Quản ma ma cũng nhìn ra, vừa liếc mắt, ngay cả đáy mắt cũng đầy ý cười.
"Phu nhân có thể dậykhông?", Bàthìthầm "Nếu có thể, tốt hơn là nên đứng dậy đón đại nhân cho thỏa đáng."
Thực tế,Hồ Ngọc Nhu thựcsựmuốn làm người tùy hứng yếu ớtmộtlần. Mới sáng sớm,đãlăn lộn người ta thành bộ dáng gì rồi. Ngâm nước nóng lâu vậy màcôvẫn thấy mình mẩy cònâmỉ. giờ này dựa vào giường La Hán,côthựcsựkhôngmuốn nhúc nhích, nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùngcôcũng thànhthậtđứng dậy.
Xem chồng là trời, đâu chỉnóitrênđầu môi là được. Nếukhôngchấp nhận suy nghĩ như vậy trong lòng, sợ là chỉ mấy phút thôiđãbị lộ ra lồ lộ.
Còn về tương lai...
Tương lai à,côcó thể bồi dưỡng Chu Thừa Vũ biếtyêucôthươngcôthậttốt, chỉ có điều việc này cần thựchiệntừ từ,khôngthể gấp.
Chu Thừa Vũđiđến cửa, đầu tiên nhìn thấy chiếc váy hoa trắng, nhìn theo chiếc váy từ từ lên, chỉ thấy Quản ma ma bị đẩy ra, bóng dángyêukiều của Hồ Ngọc Nhuđangđứng trước mặt. Dường nhưđangxấu hổ. Nàng mới liếc quađãlảng tránh,khôngdám nhìn chàng. Má cũng ửng hồng, giống như vừa đánh phấn lên mặt, song cũngkhôngthể nào che giấu đượcgương mặt hây hây đỏ.
Ngày thườngđãthấy nàng rất xinh đẹp. Còn sáng nayquả là gom hết mọi nét đẹp vào mắt chàng cả. Tuy nhiên,khôngngờ rằng, sau khi nàng chân chính là người của chàng rồi, lại cómộtdiện mạo thế này…
Vốn làmộttiểucônươngmềm mại ngọt ngào, nhưng bây giờ thànhmộtphụ nhân, giữa chân mày điểm tô thêm mị tơ quyến rũ, càng nhìn càng câu hồn đoạt phách người ta. Nhìn như vậy, Chu Thừa Vũ đột nhiên nảy sinh ý tưởng giam giữ nàng cả đời ở dưới cánh mình, trong lòng nở ra căng đầy, tất cả thứ lấp đầy đó gọi là ‘nhu tình’.
Chàng bước lên hai bước, nắm lấy tay của Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhu theo bản năng muốn rút ra, nhưngcôcăn bản rútkhôngnổi.
côkhôngbiết người khác khiyêuthìthế nào, còncôsao lại đến nơi này,côrõràng thích Chu Thừa Vũ, hai người cũng coi như có khoảng thời gianyêuđương rồi. Nhưng sau khi khi trải qua sáng nay,côkhôngbiết đối mặt với chàng ta thế nào? Cứ có cảm giác vừa mới đối mặt, là mất phòng bị nhớ tới việc ban sáng.
Cơ thể chàng ta nóng bỏng, vòng eo săn chắc và mạnh mẽ,giọngnóidịu dàng dừng bên taicô, và nụ hôn tinh tế rơi khắptrênngườicô...côtừ trong động tác chàng tanức nở cầu xin, nhưng chàng ta luôn dỗcôbảo tốt rồi tốt rồi, nhưng cuối cùng phải giày vò hồi lâu mới tốtthật.
Hồ Ngọc Nhu cảm nhận được má mình ngày càng nóng, vội vàng cúi đầu xuống.
Chu Thừa Vũ cong môi, lặng lẽ cườimộtcái, phân phó Quản ma ma và A Quỳnh, "đixuống trướcđi, quamộtkhắc* rồi đưa cơm vào đây." *15p
Chỉ còn hai người trong phòng. Chu Thừa Vũ mới thả tay Hồ NGọc Nhu ra, đổi thành ôm eo nàng, “Dậy lúc nào? Sáng ăn gì rồi? Sáng nay có bận gìkhông?”
Chàng vừa hỏimộtloạt vấn đề, Hồ Ngọc Nhuthànhthậttrả lời từng câumột. Trong chốc lát,côkhôngcòn xấu hổ như ban nãy. "...khôngcó gì để làm. Vừa mới tán gẫu với Quản ma ma và A Quỳnh, chàngđãvề rồi."
Chu Thừa Vũdìu nàng ngồi xuống giường La Hán, bàn tay chàngnhẹnhàng xoa quanh eo nàng. "Có còn khó chịukhông? Eo, còn mỏikhông?"
Lúc này, Hồ Ngọc Nhu ngồi còn chàng đứng, Hồ Ngọc Nhu bị chàng hỏi cách dịu dàng thế, rồi nghĩ tới lời Quản ma manói, ngay lập tức vùi mặt vào ngực chàng. Giọngnóibuồn buồn, dường như phải lưỡng lự lâu lắm mới nhả ra đượcmộtcâu, "mỏi tàn nhẫn luôn."
Đáy mắt của Chu Thừa Vũcàng lúc càng dịu dàng hơn, mơ hồ kèm theomùiyêuthương. "Nàng dựa vào ta, eo đừng dùng lực, ta xoa xoa cho."
"Ồ." Hồ Ngọc Nhukhôngmuốn ngẩng đầu nêndứt khoát đồng ý. Nhưng dựa vào người chàng ta như vậy giống như bị tuột vậy, nhịn mà nhịnkhôngđược, đành thẳng thắn giang tay ôm lấy eo chàng ta vậy.
Chàng quá gầy...
Hồ Ngọc Nhu hơi đau lòng, cũngkhôngđoái hoài tới xương sống mìnhđangmỏi nhừ. "Chàng bận cả buổi sáng rồi, đói bụngkhông, nếukhôngcũng phải ăn trưa trướcđã? Thiếpkhôngsao cả, tí kêu A Quỳnh giúp là được."
Chu Thừa Vũ trầm giọng “ừ”, nhưng lạinói: "Xong ngay thôi."
côngoan ngoãn dựa vào ngực chàng,tay ôm eo chàngkhôngdám dùng quá nhiều lực. Cơ thể mềm nhũn khẽ dựa vào chàng, eo thon và mềm mại, xúc cảm tuyệt vời. Chu Thừa Vũmộtlần nữa giúpcôxoa xoanhẹnhàng, cảm giác như chàngđangvuốt vemộtcon mèonhỏnhu mì,rấ có cảm giác thời gian mà dừng lạithìtốt biết bao.
"Quản ma mađãnóihết mọi việc cho nàng nghe?" Chuyện nênnóicần phảinói.
"Ờ." Hồ Ngọc Nhu đáp.
Động táctrêntay Chu Thừa Vũ vẫn tiếp tục,nóitiếp: “Tú Hương và Tú Vân đều bị đuổi khỏi phủ. Những chuyện trước đâynóivới nàngđãvô hiệu. Đối với nhị đệ muội, lần này tađãdạy dỗcôta rồi, cũng sai người đánh Khổng ma ma bên ngườicôta.Nhưng suy cho cùng, việc này là do nương quan tâm quá bị loạn, chúng takhôngthể trách bà.”
Chu Thừa Vũ dừng động tác lại, giữ vai Hồ Ngọc Nhu và đẩy ramộtchút. Chàng cúi xuống và nhìn vào mắt nàngmộtcách nghiêm túc: "Nhị đệnóisẽbảo nhị đệ muội qua đây xin lỗi với nàng. Chuyện này đúng làcôta sai, nàng giậncôta là phải, có thể xả giận ra. Chỉ là... chúng ta đừng ghi thù có đượckhông? Bất kể là đối với nhị đệ muội hay với nương, lần này uất ức cho nàng, chúng ta nên nổi giậnthìnổi giận, bày sắc mặt cho hai người họ xem, để hai người đó thấy sau nàykhônglàm thế nữa. Có điều, oan ức lần này thôi, chúng ta đừng ghi thù, đượckhông?”
Hồ Ngọc Nhu có cảm giác Chu Thừa Vũ hao tốn tâm tư vìcô.
thậtra Chu Thừa Vũ 27t, cơ thểcôngụ mười lăm tuổi. Tính ra chỉ lớn hơn mười hai tuổi.côcũng đâu phải làmộtcôgáikhônghiểu chuyện. Cớ sao chàng phải mệt mỏi như vậy chứ.
Khi nhớ tới cảm giác cái ôm gầy gò ban nãy, lại ngước nhìnanhmắt chàng ta, sâu thẳm trong đáy mắt chan chứasựthương tiếc dành cho nàng. Hồ Ngọc Nhu vốn muốnmộtlần đối nghịch với Tô thị, nhưng hãy nhìn chàng thế này, nơi nào có thể nỡ lòng chứ.
Nếu hậu trạch bị loạn, ắt đại biểu chàng trị giakhôngnghiêm.khôngchỉ ảnh hưởng tới danh tiếng của chàng, mà điều đó cũng khiến chàng vừa mệt mỏi với công vụ, còn phải phân tâm lo bên này. Chàng đối xử tốt vớicônhư vậy, tuycôkhôngthể giúp gì to lớn hơn, nhưng tiết kiệm chút tâm tư này thay chàng, còn làm được.
"Được, nhìn mặt mũi của chàng, takhôngghi thù." Hồ Ngọc Nhu gật đầu.
Đúng vậy, chàngđãra mặt thaycôrồi,côcòn oan ức gì nữa đây.
Trong nhà này, miễn là chàng che chởcô, hướng vềcô, thế là đủ.
Chu Thừa Vũ cong môi, nhưng chàngkhôngcười ra tiếng. Khẽ thở dài, chàng ôm Hồ Ngọc Nhu vào lòng. “Ấm ức cho nàng rồi. Có điềunàng nhớ kĩ, chúng ta khôngghi thù, nhưngkhôngphải làkhôngxả giận. Nhị đệ muội qua đây, nếu nàngkhôngmuốn gặpthìđừng gặp. Nàng là đại tẩu, dù tuổi cónhỏhơncôta nhưngkhôngphải chuyện gì cũng nhườngcôta.”
Chàng cưới vợ,khôngphải để cho kẻ khác bắt nạt.
Chàng chỉ hy vọng rằng nhà mìnhkhông giống như Võ An hầu phu trong kinh kia. Mọi người đều ngoài mặt thân thiện, song thực tế đều hiểm độc trong lòng, chỉ ước gì đối phương chết quáchđi.
Nhà này... Nếuthậtsựkhôngthể, tách sớm còn hơn.
Lần này, vấn đề thựcsựrất nghiêm trọng. Dẫu nhị đệ muộinóilà mang ý tốt, nhưngcôta nhiều năm naykhôngcó con, sợ là trong lòngcôtakhôngcòn như ý muốn. Bây giờ chànglại có phần lo lắng. Nếu bọn chàng có con trước, nhị đệ muội có chấp nhận được haykhôngvà rồi làm những việc vốnkhôngnên làm.
Hi vọng là chàng suy nghĩ nhiều. Suy cho cùng, nhìn lại mấy năm qua, nhị đệ muội vẫn là người lương thiện. Nhưng nếukhôngphải chàng nghĩ nhiều, vậy đại phòng nhất định phải xây thành thùng sắt mới được.
Bữa trưa là do Quản ma ma sắp xếp, bà nghĩ Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu sáng nay đều mệt nhọc, thế là ngoại trừ cơm trưa, bà thêm cho mỗi ngườimộtbát canh gà.
Món canh gà này, buổi sáng Hồ Ngọc Nhuđãuống, còn tận 2 bát đấy!Hình như có thêm vào thuống Đông y nữa, mặc dù nó được thêm bồi bổ cơ thể, nhưng mùi vịthậtlòngkhôngổn tí nào. Hồ Ngọc Nhu nhìn bát canh trước mặtkhônghề muốn uống chút nào, vừa hay bên ngoài có tiếng bước chân, đương nhiên là Qúy Thành Vân chạy trước, hai nha hoàn nhị đẳng chạy đuổi theo, Qúy Thành Vân xông vào, hai nha hoàn đuổi tới cửa nhưngkhôngdám vào, đứng ở cửa rụt rè nhìn vào.
Sau khi vào Qúy Thành Vân trừng mắt với Chu Thừa Vũ, ngồi vào cạnh Hồ Ngọc Nhumộtcách ‘khôngsợ người lạ tí nào’.
"Tiểu Vân, đệđãăn chưa?" Hồ Ngọc Nhu nhìn sang Chu Thừa Vũ rồi hỏi cậu.
Qúy Thành Vân vẫn trừng Chu Thừa Vũ, có lẽkhônghài lòng với chuyện đưa cậuđihôm qua. Hồ Ngọc Nhu hỏi, cậu mấtmộtlúc để suy tư, lắc đầu.
Hồ Ngọc Nhu liếc qua canh gà rồi ngó Quản ma ma. "Ma ma, ma manóicanh này bồi bổ cơ thể, Tiểu Vânđãgầy thế này,rõràng là dinh dưỡngkhôngtheo kịp. Canh gà này cho đệ ấy uống đượckhông?"
Quản ma ma chỉ cho là Hồ Ngọc Nhu muốn cho Qúy Thành Vânmộtbát, nhất thờitrênmặt khó xử. "Đương nhiên là được, nhưngmộtcon gà chỉ có thể chiết ra hai bát. Sáng người uốngmộtbát, giờ người và đại nhân mỗi ngườimộtbát,khôngcòn nữa."
khôngcòn gì tốt hơn nữa cả.
Hồ Ngọc Nhu mỉm cười, đẩy bát tới trước mặt Qúy Thành Vân ngay tích tắc "Tiểu Vân, đệ coi đệđãgầy như vậy, đệ phải ăn nhiều chất bổ sung vô. Sáng nay tỷđãuống rồi, bây giờ bát này đệ uốngđi."
Mặc dù Qúy Thành Vânkhôngtrả lời, nhưng đảo mắt nhìn Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhu ngay lập tức mỉm cười với cậu, sau đó làmmộtcử chỉ uống, "Uốngđi, mặc dù mùikhôngdễ uống lắm, nhưng tốt cho cơ thể đệ lắm."
Qúy Thành Vân gật đầu, bưng canh gà uốngmộthớp. Mặc dùtrênđường cậu ăn khổ và chịu đói rất nhiều, nhưng bát canh gà Đông y này vẫn khiến cậu nhăn mặt muốn ọi. Đương lúc muốn nhổ nó ra, cậu bắt gặp gương mặt Hồ Ngọc Nhu cười tít mắt nhìn mình, đành phải mặt đau đớn nuốt lại.
Sau đó trong chớp mắt, cậu bưng bát lên, nhắm hai mắt lại, lấy sức bình sinh ừng ực ừng ực uống mấy hớp cho hết.
Quản ma ma thấy Chu Thừa Vũkhôngđuổi người, vội bới cơm cho cậu bé.
Qúy Thành Vân bỏ mạnh bát canhkhôngxuống, nhận cơm xong liền ăn ngấu nghiến.
Hồ Ngọc Nhu mừng thầm trong bụng, cúi đầu muốn ăn cơm, song khi đầu cúi xuống, cómộtđôi tay nghiêng tới. Trong tay có bát canh gà, bát canh cứ thế đặt trước mặtcô.
Hồ Ngọc Nhu ngay lập tức lắc đầu: "Thiếpkhônguống!"
"Muốn ta đút nàng sao?" Chu Thừa Vũ nhướn mày, cầm muỗng mút canh.
Vở kịchnhỏ:
Qúy Thành Vân: A, Nhu Nhu tỷ tỷ, tỷ đối với đệthậttốt!
Hồ Ngọc Nhu: hi hi hi hi [cười xấu hổ]
Chu Thừa Vũ: ha ha ha ha [cười lạnh], đối tốt với ngươi?
Qúy Thành Vân: Nhu Nhu tỷ tỷ, lần sau tỷkhôngmuốn ăn gì, đưa hết cho đệ, đệ ăn giùm tý!
Chu Thừa Vũ: [kéo Hồ Ngọc Nhu qua] Nhu Nhu ngoan, ta đút canh gà cho nàng ăn.
Hồ Ngọc Nhu: oa oa, tác giả đại nhân, chừng nào mới thả biểu ca ta ra???
Bổn tác giả: Ngươi chờ chút ~