Editor: Thơ Thơ
“Vi……!!!”
Lời nói mắc kẹt giữa cổ họng lại đột nhiên nuốt trở vào, bước chân Bạch Dạ xông lên trước cũng vững vàng đứng yên tại chỗ.
“Bạch tướng quân! Ngài không có việc gì chứ?” Mấy vệ binh ‘ lả tả ’ chạy tới bên cạnh Bạch Dạ.
Tiết thiếu tướng cùng mấy binh lính khác chạy tới bên cạnh Tuyết Vi.
“Hừ, tiện * hóa, cô đừng tưởng rằng giả bộ bất tỉnh là có thể trốn tránh!!!” Mấy người phụ nữ cũng không có vì vậy buông tha Tuyết Vi, nhất quyết mắng không buông tha.
“Lớn mật!! Các người ở trước mặt Bạch tướng quân binh đoàn thứ nhất Quân khu Bạch Hổ dám làm càn như vậy sao?!!” Trung tướng binh đoàn thứ ba lạnh giọng chất vấn mấy người phụ nữ kia.
“Làm gì? Tham gia quân ngũ ghê gớm sao? Tham gia quân ngũ liền có thể loạn kỷ sao? Cái người phụ nữ kêu Tuyết Vi này, quyến rũ người đàn ông của tôi!! Quân đội các người chính là dung túng một nữ binh bại hoại không khí như vậy?!!”
“cô!!” Trung tướng này trong lúc nhất thời bị hỏi nghẹn lời. Thotho_
Mắt lạnh nhìn hết thảy, Bạch Dạ dùng khăn lau chùi nước đen lây dính trên mặt, gầm nhẹ: “Tôi chỉ biết quân đội là thần thánh, không thể xâm phạm. Bây giờ, lập tức đem mấy người phụ nữ này trực tiếp đưa đi cục hình sự!”
“vâng, Bạch tướng quân!” Mấy vệ binh tiến lên liền phải đi bắt mấy người phụ nữ kia.
“Làm gì? Các người muốn đánh chúng tôi sao?? Người tới, quân nhân đánh người, người tới, quân nhân đánh người.” Mấy người phụ nữ còn không biết tai vạ đến nơi tiếp tục hắt nước.
Mấy vệ binh liếc mắt nhìn Bạch Dạ một cái.
Anh không có bất luận lưu tình gì xoay đầu: “Trực tiếp động thủ!”
Nhận được mệnh lệnh, mấy vệ binh tiến lên liền khống chế được mấy người phụ nữ kia, cứng rắn đưa bọn họ rời khỏi binh doanh binh đoàn thứ ba.
“Tiểu tuyết, tiểu tuyết??”
“Tiết thiếu tướng, tiểu tuyết, không phải là bị bệnh gì đi?”
“Nhiễm bệnh? Mau! Mau! Chạy nhanh đưa vào bệnh viện binh đội.” Nói xong, Tiết thiếu tướng cùng mấy binh lính nâng Tuyết Vi rời khỏi. Thotho_
Cách đó không xa Bạch Dạ nhìn mắt Tuyết Vi, thấp giọng nói: “Cô ta bị tuột huyết áp, trực tiếp đưa đi phòng y tế theo dõi truyền đường glucose là được.” Nói xong, anh cũng không quay đầu lại mang theo vệ binh của mình rời khỏi.
Tiết thiếu tướng cùng mấy binh lính kia đều đã choáng váng: “Vì sao Bạch tướng quân biết tiểu Tuyết bị…… Tuột huyết áp chứ?!”
*
‘ bá bá bá……’
‘ bá bá bá……’
gió xuân thổi qua lá xanh phát ra tiếng vang xào xạc.
Thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa đen nhánh mặc một thân váy liền đi theo đại bộ đội tiến vào trường quân đội Hoàng Bộ cái nôi của quan quân Quân khu Bạch Hổ.
Ngày đó thiếu nữ lập hạ quyết tâm nói mục tiêu sự nghiệp sau này là trung tướng quân khu!
‘ Tuyết Vi! ’
‘ đến! ’
Báo đến, điểm danh, thiếu nữ ở dưới sự dẫn dắt của người hướng dẫn tham quan trường quân đội nghiêm khắc nhất.
‘ ô ô ngô…… Ô ô ngô……’
Một khúc nhạc du dương không biết từ chỗ nào truyền đến, thiếu nữ lập tức bị khúc nhạc mỹ diệu này hấp dẫn. quan quân
Dần dần thoát ly đại bộ đội, bước chân cầm lòng không đậu tìm tới nơi phát ra khúc nhạc.
Cuối cùng……
Ở gốc cây xanh bên một dòng suối gặp được người đàn ông tuấn mỹ mặc quân trang tay kéo đàn violon.
Cô chưa bao giờ gặp qua người có thể mặc quân trang đẹp trai như thế; cũng chưa bao giờ gặp qua người đàn ông rắn rỏi ôn nhu đàn violon sẽ tản mát ra âm thanh của tự nhiên mềm mại.
Thiếu nữ lập tức bị một khúc nhạc tuyệt vời của người đàn ông hấp dẫn, nghe quên mình.
Nhưng đột nhiên……
Tiếng nhạc ngưng hẳn, con ngươi người đàn ông kia tựa như hàn băng nhìn về phía thiếu nữ ……
“A!!!”
Đôi mắt mở ra.
Tuyết Vi ngây người nhìn trần nhà.
Hình ảnh vừa mới rồi??
Là mộng, hay là…… Ký ức mở ra chứ? Thotho_
“gặp ác mộng sao?” Đột nhiên, một giọng quen thuộc truyền đến.
Tuyết Vi kinh ngạc nghiêng đầu…… “Mộ tướng quân?” Mắt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh, cô chậm rãi ngồi dậy: “Nơi này là đâu?”
“phòng y tế binh đoàn thứ ba, cô vừa mới té xỉu.” Đây cũng là tin tức Hoàng Phủ Minh vừa mới thu được.
Anh vừa nghe đến Tuyết Vi té xỉu liền vội vàng từ Quân khu Bạch Hổ trực tiếp chạy đến binh đoàn thứ ba.
“ừ……”
“Có phải ngày đầu tiên tiến vào bộ đội có chút ăn không tiêu hay không? Yêu cầu cho cô mấy ngày phép sao?”
A???
Nghỉ phép sao??
Tuyết Vi nghi hoặc nhìn Hoàng Phủ Minh trước mắt, sau một lúc lâu, cũng không có nói ra nửa lời.
“Làm gì nhìn tôi như vậy?” Thotho_
“nè…… cô, cô không sao chứ?”
“hả?”
“vì sao tôi cảm thấy anh hôm nay kỳ quái vậy? Vậy mà đối tốt với tôi như vậy, còn cho tôi nghỉ phép sao? Sẽ không phải tôi còn đang nằm mơ chứ?” Nói xong, Tuyết Vi dùng sức nhéo chính cánh tay mình: “Tê…… Ai da.”
Hoàng Phủ Minh nhìn bộ dáng cô buồn cười, không khỏi tức cười mà bật cười lên: “người phụ nữ này, là trời sinh chịu ngược cuồng sao? Có phải mỗi ngày tôi ngược cô, cô mới vui vẻ không?”
“Đúng vậy, đây mới là bộ dáng ngày thường của anh!” Tuyết Vi vừa lòng chụp xuống tay.
Hoàng Phủ Minh thật cảm thấy người phụ nữ này……
Đích xác có bệnh! Lại còn có bệnh không nhẹ!
“cô nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”
“Chờ một chút, Mộ tướng quân.” Tuyết Vi lảo đảo xuống giường, bước nhanh đi tới trước mặt Hoàng Phủ Minh: “Tôi không biết người bên trong bộ đội nói sao, hôm nay tôi bị người vẩy mực.”
“ừm, nhưng thật ra nghe được một ít. Bất quá cô yên tâm, mấy người phụ nữ kia đã bị Bạch tướng quân xử trí, cô không cần để ý.” Thotho_
Bạch Dạ.
Nghe thấy cái này tên, Tuyết Vi có vài giây hoảng thần, nhưng lập tức liền thanh tỉnh lại đây. “Tôi cũng không phải để ý mấy người phụ nữ kia. Chỉ là…… Ngày đầu tiên tôi tới bộ đội báo danh, đã xảy ra chuyện như vậy, ảnh hưởng thật sự không tốt. Tôi hy vọng…… Mộ tướng quân có thể cho tôi một cái xử phạt, hoặc là trực tiếp quân phạt xử trí cũng đúng.”
“A, nào có người như cô vậy? Vậy mà còn có chủ động thỉnh phạt?”
“Tôi là người do Mộ tướng quân tự mình điều lại đây, nếu anh không tự mình xử phạt tôi, chỉ để cho người khác lưu lại đầu đề câu chuyện!”
Trong phút chốc, biểu tình Hoàng Phủ Minh treo ở trên mặt trầm xuống.
Anh thật không nghĩ tới, Tuyết Vi vậy mà có thể lấy đại cục làm trọng như thế, giống như phát hiện ra một mặt mới ở trên người cô.
“Yên tâm đi. Cô là người của tôi, còn đến phiên người khác nói ra nói vào sao?!” Dứt lời, Hoàng Phủ Minh cũng không quay đầu lại rời khỏi.
Nhưng vấn đề……
Cô khi nào trở thành người của Mộ tướng quân chứ?!
“A, ha hả a……”
Từng đợt cười nhạt xẹt qua khóe miệng Tuyết Vi. Mây đen bao phủ ở trong lòng cô giống như sau khi gặp được Hoàng Phủ Minh liền bất tri bất giác đẩy mây mù ra rồi …… Thotho_
*
Đi ra khỏi phòng y tế.
“Minh!” Mộ Thần Hiên thấy Hoàng Phủ Minh hiện thân từ xa, nôn nóng liền đuổi theo tới: “Lúc này xong đời!!”
“anh lại làm sao vậy?”
“Còn không phải việc của vợ cậu!”
“Tuyết Vi?”
“Đúng vậy! Hôm nay Bạch Dạ lại đây duyệt binh, tôi không ở đó. Giống như nghe người phía dưới tôi nói, Tuyết Vi không có mặc tốt quân trang, suýt nữa bị Bạch Dạ cấp phạt. Cái tên biến thái kia nếu là thật biết tới, tra được Tuyết Vi, phát hiện cô ta mới ở trường quân đội Hoàng Bộ hai năm liền chạy tới bên trong binh doanh của tôi, tôi còn không bị tên biến thái kia tra tấn chết sao?!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com