Mục lục
Nữ Vương Momy Giá Lâm [Truyện full]
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 227: Tuyết Vi lâm vào đại nguy cơ




Editor: Thơ Thơ



Khói thuốc súng tràn ngập ở trong phòng khách dần dần tan đi, hôm nay biệt thự này trống rỗng có vẻ phá lệ lạnh lẽo……



Tuyết Vi mặt vô cảm cuộn tròn ngồi ở trên sô pha. Tim, từng đợt co rút đau đớn khó chịu.



Trước có Dạ Phi Nhã Lệ là lão hổ châm ngòi ly gián, dù cho cô tránh thoát, cũng không có né tránh được vuốt sói phía sau cắn xé.



Lúc Hoàng Phủ Minh móc ra đôi điêu khắc gỗ, cô đã nhìn ra Tuyết Phỉ Nhi dụng tâm, còn không có khống chế được tính tình của mình, đem một mặt không hiểu chuyện lại hẹp hòi bại lộ ở trước mặt Hoàng Phủ Minh vô cùng nhuần nhuyễn.



A, đây cũng coi như là trợn tròn mắt nhảy vào bên trong bẫy rập đi?



Rõ ràng, cô có thể phong khinh vân đạm, làm bộ cảm ơn Chị hai, cảm ơn Hoàng Phủ Minh. Như vậy cũng sẽ không theo anh cãi đến túi bụi, không phải sao?



Dù sao……



Giữa bọn họ lại không có cái gọi là cảm tình giữa nam nữ, hà tất đi tích cực nhiều như vậy!?



Nhưng……



Làm không được. Thơ_Thơ_ddlequydon



Nếu thay đổi thành một người xa lạ, có lẽ Tuyết Vi thật sự có thể dối trá đến mức tận cùng. Nhưng…… Đối mặt Hoàng Phủ Minh, tổng cảm thấy, nếu với bằng hữu mình còn dối trá như thế, vậy…… đời này cô cũng sẽ không được cái gọi là ‘ chân thật ’ ……



“Tam nha đầu? Tam nha đầu?”



Không biết khi nào, Dạ Phi Nhã Lệ vậy mà đột nhiên xuất hiện ở Trước mặt Tuyết Vi.



Cô nhanh chóng hồi phục thần trí, gương mặt miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Bác gái Hoàng Phủ, ngài đến đây lúc nào?”



“Vừa tới……” tầm mắt Dạ Phi Nhã Lệ dần dần nhìn về phía đôi điêu khắc gỗ tiên hạc trên bàn kia: “Tam nha đầu, đôi khắc gỗ này …… Làm sao sẽ ở chỗ này?”



Trầm mặc.



Thấy Tuyết Vi không có đáp lời, Dạ Phi Nhã Lệ bất đắc dĩ thở dài một hơi: “cãi nhau với Minh Nhi hả?”



A……



Này còn không phải là kết quả Dạ Phi Nhã Lệ muốn sao? Chẳng qua nguyên nhân cãi nhau thật sự không quan hệ với bà ta mà thôi.



Tuyết Vi đơn giản cũng không phủ nhận, đã kêu Dạ Phi Nhã Lệ đắc ý một chút.



“Tam nha đầu, cháu phải hiểu được, cháu sắp gả cho người là thành chủ hoàng thành chúng ta, tư lệnh quân khu ở trên vạn người, anh chú định sẽ có tam thê tứ thiếp, cháu nên hiểu ra chút mới phải.”



Hiểu ra chút hả?



Có chuyện Tuyết Vi vẫn luôn đều rất hiếu kì, nếu Dạ Phi Nhã Lệ không phải mẹ đẻ Hoàng Phủ Minh và Hoàng Phủ Nguyệt, vậy…… mẹ đẻ Hoàng Phủ Minh và Hoàng Phủ Nguyệt đều đi nơi nào? Thơ_Thơ_ddlequydon



Mẹ đẻ Hoàng Phủ Nguyệt bệnh chết; sẽ không trùng hợp như vậy, mẹ đẻ Hoàng Phủ Minh cũng bệnh chết hả?



Dạ Phi Nhã Lệ thật đúng là đứng nói chuyện eo không đau đâu!



“phải, phải phải …… Bác gái Hoàng Phủ, là Tuyết Vi không phóng khoáng, lần sau nhất định chú ý, không bao giờ phát sinh chuyện như vậy.”



“Ai. Đến đây đi, cùng bác đi thăm Chị hai cháu đi thôi.”



Mới vừa bởi vì chuyện Tuyết Phỉ Nhi, làm cho Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh lâm vào bên trong khắc khẩu xưa nay chưa từng có, cô nơi nào có tâm tư đi thăm Tuyết Phỉ Nhi chứ?



Nhưng nếu cự tuyệt, còn không thấy được nháo xảy ra chuyện gì đâu. Cô chỉ phải đi theo Dạ Phi Nhã Lệ cùng đi thăm Tuyết Phỉ Nhi……



Chủ viện, nơi Tuyết Phỉ Nhi ở.



“Bác gái Hoàng Phủ, thật là làm phiền bác, kỳ thật bất quá cháu bị thương nhẹ, còn làm phiền bác tự mình đi lại đây một chuyến, Phỉ Nhi thật sự là không đành lòng.”



“Nhị nha đầu, cháu đây là nói gì vậy. Cháu vừa mới xuất viện, lại bị thương ở Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta, nếu mẹ cháu trách cứ xuống dưới, bác cũng không biết nên làm sao cho công đạo.”



“Ha hả, Bác gái Hoàng Phủ, mẹ cháu biết rõ bác vẫn luôn đối đãi cháu như con gái ruột, làm sao không rõ hết thảy đều là trùng hợp chứ? Là Phỉ Nhi quá không cẩn thận.”



“Thật là đứa bé ngoan.” Dạ Phi Nhã Lệ tuệ tâm cười, đôi mắt chậm rãi nhìn về phía Tuyết Vi: “Tam nha đầu, Chị hai cháu đều bệnh thành như vậy, bác cảm thấy kêu người khác chiếu cố cũng bất tiện, các người dù sao cũng là chị em ruột, không bằng mấy ngày nay liền phiền toái, phiền toái cháu chiếu cố Chị hai cháu đi.” Thơ_Thơ_ddlequydon



A……



Tuyết Vi xem như hoàn toàn phục Dạ Phi Nhã Lệ, vậy mà tại đây đều có thể đường nối cắm châm, đem chị em các cô như nước với lửa cố ý an bài ở bên nhau, phương tiện đấu đến ngươi chết ta sống đúng không?



“vâng…… vâng, Bác gái Hoàng Phủ, đây là Tuyết Vi nên làm, nên làm……”

Hết thảy chính như Tuyết Vi sở liệu.



Suốt thời gian một buổi trưa, Tuyết Phỉ Nhi xem như dùng sức cả người tới lăn lộn cô. Cô quả thực đều không có được an bình một lát, bận rộn trong ngoài không lúc ngừng nghỉ.



“Mẹ.”



Trong phòng ngủ, Tuyết Phỉ Nhi kiều chân bắt chéo, vẻ mặt thản nhiên tự đắc gọi điện thoại.



“Chuyện gì, Phỉ Nhi?”



“Ha, mẹ, mẹ thật là thần, con có thể cảm giác được, Tuyết Vi giống như thật sự cùng nhị thiếu gia cãi nhau.”



Ở đêm qua, khi Tuyết Phỉ Nhi thu được Hoàng Phủ Minh đưa cho mình đôi điêu khắc gỗ kia, Địch Mạn Lị liền yêu cầu cô đem điêu khắc gỗ kia đưa cho Hoàng Phủ Minh.



Khi đó Tuyết Phỉ Nhi còn không hiểu đây là vì sao.



Địch Mạn Lị chỉ nói cho cô, nhớ hạ mình xuống thấp nhất, bày ra một bộ dáng ủy khuất đáng thương nhất có thể.



Cho nên, lúc Hoàng Phủ Minh cảm thấy cô dối trá, cô cũng chưa từng phủ nhận qua!



“Ha hả, Phỉ Nhi, con nhớ kỹ một câu, lui, chính là tiến. Trên đời này tất cả người đàn ông đều thích ôn nhu, lương thiện, người phụ nữ lại ở vào thế nhược, con càng thiện giải nhân ý, hạ mình tới thấp nhất, nâng người khác lên, liền sẽ càng làm người đàn ông cảm thấy con cao quý.”



“vâng, con đã hiểu.” Thơ_Thơ_ddlequydon



Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tuyết Phỉ Nhi ở cùng Hoàng Phủ Minh thắp nến tâm sự suốt đêm, không ngừng khen Tuyết Vi tốt. Không thể nghi ngờ, đây cũng là tay Địch Mạn Lị cầm tay giao!



“Chính là, mẹ……” vẻ mặt Tuyết Phỉ Nhi vừa chuyển, khó xử nói: “con cùng nhị thiếu gia nói chuyện mẹ và ba ba khi dễ Tuyết Vi, mẹ nói…… Nhị thiếu gia có thể hận các người hay không?”



“Hoàng Phủ Minh không phải ngốc tử, con cho rằng, con không Nói, nó liền cảm thấy chúng ta đối xử tử tế với Tuyết Vi sao? Nó cũng có mẹ kế, nó cũng chính mắt thấy qua ba ba con đánh Tuyết Vi, sớm đã hận thấu xương với chúng ta. Nếu con có thể lợi dụng chúng ta tranh thủ niềm vui từ nó, nâng con lên, đây cũng tính là một chuyện công đức ……”



“vâng, con đã biết, mẹ……”



Ở ngoài cửa.



Sắc mặt Tuyết Vi ngưng trọng nắm chặt nắm tay.



Cô liền nói! Liền nói Tuyết Phỉ Nhi làm sao đột nhiên trở nên thông minh như thế, cảm tình là…… Sau lưng có Địch Mạn Lị chỉ điểm!?



Chỉ sợ là, phỏng chừng Địch Mạn Lị cũng nhìn ra cô con gái khó thành nghiệp lớn, cho nên tự thân xuất mã.



Lúc này……



Chính là thật sự phiền toái!



Lúc ở Nhà họ Tuyết, Tuyết Vi liền thập phần sợ ứng phó Địch Mạn Lị người phụ nữ khôn khéo này. Ai ngờ bây giờ tới Nhà họ Hoàng Phủ, bà như cũ âm hồn không tan, lại thêm ở Nhà họ Hoàng Phủ còn có một con ‘hồ ly cái ’ lợi hại hơn tọa trấn, Tuyết Vi thực sự có điểm không biết nên làm sao cùng hai cao thủ thâm tàng bất lộ đấu pháp!



“cô đang làm gì?!” Đột nhiên, giọng nói Tiểu Hề từ phía sau Tuyết Vi truyền đến.



Cô lạnh lùng quay đầu lại……



“À! Cô vậy mà nghe lén tiểu thư nhà chúng tôi nói chuyện điện thoại! Quả thực là quá không quy củ!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK