• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37: Bên nương mà có nói gì thì đại ca và đại tẩu cứ cố gắng thêm chút là được?



Chu Thừa Vũ mặc kệ cháugáibé bỏng chơi đá trong lòng bàn tay. Còn mìnhthìmỉm cười nhìn gương mặt phiền muộn của đệ đệ: “Cho dù huyết thống có thân cận, nhưngmộtnăm đệ ở nhà được mấy ngày đâu. Tiểu Chiêukhônggần gũi đề là rất bình thường. Thế nào, có ý kiến gì?"



Chu Thừa Duệ tức tối trừng ót tiểu Chiêu và cuối cùng đón lấy ánh mắt huynh trưởng, nhưnghắnvẫn lắc đầu: "Đừngnóisuông gì mà phải bảo vệ đất nước. Chỉnóitới vì tam phòng xuất đầu và đệ thích cuộc sống thế này. Đệkhôngcó ý trở về."



Nghĩ tớisựvụ ở biên quan, vẻ mặt Chu Thừa Duệ dần trở nên nặng nề, nhưngkhôngbiết tiếp đó nhớ tới chuyện gì,rồi lại trông có vẻ thoải mái sung sướng, rất phấn khích.



"Đại ca, cakhôngbiết đâu. Lúc đệ chứng kiến mấy kẻ man di bắt nạt bách tính chúng ta bị đánh đập chạy trối chết, trong lòng đệ tràn ngập niềm tự hàokhôngkể xiết. Chu gia chúng ta, từ đời tổ phụ đềuđiđường võ tướng, tới đời chúng ta chỉ còn lại đại đường huynh. Mặc dù tam phòng chúng ta chỉ là thứ xuất, nhưng suy cho cùng vẫn là con cháu Chu gia đúngkhông?"hắnnóixong, từ từ cúi đầu, giọng cũng dần thấp xuống: “Cha... đừng nhắc ông ta. Nếu muốn con cháu hai huynh đệ chúng ta được người coi trọng, bản thân mình phải đứng lên. Đừngnóitới đệ nữa, đại ca, chức huyện lệnh này cađãlàm tới 9 năm rồi.đãđến lúc chuyển ổ rồi ca."



Nhắc tới Chu lão tam gia còn ở Kinh Thành, cả hai huynh đệ đều im lặng. Tiểu Chiêu tựa hồ thấy bầukhôngkhí kì kì. Hai bàn tay mũm mĩm nắm lấy viên sỏi, nhìn qua phụ thân, lại ngước nhìn đại bá, rồi lật tay,mu bàn tay vỗ vào cổ tay Chu Thừa Vũ, giống như Thanh di nương dỗ dành an ủi bé đừng khóc.



Động tác cử chỉ nhonhỏnhư vậy nhưng lại ấm áp nhất. Chu Thừa Vũ sờ đầu cháu giánhỏ, mỉm cười: “Tiểu Chiêu ngoan, đại bá phụ sai người lấy đường cho con ăn nhé?”



Rốt cuộc Tiểu Chiêu vẫn là đứa bé. Tiểu Chiêu ngay lập tứcmừng húm. Bé khẽ buông tay rơi mất viên sỏi, vỗ tay hạnh phúc.



Chu Thừa Vũ gọi bà vú ôm Tiểu Chiêu ra ngoài, rồi phân phó gã sai vặt ra ngoài mua đường cho Tiểu Chiêu. Xong rồi đóng chặt cửa thư phòng, ngồi đối diện Chu Thừa Duệ.



"Sắp tới nhiệm kỳ mới, ta cũng muốnđi. Nhưng ít nhất cũng phải đợi hai năm rưỡi nữa. Chính đệ đó, Qúy Thành Vân kia rốt cuộc là ai, đệ hộ tống nó về, đối với đường lên sau này của đệ có giúp ích?" chàng hỏi.



Triều Đại Lương trọng văn khinh võ, thậm chí Chu Thừa Duệđãvươn tới võ tướng ngũ phẩm, nhưng nếuhắnvào kinh thành,thìkhôngcó việc tốt nào tới tay. Ngay cả khi Chu Thừa Duệ thích cuộc sống chém giết ở biên cương, cũngkhôngthểkhôngcân nhắc cho con cháu đời sau.khôngthể từng bước tranh được tước vịthìít nhất phải tranh được phủ tướng quân, để con cái sau này sống ở kinh thành, mớikhôngbị người người giẫm đạp dưới chân.



"Thằng nhóc đó gọi là Qúy Thành Vân à? Trái lại đệ chưa biết đấy. Thằng nhóc đó là đại đường huynh giao cho đệ, chỉ bảo giao tới phủ Túc thân vương trong thành.khôngnóithêm gì cả." Chu Thừa Duệnói: "Thực ra trước khi trở về, đại đường huynh cónóivới đệ,nóichờ đệ quay trở lại,sẽchuyển đệ tới cạnh huynh ấy, thăng làm phó tướng chính tứ phẩm. đệ...đệđãtừ chối. "



Nghe xong lời này, Chu Thừa Vũ hơi đâu quan tâm chuyện Qúy Thành Vân nữa, sửng sờmộtlúc, chàng thở dài: "Đệ nên biết con người đại đường huynh. Huynh ấy làm vậykhôngphải xem phân thượng đường đệ mà là nhìn trúng năng lực của đệ."



Sao Chu Thừa Duệkhôngbiết, nhưnghắnkhôngthể qua được đao kia.



hắnhơi bực mình chà mặt.Khi ngước lên, đáy mắt có dấu vết bối rối. "đại ca, canóiđệ làm sai rồi đúngkhông? Nhưng... nhưng đệ nghĩ tới trước kia đại đường huynh suýt bị cha hại chết, sau này ông ta lại làm ra nhiều chuyện bê bối trong nhà, còn cùng với nhị bá mẫu.. trong lòng đệkhôngqua được! Nhiều năm như vậy rồi, mỗi khi gặp đại đường huynh, đệ đều thấykhôngcó mặt mũi gặp huynh ấy."



Hồi lâu Chu Thừa Vũ cũngkhôngđáp lại.



Thực rakhôngchỉ Chu Thừa Duệ, mà chính chàng sao có thể thoải mái chứ.



mộtlần tới huyện Trường Châu là tới hẳn chín năm,nóikhôngliên quan tới chuyện năm ấy, chính chàng cũngkhôngtin. Nhưng đúng như lời chàng khuyên nhị đệ, họkhôngcòn trẻ nữa, coi nhưkhôngvì mình tính toán, cũng nên vì con cái sau này mà tính toán.



Tiểu Chiêuđãhơn hai tuổi. Có lẽ chàng cũng có con, nhanh thôi..



Kinh thành là địa phương tốt để sinh dưỡng, bất kể khi nào, họ đều phải quay về. Để cho bọnnhỏcómộttương lai tốt đẹp, cũng để người khác nhìn thấy tam phòng Chu gia,thậtrakhôngphải ai cũng có lòng dạ xấu xa, là hạng vô liêm sỉ bất tài chuyên làm chuyện xấu xa!



“Cũng gần mười năm rồi,đãđến lúc quênđi.” Cuối cùng, Chu Thừa Vũ cũng mở miệng."Nợ cha con trả, chắc gìkhôngcó ngày chúng ta có thể giúp đỡ đại đường huynh, nhị đường huynh. Dù cho đời của chúng takhôngcó, vậythìgiao cho đời kế tiếp, nếu khôngđời tiếp theo, chắc chắnsẽcó ngày đó. Chúng ta bây giờ chỉ cầnkhônglàm chuyện thẹn với lương tâm là đủ rồi!"



Chu Thừa Duệ gật đầu,khôngdámnóigì thêm.hắnbiết, chuyện năm xưa người nhận đả kích chân chínhthậtchất là đại ca. Năm đó, chính tay đại ca làm chủ giam cầm cha mãi mãi dưới mật thất đại phòng. Tới hôm nay,hắnvẫn nhớrõlúc đó cha chửi đại ca ra sao...



Chuyện tốtkhôngra khỏi cửa chuyện xấu lại truyền ngàn dặm, tiếng ô nhục kia, dù cho đại ca tới huyện Trường Châu chờ hơn 9 năm, nó vẫn đeo theo. Người đời đều dè bỉu đại ca, gì mà đại nghĩa diệt thân, thực ra làkhôngdám đắc tội với đại đường huynh thôi, đẩy cha ruột ra. Là thứ bất hiếukhôngphải người, sao có thể làm tốt chức quan phụ mẫu được?



Chín năm qua, đại ca có thể ngồi vững vàng vị trí quan phụ mẫu huyện Trường Châu, có thể đảm bảo người người nhà nhà giàu có. Trong đó đại ca phải trả giá cái gì,hắnđềukhôngbiết.hắnchỉ lo chém chém giết giết ở biên cương, có liều chỉ liều tiền đồ cho nhị phòng.nóitrắng ra,hắnnợ đại ca rất nhiều.



"Đại ca à, Tô thịhồ đồ, đệđãdạy dỗ nàng, cũng bảo nàng xế chiều qua xin lỗi đại tẩu. Ca... ca giúp tanóimấy lời hay ho với đại tẩuđi." hai người là ruột thịtkhôngcần khách sáo, nhưnghắnsợ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng đại ca. Đại ca cực khổ lắm mới lấy rước được vợ nhé.



Chu Thừa Vũ gật đầu, nhưngnóitiếp: "Lần này ngày về có dư dảkhông? Lần này vào kinh, đệ dắt theo đệ muội vào kinhđi, tới lúc đó trích ít tiền mời đại phu. Nên để đại phu khám thử thân thể nhị đệ muội mới phải."



"Hay mời đại phu đến đâyđi. Lần này bị trì hoãn thời gian rồi, ngoảnh lại phải lên đường cho kịp, thân thể Tô thị chịukhôngnổi." Chu Thừa Duệnói, nhưng đột nhiên dừng lại. "thậtra, đệ thấy Tiểu Chiêu rất tốt. Nếu Tô thịkhôngthể sinh đượcthật, đệ muốn giữ Tiểu Chiêu kén rể cho nhị phòng.Bên nương mà cónóigìthìđại ca và đại tẩu cứ cố gắng thêm chút là được?"



Vốnđangnóichuyện nghiêm túc, thế mà liếng thoắngnóithànhkhôngđứng đắn rồi.



Chu Thừa Vũ phi thẳng cuốn sách đập lên bản mặthắn.



"Đừngnóigì màkhôngcó, mấy ngày còn ở nhàthìchăm chỉ chútđi." Chàngnóixong, bỏ lại Chu Thừa Duệ, sải bước ra ngoài mở cửa, "Ta về trước."



Chu Thừa Duệ sờ mũi nhìn theo bóng lưng Chu Thừa Vũ, im lặng suy nghĩ, nếu vừa rồihắnkhôngnhìn lầm, đại ca dường như rất vui sướng nhỉ? Từ khóe mắt tới đuôi mày đều mỉm cười, nhưng hôm naykhôngphải nên tức giận sao, sao ca ấy có thể vui vẻ tới vậy cơ chứ?



Thựcsựkhôngnghĩ ra.



·



Thực ra mới hơn giờ Tỵ (9h - 11h) Hồ Ngọc Nhuđãthức, cả người như bị gãy hết xương, huống hồ chi mới sáng sớmđãlàm chuyện xấu hổ, thế là nằmmộthồi mới dậy.



Quản ma ma và A Quỳnh bước vào với gương mặt cười tươi, người trước đến dìucô, người sau chạy vào tịnh phòng thử độ nóng nước rồi vội vã chạy tới cười tủm tỉm. "Phu nhân,nước nóng vừa phải, ngườiđingâm chút cho đỡ mệt."



Dù cho lờinóivô cùng đứng đắn, nhưng kết hợp với nụ cườitrênmặt, trong mắt đầy ý trêu ghẹo, đều tỏrõý nghĩ trong đầu của quỷ nha đầu láu lĩnh A Quỳnh.



Hồ Ngọc Nhu đỏ mặt, nhưng cố chống đỡkhôngtỏ vẻ gì ngại ngùng, chỉnóivới Quản ma ma: "Ma ma, con thấy tuổi A Quỳnh cũngkhôngcònnhỏ,đãđến lúc con phải xem xét người ta rồi, chuẩn bị cẩn thận gảđithôi."



"A?" vẻ mặt A Quỳnh lập tức đắng nghét.



Quản ma ma lập tức chỉ chỉ trán A Quỳnh, cũng phụ họa theo Hồ Ngọc Nhu. "Vâng, nô tỳ cũng thấy thế đấy. A Quỳnh so với phu nhân còn lớn hơn 1t đấy."



"Ma ma!" A Quỳnh nóng mặt kêu lên. "Phu nhân! Nhìn này, Quản ma ma ức hiếp ta! Sáng sớmthìvặn tai ta, giờ lại bắt nạt ta!"



Lời này vừa thốt ra, chưa đợi Hồ Ngọc Nhu mở miệng. Quản ma ma liền nhấc chân đánhẹcônàng, "Trước mặt phu nhân màhô to gọinhỏta ta ta, phải xưng nô tỳ, có nghe thấy chưa?!"



A Quỳnh thè lưỡi: "Nô tỳ biếtlỗi rồi."



Sau khi ngâm được nửa giờ, Hồ Ngọc Nhu đói tới độ ngực dán vào lưng. Bởi vì nhớ tới Chu Thừa Vũ bảo trưa về ăn cơm, Quản ma makhôngchocôăn quá nhiều. Bà chỉ chomộthúp bát canh gà, ít ỏi nhiêu đóđãbị đuổiđi.



Ăn xong, A Quỳnh mớinóitin nghe được ở chỗ Chu lão phu nhân hôm nay chocônghe. "... Nghenóiđại nhân phát hỏa rất lớn. Nhị phu nhân lúcđira tức tới khóc. Mà chân trước vừađi, Khổng ma ma liền bị đánhđikhôngnổi luôn, được khiêng về nhị phòng."



Sắc mặt Hồ Ngọc Nhu trông hơi khó coi.



côbiết chuyện hôm qua có gì đúng sai sai, nhưngkhôngngờ tới trong đó có cả bút tích Tô Thị. Lạ lùng thay, tại sao Tô thị cứ nhìn chằm chằm mình chứ? Dường như bản thân mìnhkhôngcó bất kỳ cản trở nào đối với Tô thị cả. Hay là Tô thị ăn no rửng mỡ?



Nhớ tới mấy câu thốt ra trong lúc ý loạn tình mê tối qua, giờkhôngmuốn nhớ cũng xong rồi, hai câu sáng tinh mơ Chu Thừa Vũnóicàng khắc sâu ký ức hơn. Trong lòng Hồ Ngọc Nhu chán ghét Tô thị thêm mấy bậc, chỉ nghĩ Tô thị tốt nhất nên cẩn thận chútđi, chứ ngày sau mà đểcôbắt được cái chuôi,côđảm bảo thế nào cũng phải bỏ đá xuống giếngmộtlần!



Khinóitới Tú Hương và Tú Vân, trái lại Hồ Ngọc Nhukhôngthểkhôngcảm thánmộtphen. Nếukhôngcó chuyện hôm qua xảy ra, với bản tính của Chu Thừa vũ, hai vị này thế nào cũng được gả cho nhà được lựa chọn kĩ càng.



Hôm nayđãtrở thànhkết quả như vậy. Thựcsựkhiến người takhôngbiếtnóigì cho phải.



Quản ma ma cườinói: "Những việc này đại nhânđãkhôngcho ngài quản,thìngài đừng quản. Đại nhânnói, mai cho gọi mẹ mìm tới, ngài nhìn với nô tỳ chọn vài đứa lanh lợi an phận có mà sai sử. Nô tỳ giúp ngài dạy dỗ,khôngđể phạm tí sai lầm nào."



Hồ Ngọc Nhu chuẩn bị trả lời, trong nháy mắt,côthấy được bóng dángkhôngnhanhkhôngchậm tới dần, nhất thờikhônglên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK