Bàn tay Chu Thừa Vũ ấm áp, song chàng cho phép Hồ Ngọc Nhu lôi kéo, còn bản thân chẳng có ý cầm lại.
Hồ Ngọc Nhu thầm thở dài,côvẫn hơi ngượng, muốnđiquá, nhưngkhôngdámđi. Thôi được rồi, nếuđãnhận thân xác của tiểu nguyên chủ, cũng nên gánh vác quá khứ người ta. Bất kể có phảicôchủ động haykhông, song lá thư Triệu Tịch Ngôn viết làthật. Thế nên….tình địch, Chu Thừa Vũ vẫn cómộtlý do chính đáng để mất hứng.
Nhưngcôchủ động đề cập tới lá thư nàykhôngtốt lắm, suy cho cùng có thể có khả năng - Chu Thừa Vũkhôngđể ý? Mặc dù khả năng này có vẻnhỏtớikhôngđáng kể, nhưng nếucôchủ động đề cập đến, lại có vẻ như chưa đánh mà khai.
Vậy nênnóigì đây?
khôngnghĩ ra.
Hồ Ngọc Nhu chớp mắt nhìn Chu Thừa Vũ, sắc mặt chàng ta hững hờ, môi mỏng nhếch lên,ngay cả mắt cũng nhìn công văntrênán thư màkhôngnhìncômộtcái.
Đúng là tức chết mà.
Hồ Ngọc Nhu phiền não cau mày, đến cùng cũngkhôngthể nghĩ ra cách nào tốt hơn.côliền nhích người lên, thoáng cái hôn lên má Chu Thừa Vũ.
Đôi môi mềm mại, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng xúc cảm trong khoảng khắc đó, giống như chiếc lông vũ mềm mại…nhẹnhàng lướt qua tim chàng. Trong lòng Chu Thừa Vũbỗng chốc trở nên hỗn loạn, cố nén lắmtrênmặt mớikhônglộ ra khác thường.
Thấy điều này dường nhưkhôngcó ảnh hưởng gì với chàng ta. Hồ Ngọc Nhu nghĩ hônthìhôn, trái lạikhôngđể ý hônmộtlần hay hai lần. Dứt khoát đánh bay mặt mũi ôm lấy cổ Chu Thừa Vũ, hôn lên mặt chàng ta, tiếp đó hôn lên vành tay hơi nóng của chàng ta,côgiống như tự tìm niềm vui vậy, hôn lên khóe môi Chu Thừa Vũ.
Người này giả bộ giỏithật, nhưng gò má nóng bỏng hoàn toàn bán đứng chàng ta, còn có... Hồ Ngọc Nhu nghiêng tay lắng nghe, nghe thấy nhịp tim của Chu Thừa Vũ đập cực nhanh.
Trong lòngcôkhôngcưỡng nổi đắc ý, chọn đúng cách rồi!
Nhận ra ánh mắt Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ đưa tay ra kéo Hồ Ngọc Nhu lên, nhưngcôxoay người lại, ngồi lên đùi chàng.
Muốn làm gì?
Hồ Ngọc Nhu kinh ngạc, nhưng đôi mắt sáng lâsp lánh nhìn chàng chằm chằm.
Đón lấy ánh mắt nhìnkhôngra cảm xúc của Chu Thừa Vũ,côim lặng nghĩ, có muốn tiếp tụckhông? Được rồi, thỏa mãn chàng vậy.
côcong môi,đangmuốn hôn. Ai ngờ đâu môi còn chưa chạm, người đàn ông bất chợt đưa tay đè gáycôlại, rồi chủ động hôncô.đãkhôngcòn cái hôn ngây ngô thuở ban đầu, người đàn ông sớm luyện được, chậm chạm đè mút, trêu chọc rong ruổi,mộtphen dây dưa. Khi cả hai tách ra đều thở hổn hển. Má Hồ Ngọc Nhu ửng hồng, cả người mềm nhũn nằm trong vòm ngực Chu Thừa Vũ.
côngước lên, cười híp mắt với Chu Thừa Vũ.đãnhiệt tình thế rồi, có giận cũng vơi rồi chứ?
Tuy nhiên,côvẫn còn quá ngây thơ.
Mặt Chu Thừa Vũ vẫn chưa thả lỏng, chẳng qua chàng ta ômcônghiêng về trướcmộtchút, vơ lấy lá thư vào tay, cúi đầu xuống nhìncô. "Muốn xem à?"
Đây chắc chắn là thư của Triệu Tịch Ngôn.
Hồ Ngọc Nhu đoán mò,trong lòng bất mãn với Chu Thừa Vũ,hôn cũngđãhôn, hôn nồng nhiệt như muốn nuốt chửngcôvào bụng, vậy mà vừa tách rađãnhưkhôngquen biết.thậtlà máu lạnhthậtlà vô tìnhthậtlà vô lý!
côkhôngdám giả vờkhôngbiết, nên chỉ lắc đầu, cuối cùng dằn lòng lại dỗ dành người ta. "khôngmuốn xem. Thiếpđãlà thê tử của chàng.đãkhôngmuốn liên lạc với người xưa,đương nhiênkhôngmuốn đọc thư người xưa viết."
Có vẻ như rất hài lòng với câu trả lời của Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ đặt bức thư xuống, vẻ mặt cũng tươi tỉnh hơn chút. “Cứ thế thích ta?”
Gì? Hồ Ngọc Nhukhônghiểu tại sao chàng ta bỗng hỏi thế.
Câu hỏi này có vẻ hơi tự luyếnthìphải?
Rốt cuộc suốt nửa ngày naytrênmặt Chu Thừa Vũ cũng xuấthiệnnụ cười. Từ đầu, chàngđãnhìn ra nàng thích mình, sau đó thấy đượcsựthay đổi của Hồ Ngọc Nhu từng chút, nhìn ra được nàngđangcố gắng trưởng thành. Hồ Ngọc Nhukhôngphải là nữ tử đầu tiên thích chàng, có lẽ trước kia chàngkhôngthích người khác, đương nhiênkhôngthèm quan tâm. Nhưng mà chàng thích Hồ Ngọc Nhu,khôngcách nàokhôngđể ý được. Chàng hết sức xúc động, thậm chí nhiều khi chỉ nhìn thấy bóng dáng của nàngđãnghĩ, nàng thích chàng chỗ nào, sao cứ thếđãthích chàng như vậy?
Suy cho cùng chàng có chỗ nào tốt?
Nếu là chín năm trước, ít nhất chàng còn có tuổi trẻ, lớn lên tất nhiên là tài tuấn. Song hôn nay chàngđãsắp tới tuổi gây dựngsựnghiệp, so rathật, Chu Thừa Vũ nghĩmộttiểucônương ở độ tuổi này, thích Triệu Tịch Ngôn mới làlẽ thường tình.
Hồ Ngọc Nhu thấy mặt Chu Thừa Vũ nghiêm túc, trái lại cũng nghiêm túc nghĩ lại, cóthậtlà thíchkhông? Tất nhiên, thuở ban đầu,côchỉ thích nhân vật Chu Thừa Vũ thôi, thích như thích minh tinh, trong lòng có mê muội. Tự dưng rơi vàomộtthời đại lạ lẫmkhôngbiết ngày tháng năm nào, gặp được nhân vậtyêuthích trong sách. Có cảm giác mìnhkhônghềmộtmình nữa, có chỗ dựa tinh thần. Nhưng sau đó - tiếp xúc liên tục, nhìn chàng trút giận giúp mình, nhìn chàng bảo vệ mình, che chở mình, quý trọng mình, thế làcôthíchthật.
Thíchthậtlòng, muốn chia sẻ với chàng, muốn cùng chàng sánh vai chiến đấu.
côgật đầu, rất chân thành bày tỏ tấm lòng mình. "Ừm, cứ thế thích chàng."
Thấycôngoan ngoãn đáp lời, ngoan ngoãn ngồitrêndùi chàng dán mắt vào chàng, như thểđangmong chờ điều gì đó hoặc chờ đợi chàng tán thành như vậy, Chu Thừa Vũ chỉ cảm thấy, lần đầu tiên trong đời lòng chàng trànngậpnhu tình mật ý.
Chàng hết sức hài lòng cười ra tiếng, vò vò tóc của Hồ Ngọc Nhu, ôm chặt lấy người trong lòng, trao thêmmộtnụ hôn nóng bỏng.
Cuối cùng khi buông tay, Chu Thừa Vũ mớinóichínhsựcho Hồ Ngọc Nhu. "Bức thư này là khi ta gặpcôcônàng ở cửa. Bà ta giao nó cho ta.Ta nhìn thấy bà ấy, hai người cãi nhau à?"
Hồ Ngọc Nhukhôngmuốnnóitới chuyện này, những lời chỉ tríchcôcực kì quá đáng, nhưng ở thời đại này, mấy lời bà tanóinhất định có thể chấp nhận được.côthựcsựkhôngsợ người tanói,Hồ thịnóira còn bịcôđốp chát lạikhôngchút khách sáo, nhưngđểcôkể lại với Chu Thừa Vũ, bỗng dưng thấy hơi chột dạ.
Lúc nãycôchợt sợ.côsợ Chu Thừa Vũ cảm thấycômới đâyđãdi tình biệt luyến
(chuyển tìnhyêutừ A sang, cảm thấycôkhôngbiết kiềm chế, lẳng lơ.
côlắc đầu: "khôngnóigì cả. Bà ta tới cầu xin thay cha thiếp mà thiếpkhôngđáp ứng. Bà ta nổi giận."
Chu Thừa Vũ biếtrõcônóidối.
Hồ thị là người làm mẹ. Phải giận dữ tới mức nào mới khiến tâm trí bà mơ màng tới cả con trai ruột cũng phớt lờ?thậthiển nhiên, hoàn toànkhôngthể là lý do Hồ Ngọc Nhu đưa ra.
Có thể là vì Triệu Tịch Ngôn?
Nghĩ tới Triệu Tịch Ngôn, trái tim Chu Thừa Vũ nghẹt lại. Chẳng lẽ nàngnóithích,nóichẳng quan tâm để ý đều là giả? Triệu Tịch Ngôn là thanh mai trúc mã của nàng,thậtchất là tình cũ khó quên?
Hồ Ngọc Nhukhôngnhìn sắc mặt Chu Thừa Vũ, nhưng cảm nhận được cái ôm ấm áp lạnh xuống hai phần. Vì lương tâm chột dạ,côtự nhiên biết Chu Thừa Vũ bị sao, vội vã lèo lái: "hồi nãy ở cửa, thiếp thấy Lô Quảng!"
Chu Thừa Vũ chỉ hờ hững: "Hử?"
Phản ứng của chàng ta chỉ khiến Hồ Ngọc Nhu thêmkhônghài lòng. “Lô Quảng cầu xin tanóivới chàng, có thể xếp chohắnvà vợhắnmộtcông việc sai vặt. Chẳng phảihắnlà tùy tùng thiếp thân của chàng sao, thế sao phảiđixin việc thế này?”
Chu Thừa Vũkhôngmuốn hiểu tại sao giọngnóicủa Hồ Ngọc Nhu lạikhônghài lòng. Chàng chỉ đáp: "hắnđãkhôngcòn làm việc cạnh ta nữa. Thiếp thânhiệntại là Bùi Thanh, cuối tháng mới tới."
Hồ Ngọc Nhukhôngquan tâm đến những lời đằng sau.côhừnói: “Ta là thê tử của chàng đó. Nhưng chuyện bên cạnh chàng ta hoàn toànkhônghay biết,nóira há chẳng phải chuyện cười? Hơn nữa, may là khoảng thời gian nàykhôngcó chuyện chi. Bằngkhôngta ngơ ngơ ngác ngácđitìm Lô Quảng, há chẳng phải lỡ dỡ chuyện.Hôm nay Lô Quảng tới tìm ta, ta mới biếthắnthành thân rồi, đối tượng kết hôn lại là Tú Vân! Tất cả ta đềukhôngbiết, Chu Thừa Vũ, chuyện này chàng làmkhônghề đúng. Rốt cuộc chàng có nhớ ta là thê tử của chàngkhônghả?”
Lời Hồ Ngọc Nhumang theo tính khí trẻ con, cũngkhôngmuốn trả lời câu hỏi của Chu Thừa Vũ, tạm thời viện cớ khác trách móc Chu Thừa Vũ trước rồi tính.
Song Chu Thừa Vũ nhìn vẻ rất phẫn nộ rất bất bình của Hồ Ngọc Nhu,thìsuy nghĩ liệu mình cóthậtsựlàm saikhông. Chàngthậtlòng thíchcônàng này, nhưng dường như...khôngcó thói quen thay đổi. Nhiều năm qua, chàng tự quyết định cho bản thân, quyết định cho mẹ, quyết định cho cả nhà, chưa từng thương lượng với ai.
Bây giờ, có cần thiếtkhông?
Mặc dù tuổi nàng cònnhỏ, mặc dù nàng chưa trải đời, nhưng rốt cuộc nàng là vợ của chàng, là người cùng chàng nắm tay nhauđicả đời. Như nàngđãnói, giữa vợ chồng với nhau nếu có chuyệnkhôngbiết, rất dễ xảy ra tai nạn.
Chu Thừa Vũ ý thức được mình làm sai. "Lần này ta làm việckhôngsuy nghĩ, lần tớisẽkhông." Chàng giải thíchmộtphen tại sao Lô Quảng bị đuổiđi. Cuối cùngnói, "Do đó nàngkhôngbiết đượchắnđãthành thân, cả ta đây, cũngkhônghay biết. Nếu ta biết được, bất kể nhìn vào phân lượnghắntheo ta mấy năm, hay nhìn chức quản gia của chahắntrong phủ, ta đều nên chuẩn bịmộtphần lễ."
Hồ Ngọc Nhu rất ư ngạc nhiên.côthựcsựkhôngnhìn ra Lô Quảng là dạng người chỉ vìmộtcôgáimà đánh đổi cả tương lai.khôngthểkhôngnói,côgáinhỏtrong lòngcôhơi hâm mộ với Tú Vân, Lô Quảng đối vớicôta tuyệt đối là chân ái nha!
Chu Thừa Vũkhôngbiết được suy nghĩ của Hồ Ngọc Nhu. Thấy nàng im lặng, chàng hỏi: "Nàng nghĩ gì vậy? Bớt giận chưa?"
Hồ Ngọc Nhu cònđangchột dạ lắm lắm,cônào có giận gì đâu, đó chỉ làmộtcái cớ tạm thời. Giờ này Chu Thừa Vũ thẳng thắn thế này,côdứt khoátnóihết suy nghĩ về Tú Vân ra. "Hạ nhân thô sử trong việnkhôngbiết gì, A Quỳnh và Quản ma ma trước mắtthìtừ Hồ gia tới. A Kim và A Hươngthìmới vào phủ, có rất nhiều chuyện trong phủ thiếpkhôngbiết. Thiếp sợ lỡ may có gì đóthìthiếp ứng phókhôngkịp... Tú Vânthìkhác, thiếp nghĩ mặc dùcôta từng có ý đồ xấu, nhưng thiếpkhôngđểcôta hầu hạ bên người, chỉ đểcôta làm hạ nhân thô sử, mỗi tối chocôta về nhà. Chàng thấy có đượckhông?"
Chưa thấy qua câu hỏi nào mà khí thế hùng hồn lý lẽ thế này.
Lẽ nào, nàng thựcsựmuốn đối đãi thànhthậtvới chàng hả?
Chu Thừa Vũ hơi bất đắc dĩ, nhưng nghĩ tới con người Tô thị, nghĩ tới suy đoán của mình, rồi nghĩ tới bỏmộtngười biết chuyện Chu gia bên người Hồ Ngọc Nhucũngkhônghẳn là chuyện xấu.
"Ta gặpcôta trước rồi quyết định," chàng đáp.
Tác giả có lời muốnnói: Điều quan trọng nhất giữa vợ chồng với nhau là giao tiếp.
Giao tiếp được,có thể tránh được nhiều cuộc cãi vã và chiến tranh lạnh