Editor: Thơ Thơ
“này, hôm nay thật sự, thật sự cảm ơn anh.” Tuyết Vi cũng dần dần thu hồi liệt khí trên người, ngượng ngùng cười cười với anh.
Còn không đợi Hoàng Phủ Minh đáp lại, cô nhanh chóng kéo cửa xe ra: “Tôi đi trước!”
“Đi đâu?!”
“Đương nhiên là về nhà.”
“cô cứ như vậy trở về, chẳng lẽ không sợ ba ba cô trói cô lại đây kết hôn sao?” Đôi tay Hoàng Phủ Minh vây quanh trước người, hài hước nhìn về phía Tuyết Vi.
Ai ngờ……
Biểu tình cô đột nhiên lạnh xuống: “Sẽ không. Tôi tuyệt đối…… Không cho phép…… Loại sự tình này, xảy ra lần thứ hai ở trên người Tuyết Vi tôi!!” Lời nói hữu lực rơi xuống, cô cũng không quay đầu đi xuống xe.
“A.” Ngồi ở bên trong xe mắt Hoàng Phủ Minh nhìn bóng dáng cô dần dần đi xa, ánh mắt sắc bén chợt lóe, chậm rãi lấy điện thoại ra ……
“Nhị thiếu gia, xin hỏi có việc gì phân phó?”
“Ở thư phòng chờ tôi, tôi có việc muốn nói với ông!!” Cắt đứt điện thoại, anh nhanh chóng khởi động xe…… Thotho_
*
Trong quảng trường người đến người đi.
Tuyết Vi mặt vô biểu tình ngồi ở trên một cái ghế dài, không ngừng ném hạt thóc trong tay tới đàn bồ câu ……
‘ này, anh, anh muốn làm gì? ’
‘ cho rằng tôi muốn hôn cô sao? ’
‘ anh, cái đồ lưu manh này, vậy mà ở ngay lúc này……? ’
‘ rốt cuộc giữa hai ta ai là lưu manh? Người phụ nữ, nếu cô nói lộn xộn, tôi liền một chân đá cô ra!! ’
‘ này!!! Đừng chạy!!! ’
‘ người phụ nữ, lúc này, chúng ta huề nhau đi……’
Trong óc, ngăn không được hồi ức từ khi tương ngộ cùng Hoàng Phủ Minh đến mỗi chút đấu lẫn nhau.
Có lúc buồn cười, cũng có lúc tức giận.
Rõ ràng tính cách cô không phải càn quấy như vậy, chính là không biết vì sao, chỉ cần gặp được tên kia, cô liền ngăn không được muốn tranh cùng anh, đấu cùng anh. Thotho_
“A, thật đúng là một loại cảm giác kỳ quái ……”
Tuyết Vi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đầu ngón tay, nhẹ nhàng phủ lên một mảnh môi đỏ.
Một nụ hôn bên trong xe kia, giống như là quay lại xẹt qua trong óc cô.
“anh, anh làm gì đột nhiên hôn tôi?!!”
‘ bởi vì cô khóc! ’
“Cái gì kêu tôi khóc?? Tôi khóc anh liền phải hôn tôi sao? Trả lời như vậy thật đúng là làm người bực bội! Anh liền không thể nói……”
Từ từ!
Tiếng lầm bầm lầu bầu nhắc mãi ngưng hẳn.
Trên mặt Tuyết Vi trắng nõn nổi lên một tầng mây đỏ lần thứ hai.
Tôi làm gì nghĩ tới vấn đề rối rắm này?
Bây giờ muốn rối rắm hẳn là……
Tôi vừa mới……
Vì sao hôn đáp lại anh? Thotho_
“Đáng chết!!” Tuyết Vi trước sau nghĩ không rõ, lúc ấy rốt cuộc chính mình suy nghĩ cái gì, vậy mà hôn đáp lại Hoàng Phủ Minh sao?
Trong lúc vô tình tầm mắt nhìn về phía một tờ giấy đặt ở bên cạnh ……
“Thôi, đừng suy nghĩ. Tôi đã không có tư cách…… suy nghĩ tới anh……” Mạnh mẽ chặt đứt tất cả hình ảnh trong đầu. Một tay Tuyết Vi đem hạt thóc trong tay rẩy về phía đàn bồ câu.
Nhìn trời, nặng nề hít một hơi.
Đúng lúc này……
“Xin lỗi, Tuyết Vi, tôi đã tới chậm……” mặt Mộ Thần Hiên tươi cười đi tới trước mặt cô.
Tuyết Vi thu hồi hết thảy biểu tình trên mặt, cười nhạt nhìn người đàn ông trước mắt, vô lực lắc đầu: “Không quan hệ…… Không muộn……”
Đúng……
Không muộn……
Là cô tới……‘ quá sớm ’…… Mới đúng……
Nhà họ Hoàng Phủ, chủ viện. Thotho_
“Nhị thiếu gia. Ngài tìm tôi có chuyện gì?” Lạc quản gia sớm tới thư phòng chờ đợi Hoàng Phủ Minh rồi.
Anh ngồi ở trên một cái giường nệm, trầm mặc sau một lúc lâu, lạnh lùng nói: “Là chuyện tôi cùng Tuyết Vi.”
“chuyện ngài cùng tam tiểu thư Nhà họ Tuyết sao? Nhưng tuyết tam tiểu thư đã bị trục xuất khỏi Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta.”
“Đúng vậy. Vì sao cô ta bị trục xuất?”
Lạc quản gia nhớ rõ, ông đã nói qua lý do với nhị thiếu gia. Nhưng vì cái gì, bây giờ nhị thiếu gia lại hỏi lên?
“Bởi vì…… Bởi vì tuyết tam tiểu thư không phải thân trong sạch.”
“vì sao cô ta không phải thân trong sạch? Ngày đó không phải ông không thấy được, tôi và cô ta……”
‘ linh linh linh ’
Một tiếng chuông điện thoại vang, chặn lời Hoàng Phủ Minh nói.
Anh nhìn hiển thị trên điện thoại, nhanh chóng tiếp. “Chuyện gì?”
“Minh! Vợ anh vừa mới đột nhiên kêu tôi đi ra ngoài, trả lại cho tôi một phần văn kiện.” Thotho_
“hả? Nội dung trong văn kiện.”
“nội dung trong văn kiện chính là……”
Đại trạch Nhà họ Tuyết.
“Các người mới vừa nghe được hai gia đinh khi trở về báo cáo sự tình với lão gia sao?”
“ừm ừm, nghe được, lần này lão gia vô cùng tức giận, xem ra Tuyết Vi trở về phải xong đời. Nếu tôi là cô ta, liền đơn giản không trở lại.”
Trên hành lang, nhóm hầu gái vừa bận rộn trong tay, vừa khe khẽ nói nhỏ với nhau.
Lúc này.
Cửa lớn biệt thự mở ra.
Mấy hầu gái đang nói chuyện phiếm theo bản năng nhìn về phía cửa ……
“Tam, tam tiểu……” khi các cô vừa muốn hành lễ với Tuyết Vi, lại cảm thấy hôm nay Tuyết Vi với dĩ vãng dường như có chút bất đồng.
Thân mình thướt tha lay động đi lên trước, đầu và thân mình hình thành một góc 45°, khóe miệng hơi hơi nổi lên một nụ cười quyến rũ làm người đoán không ra hàm nghĩa nụ cười này. Thotho_
Khi Tuyết Vi đi ngang qua mấy hầu gái, mang ra một cơn lốc vô hình, khí thế kia có thể đem người sống sờ sờ áp chết!!
Một phen đẩy ra hai cánh cửa phòng khách đóng chặt.
“con còn có mặt mũi trở về sao?!”
Tiếng Tuyết Vĩ Quốc rống giận liền trực tiếp đánh úp lại.
Tròng mắt Địch Mạn Lị hắc bạch phân minh ngồi ở trên sô pha.
Biểu tình trên mặt Địch Mạn Lị, hoàn toàn chính là bộ dáng ngồi chờ xem kịch vui!
Được, như vậy hôm nay Tuyết Vi cô liền diễn trò hay cho bọn họ nhìn một cái!
“Cha, cha nói cái gì vậy? Con là Con gái của Nhà họ Tuyết, đương nhiên phải về đây!”
“Tuyết Vi, cha thật không nghĩ tới, con vậy mà mời Mộ tướng quân binh đoàn thứ ba giúp con giải vây.” Sau khi Tuyết Vĩ Quốc thu được tin tức Mộ Thần Hiên nhiễu loạn kế hoạch của ông, đó là sự chọc tức!!
Con ngươi lạnh lùng nheo lại: “Bất quá, con đừng tưởng rằng có Mộ Thần Hiên chống lưng cho con, cha liền không làm gì được con! Ngày mai, con lập tức trình đơn từ chức với Mộ Thần Hiên cho cha, trở về, tiếp tục gả chồng cho cha!!!” Dứt lời. Thotho_
Tuyết Vi cười nhạt đi tới trước mặt Tuyết Vĩ Quốc: “Cha, con đương nhiên biết lấy bối cảnh Mộ tướng quân còn không đủ để kêu Nhà họ Tuyết chúng ta tránh lui ba phần, nhưng…… Nếu đổi lại là Hoàng Phủ Quân Trường thì sao!?”
“Hoàng Phủ Quân Trường sao?! Tuyết Vi, con đây là có ý tứ gì?! Con đã bị Nhà họ Hoàng Phủ trả trở về, còn tính toán lấy Hoàng Phủ Minh tới áp cha sao?!!”
Trầm mặc.
Tuyết Vi cười mà không nói ngồi ở trên sô pha.
“Tuyết Vi, cha đang hỏi con, con đây là thái độ gì? Giả bộ không nghe được sao?!!”
Tuyết Vi vẫn duy trì trầm mặc như cũ.
Tuyết Vĩ Quốc vừa thấy bộ dáng cô lúc này, càng tức giận tận trời: “bây giờ con quả thực là càng ngày càng làm càn, xem ra không cho con ăn chút đau khổ, con liền Vĩnh Viễn không có khả năng an phận xuống!!!” Nói xong, ông giơ tay lên liền phải động thủ.
Đứng ở một bên Tôn Vân Vân thật sự nhìn không được, tiến lên gắt gao bắt được cánh tay Tuyết Vĩ Quốc ……
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com