Rời khỏi Chu gia, Hồ Ngọc Tiênđithẳng tới Hồ gia. Nàngđira ngoài sớm, tới Hồ gia ngay cả cửa lớn còn chưa mở.
(đáng lí phải Triệu gia nhỉ? Chắc tác giả nhầm)
Tiểu nha hoàn mở cửa, cửa mở ra thấy mặt Hồ thị có hơi tiều tụy. Khi thấy Hồ Ngọc Tiên cảm thấy khó hiểu, “Sao con tới đây?”
Hồ Ngọc Tiên đáp: "Con tới gặp biểu ca, biểu ca đâu ạ?"
Hồ Ngọc Nhu lập tức nhìn nàng kĩ lưỡng. "Con muốn gặp Tịch Ngôn? Chuyện gì vậy, con có thểnóitới ta."
"Tứ biểu muội, nàng ấy hồiâmrồi ư?" Giọng bà vừa dứt, đằng sau truyền lời giọng của Triệu Tịch Ngôn, những người khác cũngđiđến cửa.
Hồ Ngọc Tiênkhôngđể ý Hồ thị, chỉ nhìn Triệu Tịch Ngôn, thấy khí sắc huynh ấy quamộtđêm càng tệ thêm,sựbất mãn trong lòng nàng cũng rút lại.
Gật đầu, nàngnói: "Bảo đêm nay đưa tin cho muội, huynh..."
"Vậy ta ở nhà chờ!" Triệu Tịch Ngôn lập tức ngắt lời Hồ Ngọc Tiên, nhưng lời vừa ra khỏi miệng như chợt nhớ tới gì đó, lại sửa miệng. "Ta ở gần nhà muội chờ, có tin chỉ cần sai hạ nhân qua truyền lời là được."
Hồ Ngọc Tiên đáp lại, quay ngườiđikhỏi.
"Ngọc Tiên, Ngọc Tiên!" Hồ thị gọi theo hai tiếng, Hồ Ngọc tiên đều làm nhưkhôngnghe thấy, bà bất đắc dĩ quay sang hỏi con trai mình: "Đáp lại cái gì, tin gì, rốt cuộc hai đứa muốn làm gì?"
Triệu Tịch Ngônkhôngmuốnnóithật, chỉnói: "khôngcó gì, nương đừng để trong lòng."
Hồ thịkhôngngu ngốc. Thời gian trước bà còn dắt theo Hồ Ngọc Tiên tới gặp Hồ Ngọc Nhu nữa. Lần này, bà dự trước con traikhôngdễ dàng buông bỏ, đoán thôi cũng biết có liên quan tới Hồ Ngọc Nhu.
"Con là muốnđigặp A Nhu?" Bà hỏi,mộtphát bắt được ống tay áo Triệu Tịch Ngôn, "không,khôngthểđi, đừngđi!"
Triệu Tịch Ngôn giãy hai cái. Bởi vìkhôngthể động thủ với mẹ ruột, giãy cũng giãykhôngra, đành mặc Hồ thị lôi kéo. Y dừng lạimộtlúc, rồi kéo tay Hồ thị vào nhà đóng cửa, cuối cùng rút tay ra và nắm lấy hai vai Hồ thị.
"Nương, con và A Nhu từnhỏđãđính ước. Lần này nàng bị hại phải gả cho người, nhưng conkhônghề hay biết,khôngthể cứu nàng. Đây là lỗi của con. Là con có lỗi với nàng." Ynóinghiêm túc, "Vì lẽ đó con nhất định phải gặp nàng, conkhôngquan tâm trước đó nàngđãgả cho ai, consẽhỏi nàng ấy muốn gì, trong lòng có còn conkhông, nếu lòng còn con, bằng lòng quay về cạnh con, sau đó bất kể ra sao, con cũng phải tìm Chu đại nhânnóichorõràng."
Còn nếu Chu đại nhânkhôngmuốnthìy mang A Nhuđikhỏi. Bọ họ vốn là vợ chồng chưa cưới, y mang A Nhuđilà đạo lý hiển nhiên, cũngkhôngđibậy, tới thẳng Kinh Thành!
Nếu Chu đại nhânkhôngso đothìthôi, nếu so đo, y có công danh cử nhân, tới Kinh Thành kiện cáohắnta chiếm đoạt vợ-người,nóivậy cũng thụ lí.
Hồ thị gần như ngấtđi, bà siết tay Triệu Tịch Ngôn gắt gao, phải mấtmộtlúc mới tìm thấyâmthanh của mình. "Tịch Ngôn, ngươi điên rồi, ngươi đúng là điên rồi! A Nhuđãgả cho người, rất lâu rồi,nóikhôngchừng trong bụng còn có con! Bây giờ ngươi lại bảo với ta làkhôngngại? Ngươikhôngngại là liệt tổ liệt tông Triệu giakhôngngại sao? Lạinóithêm, Chu đại nhân có thân phận gì? Cậu của ngươiđãbịhắnbức ép đóng cửa 2 cửa hành. Chúng takhôngcó cửa hàng, lẽ nào ngươi muốnhắnbức tử ngươi sao? "
Triệu Tịch Ngôn lặng imkhôngđáp, nhưng thái độ của y vẫn vững vàng. Yđãnghĩ suốt chặng đường về, hiểurõtừ lâu.
Hồ thị đương nhiên hiểu con trai mình. Thấy nó như thế này, Hồ thị muốn tuyệt vọng. "Tịch Ngôn, xem như nương xin con đó, nương cầu xin con có đượckhông? A Nhu có tốt chỗ nào chứ, lần trước nương tới gặp nó, nó còn bảo takhôngbảo vệ được nó, đáng chết đây! Con ngheđi, đây là lời gì hả! Tịch Ngôn à, chúng ta quên nóđi. Cưới A Uyển, A Uyển vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, còn thích con như vậy... Tịch Ngôn, con đừng bức tử nương, đượckhông? "
Triệu Tịch Ngôn cuối cùng cũng mở miệng, nhưng giọng y như nhai sáp nến. "Vậy nương à, nương định ép con chết sao?"
Hồ thị ngẩn ra, tiếng khóc bất chợt ngừng lại.
Triệu Tịch Ngôn buông bà ra, quay trở lại phòng. "Nương,khônghỏirõràng, cả đời này con cũngsẽkhôngyên lòng. Nếu bởi vì con nhát gan sợ phiền phức mà khiến cho A Nhu bị giày vò khổ sở,thìcon thà chết còn hơn."
Nam tử hán đại trượng phu, nếu ngay cả nữ nhân của mình cũngkhôngbảo vệ nổi,thìsống có nghĩa lý gì?
Ynói: "Nương, ngài có thể yên tâm, nhi tửsẽkhôngđể liên lụy tới ngài và cha, cũngsẽbảo vệ cẩn thận bản thân. Sáng nay, nhi tử tửđãnghĩ được đối sách rồi."
Hồ Ngọc Nhu đợi Chu Thừa Vũmộtngày, nhưngkhônghiểu sao hôm nay chàng ta bận tới mức tối mặt tối mày. Cuối cùng cũng đợi chàng ta, Hồ Ngọc Nhuđãgật gà gật gù, hoàn toàn gắng gượng.
Chu Thừa Vũ hết sức bất ngờ,khôngkhoác áo choàng cho nàng, mà là sờ sờ mặt nàng, nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của nàng,nói. "khôngphải là sớm đưa tin cho nàng nghỉ ngơi sao? Sao giờ chưa nghỉ?"
Thiếp muốnđigặp tình cũ. Lời táo bạo như vậy, Hồ Ngọc Nhunóikhôngra.
côxoanhẹmí mắt dưới, bất khuấtnói: "khôngbuồn ngủ,khôngngủ được, thế là ngồi chờ chàng luôn."
Ở cổ đại,khônggiống nhưhiệnđại có điện thoại, máy tính hay ra ngoài để xem phim và ăn tối, cuộc sống và công việc của Hồ Ngọc Nhu trong mấy tháng này khá lành mạnh, vừa mớinóidốikhôngbuồn ngủ, lời vừa dứtđãngápmộtcái.
Chu Thừa Vũ cười khẽ, nâng cằm Hồ Ngọc Nhu lên hôn môi, rồi xoa đầucônói: "Được rồi,đingủ trướcđi, ta tắm rửa nhanh rồi qua."
Hồ Ngọc Nhu: "..."côkhôngphảiđangchờ nụ hôn chúc ngủ ngon!
Nhắm mắt theo đuôi vào tịnh phòng, Hồ Ngọc Nhukhôngcần phân phóđãnhanh tay lẹ mắt đổ nước vào, lại dâng khăn lên bằng hai tay.
Còn nhìnkhôngra có vấn đề chính là mắt mù, Chu Thừa Vũmộtbên thong thả ung dung rửa mặtmộtbên hỏi: “ …Có chuyện?”
Hồ Ngọc Nhu ờmmộttiếng.
Bên ngoài đưa nước nóng tới.côvội chạy ra ngoài với A Hương mang nước vào. A Hương sợ đến nỗi mặt trắng bệch, Chu Thừa Vũ quay đầu lại thấy, cũng nhanh chóng bước tới nhận lấy.
Đuổi A Hương xuống, chàng cũng có chút nghiêm túc hỏi Hồ Ngọc Nhu: "Sao thế, xảy ra chuyện gì?"
Hồ Ngọc Nhu cười lấy lòng: "khôngcó, chỉ là nhìn chàng bận bịu cả ngày, muốn hầu hạ chàng tắm rửa. Thiếp xoa bóp đấm vai cho chàng,sẽthoải mái hơn nhiều."
Mặt Chu Thừa Vũ lộ vẻ ngờ vực, chẳng quakhônghỏi lại. Dù sao, nếu có chuyệnthật, nàngsẽnói. Nếu nàngkhôngnóithìhỏi A Quỳnh, nha đầu đókhônggiấu nổi.
Tuy ngày thường chàngkhôngthích người khác hầu hạ tắm rửa, nhưng nay người hầu hạ đổi thành Hồ Ngọc Nhu, chàng dĩ nhiên thích rồi.
Vào trong thùng, thấy Hồ Ngọc Nhu cầm khăn đứng sau lưng chàng. Chàng đưa tay lấy cổ tay nàngmộtcách chính xác, vuốt ve cổ tay mảnh khảnh. Chàng dường như vô tư hỏi, "Nàngkhôngmệt? "
"khôngmệt."
"Rất có tinh thần?"
"... Rất có tinh thần!" Ngay cả khi ban đầu buồn ngủ muốn chết, song khi chàng trở lại, cơn buồn ngủ củacôbị dọa mất tiêu.
Chu Thừa Vũ khẽ đáp lại, buông tay. Phe phẩy nước trong thùng, nhận thấy đôi taynhỏbékhôngngừng bận rộn phía sau, từ từ cong môi. Chàng luôn muốn thử trong nước có cảm giác gì. Nếu nàngđãnóikhôngmệt, rất có tinh thầnthìchớ trách chàng làm vậy.
"Ở trước cũng phải chà nữa," Chàngnói.
Cả buổi trời, nhận thấy tâm trạng của Chu Thừa Vũkhôngtồi, hơn nữa bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm,côhầu hạ chàng cả buổi, cũng nên có hồi báo rồi.
Hồ Ngọc Nhu ngay lập tức quay ra phía trước, nắm lấy bờ vai và chà trước ngực, Chu Thừa Vũ đứng dậy và dễ dàng ôm Hồ Ngọc Nhu vào bồn tắm lớn.
Trời đất quay cuồng, Hồ Ngọc Nhu la lên “a”mộttiếng và ngã vào vòng tay của Chu Thừa Vũ, ôm chặt đầu chàng ta.
Mặc dù thời tiết lạnh nhưng trong phòng ấm áp, hơn nữa Hồ Ngọc Nhu lại mặc đồ ngủ. ngâm trong nước thế này, áo quần lập tức dán lên người. Chu Thừa Vũ vừa mở mắt, trước mặt liền đập vào hình ảnh sôi máu.
Chàng đặt Hồ Ngọc Nhu lên người mình, hỏi nàng lần cuối: "Nếukhôngcó gìnóithật, đúng lúc nàng vẫn chưa buồn ngủ, vậythìchúng ta làm gì đó có ý nghĩa?"
Ở trong nước à?
Nếu trong lòngkhôngcó chuyện, Hồ Ngọc Nhu thựcsựmuốn thử chút,khôngbiết có cảm giác đó sao ta. Nhưng bây giờ có chuyện trong lòng,côchỉ có thể lắc đầu.
"Hôm nay... Hôm nay Tứ muội muội có tới."cônói, vì tư thế,khôngthấy được mặt Chu Thừa Vũ, thế là dứt khoát ôm đầu chàng ta chặt hơn. "Muội ấynói, Triệu biểu ca từ Phủ thành về rồi."
Giọngnóivừa dứt, Hồ Ngọc Nhu nhạy cảm động tác nhiệt tình như lửa của Chu Thừa Vũ dừng lại, chẳng mấy chốc, khí lạnhtrênngười chàng ta dường như phả ra.
Chỉ nghe chàng tanói: "... Vì lẽ đó?"
Hồ Ngọc Nhu nghiến răng, nhắm mắtnói: "Thiếp muốn gặp huynh ấy."
côthựcsự,khôngnợ bất cứ điều gì của tiểu nguyên chủ. Vì biểu ca của tiểu nguyên chủ,côđây là rất dũng cảm thốt ra lời nguy hiểm.
Chu Thừa Vũ nới lỏng tay, thả người Hồ Ngọc Nhu xuống, đối diện với chàng.
Sắc mặt chàng trông bình tĩnh,khôngcó chút gợn sóng nào trong mắt. "Lý do."
Càng bình tĩnh, càng khiến lòng người sợ hãi. Hồ Ngọc Nhu nắm lấy cánh tay của chàng,khôngnhận ra mìnhđangdùng sức. "Thiếp muốnnóirõvới huynh ấy. Vốn thiếp xuất giá là việc bất ngờ, mà huynh ấy tới giờ mới biết. Thiếp nghĩ rằng, coi như muốn tách ra, cũng phải cho huynh ấy biết chân tướng, nếukhônghuynh ấy... huynh ấy có lẽ hận lên chàng, cho là chàng dùng quyền thế bức người."
thậtchất, ngay cả ởhiệnđại, Hồ Ngọc Nhu cũng cảm thấy rằng việc chia tay nên được bằng mặtnóirõ,mộttin nhắn haymộtcuộc gọi là chia tay, đây làmộtsựthiếu tôn trọng với cả hai,khôngtrân trọng tình cảm của nhau.
Tuycôkhôngcó tình gì với Triệu Tịch Ngôn, tuycôcũngkhôngtự nguyện chiếm lấy thân thể của tiểu nguyên chủ, nhưng chiếm cũngđãchiếm, thế nào cũng phải làm chút gì đó chocôbé nhà người ta.
"Takhôngđể tâmhắnhận ta." Chu Thừa Vũ nhìncô, từng câu từng chữ hỏi: "Nàng, cònđangquan tâmhắn?"
Câu hỏi này trả lời ra sao mới tốt được!
Hồ Ngọc Nhu ngay lập tức tăng cao cảnh giác, nhưngcôkhôngdám suy nghĩ quá lâu, rất nhanhnói: "khôngphải để ý, chỉ là suy cho cùng huynh ấy cũng là người bị hại. Bây giờ thiếp và chàng hạnh phúc như vầy, thiếp hy vọng huynh ấy cũng có thể quênđihôn ước trước đây, có thể gặpmộtngười thích, hạnh phúc bên nhau." Dừngmộtlúc, "Thiếpkhôngmuốn gặp huynh ấymộtmình, hoặc là chàngđicùng thiếp, làm thếthìhuynh ấy thấy chúng ta,sẽtin thiếp sống rất tốt."
Chu Thừa Vũ tự nhiên tin tình cảm của Hồ Ngọc Nhu dành cho chàng. Ngay từ đầu, chàngđãpháthiệnra Hồ Ngọc Nhu thích mình. Sau đó, vì chàng mà nàng đánh Hồ Ngọc Uyển trước mặt mọi người, khiến chàngkhôngthểkhôngđộng lòng.
Nàngkhôngchỉ thích chàng, thậm chí nàng còn muốn bảo vệ chàng bằng thân hình gầy yếu của chính mình.
Nàng làmộtcônương lương thiện.
Triệu Tịch Ngôn, nàng đương nhiênkhôngmuốnhắnta đắm chìm trong nỗi đau mất mát. Nàng thẳng thắn như vậy, chàng tự nhiên tin tưởng và nên ủng hộ nàng.
"Được." Nén nỗi niềmkhôngvui, chàng gật đầu, "Khi nào?"
Hồ Ngọc Nhu thở phàonhẹnhõm, lập tức nở nụ cười ngọt ngào với Chu Thừa Vũ. "Thiếpđãhứa với Tứ muội muội đưa tin trong tối nay. Khi nào chàng rảnh, có thể là ngày maikhông?"
Chu Thừa Vũ: "Ờ"
Hồ Ngọc Nhu vui mừng khôn xiết, vội đẩy ngực chàng ta ra để đứng lên. Giờđãmuộn, sợ là Hồ Ngọc Tiên và Triệu Tịch Ngônđãchờ sốt ruột rồi,côphải vội vàng sai người đưa tin thôi.
Chu Thừa Vũ buông nàng ra, nhưng khi nàng đứng lên chuẩn bị nhấc chân, bất ngờ ôm người lại từ phía sau.mộttay ôm lấy eo nàng, tay còn lại hành động quen cửa nẻo khéo léo cởi chiếc quần lótđãdín chặt người nàng ra.
"A!"Hồ Ngọc Nhu sợ hãi la lên.
Chu Thừa Vũ kéo nàng lại, buộc nàng mở hai chân ra gồi lên đùi chàng,mộttay vẫn cứ ôm eo nàng, nhưng tay kia men theo đầu gối đến nơi xấu hổ.
Giọng chàng ta cũng trầm thấp chứa chấp nhiều bất mãn và đe dọa. "Ta vừa đáp ứng nàng, nàngđãmuốnđi? Nàng đây là muốnđigặp vị hôn trước, tađãrộng lượng đồng ý... lẽ nào nàngkhôngnên bồi thường cho ta?"
Bồi thường...
Trong nước à?
Chu Thừa Vũ ra lệnh: "Cởi áo ra."
Cử động của Hồ Ngọc Nhu hơi chậm lại, tức khắc cảm nhận được bàn tay của người đàn ông nàykhôngkhách khí chen vào người mình.
côđành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Saumộtkhoản bồi thường như vậy, Hồ Ngọc Nhu cuối cùng cũng mê mang được Chu Thừa Vũ ôm vào phòng, cả người mềm nhũn như bùn, chỗ nào còn nhớ mà đưa tin.
Chu Thừa Vũ bế người, nhìn nàng chằm chằmmộtlúc lâu.
Thê tử của chàng,khôngphải ai cũng có thể muốn là gặp được. Chỉ đểhắnnóng lòng chờ đợi tối nayđãlà khách sáo vớihắnrồi.
Việc cưới sai người được đúng vợ, Triệu Tịch Ngôn muốn trách chỉ có thể trách Hồ gia, chàngkhôngcó chút áy náy nào cả.
Đây là may mắn mà ông trời ban cho chàng.
Tác giả có lời muốnnói: Trong chương trước, cómộttiểu tiên nữ bình luận, lão nam nhân có giậnkhông?
khôngbiết biểuhiệncủa lão nam nhân trong chương này có được coi là tức giận hay chăng?
Chu Thừa Vũ: Bànóiai là lão nam nhân???
Hẹn gặp lại vào ngày mai ~!