ngọc Uyển. Mà bàcônàykhôngnhắcmộtchữ tới Hồ Ngọc Uyển, chỉnóitới Tiết ý,sẽkhôngphải đánh chủ ý gì chứ?



Hồ Ngọc Uyển kia,côtamộtlòng thích Triệu Tịch Ngôn,mộtlòng muốn gả cho Triệu Tịch Ngôn.



Hồ Ngọc Nhukhôngtrả lời, Hồ thị chờmộtlát rồinóitiếp: "Nhưng rốt cuộc đó cũng là nhà mẹ đẻ của con, coi như kế mẫu Tiết thị làm sai, nhưng cha con vô tội. Nam nhân bận rộn bên ngoài, sao biết được chuyện trong hậu trạch? Tiết thị đánh ý xấu lên người con, cha con vốnkhôngbiết, nếu biết được, bất luận thế nào ông ấy cũngkhôngcho phép chuyện đó xảy ra.”



Ơ hay, Hồ Ngọc Nhu cười lạnh trong lòng, hất tay Hồ thị ra, để xem bà ta cònnóigì nữa.



Gương mặt của Hồ thị quả nhiên biến thành vẻ bị tổn thương trong chớp mắt. “A Nhu à, con biết đấy, Chu đại nhânđãbức cha con phải đóng cửa hai cửa hàng trong vòngmộttháng!khôngchỉ vậy, các cửa hàng khác trong nhà cũng bị thoát thác tiền bạc, nếu conkhôngquảnhắn, Hồ giasẽhoàn toàn sụp đổ mất!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK