Editor: Thơ Thơ
Hãy còn nhớ rõ, đó là học kỳ thứ hai ở trường quân đội hoàng bộ, cô vì trốn tránh quân huấn, cố ý giả bộ bất tỉnh, sau khi được đưa đến phòng y tế, thầy quân huấn liền thông báo Bạch Dạ lại đây.
Sau khi hai thầy giáo ngắn gọn ‘ giao tiếp ’ liền chân trước sau đi ra phòng y tế.
Tuyết Vi tự cho là ‘ gian ’ kế thực hiện được, mới vừa cùng nhau lên ‘ giường ’, vừa lúc cửa bị đóng đụng phải Bạch Dạ cái cho đã mắt.
Cô cho rằng Bạch Dạ sẽ lập tức chạy tới răn dạy chính mình một phen; cô cho rằng Bạch Dạ có khả năng sẽ không lưu tình chút nào vạch trần chính mình, chính là……
Anh chỉ là bất đắc dĩ cười cười, tiện thể làm cái gì cũng chưa nhìn đến, dường như đóng lại cửa phòng bệnh. Chính như lúc này màn ảnh không có sai biệt……
Người đàn ông này ‘ tính ’ cách Vĩnh viễn là mâu thuẫn như vậy, có thể hóa thân thành huấn luyện viên nghiêm khắc, trong mắt không chấp nhận được một hạt cát, sai liền phạt, cũng chỉ là vậy; rồi lại có thể ôn nhu đủ để làm một gô gái hòa tan, cam nguyện chết chìm ở dưới nhu tình của anh, không thể tự kềm chế……
Trái tim ‘ bùm, bùm ’ gia tốc nhảy lên vang ở bên tai, Tuyết Vi gắt gao cắn góc ‘ môi ’, vẻ mặt ‘ ửng ’ hồng bắt lấy chính vạt áo mình, u oán nói: “Đáng chết, đừng có nhảy!!”
Không cách nào phủ nhận, đến bây giờ cô đều không thể chống cự sức quyến rũ đặc biệt trên người người đàn ông này.
Cũng không cách nào phủ nhận, cô thập phần hưởng thụ loại này…… cảm giác bị người đàn ông thành thục sủng như đứa trẻ!! Mặc dù, cô thực chán ghét chính mình như vậy …… Thơ_Thơ_ddlequydon
Cửa phòng bệnh.
Hành lang an tĩnh, Hoàng Phủ Minh và Bạch Dạ đứng cách xa nhau không xa, chính là bắt đầu khởi động mạch nước ngầm vô tận trong mắt hai người đàn ông, dường như kết thành một đạo làm người không cách nào xâm nhập ……
Mộ Thần Hiên sợ một tay hai vị cùng phó lãnh đạo ở Quân Khu Bạch Hổ này trước mắt bao người vung tay đánh nhau, cho nên sai người che một tầng lầu, không cho bất luận kẻ nào bước vào.
Vội vàng lộn trở lại, anh đi vài bước liền vọt tới trước mặt Bạch Dạ: “Dạ, tuổi tôi lớn hơn so với cậu, nhưng ở trên công sự, tôi tự nhận không bằng cậu, cho nên chưa bao giờ dùng tuổi tới áp quá cậu. Nhưng bây giờ cậu làm những việc này, gọi là gì?!!”
Mộ Thần Hiên cực ít ‘ lộ ’ ra nghiêm túc như vậy, vẻ mặt nghiêm túc, tuy nói ngày thường anh luôn là hi hi ha ha, nhưng nếu nghiêm túc lên, hai người kia đều sẽ cho anh vài phần mặt mũi.
“tôi làm những việc này? Tôi làm cái gì?” Bạch Dạ sâu kín đã mở miệng, một đôi con ngươi lạnh băng không có bất luận cảm tình gì theo bản năng liếc mắt Hoàng Phủ Minh ở đối diện.
“cậu nói đi?? Cho dù Mộ Thần Hiên không offline như vậy, đều biết người phụ nữ của anh em không thể đụng vào. Nhưng cậu thì sao?!!”
“người phụ nữ của anh em không thể đụng vào sao?” Tầm mắt u lãnh nhìn thẳng Hoàng Phủ Minh trước mắt, ‘ môi ’ anh khẽ nhếch: “Như vậy, những lời này, anh hẳn là đi theo minh nói đi. Đúng không, minh?”
Mộ Thần Hiên sửng sốt, hoàn toàn không hiểu Bạch Dạ nói lời nói này đại biểu cái gì. Thơ_Thơ_ddlequydon
“A. Dạ, anh muốn nói cái gì?” Hoàng Phủ Minh ra vẻ khó hiểu nheo mắt, đôi tay chậm rãi chắp ở phía sau.
Bạch Dạ mưu phong chợt lóe, một bước tiến lên, lạnh lùng nói: “cậu không có khả năng một chút cũng chưa đoán ra quan hệ chân chính giữa tôi và Tuyết Vi đi?!”
Thực tốt!
Hoàng Phủ Minh chờ những lời này của anh thật sự đợi lâu lắm!!
“rốt cuộc anh đã chịu nói ra!!” Một khuôn mặt tuấn tú ‘ âm ’ ngao giống như là phủ lên một tầng khăn che mặt ‘ màu ’ đen, lúc này, hàn khí trên người Hoàng Phủ Minh lạnh lẽo vô cùng khiếp người.
Bạch Dạ nắm chặt nắm tay: “Này chẳng lẽ không phải cậu muốn?!” Lửa giận chứa ở trong con ngươi lạnh băng không cần nói cũng biết.
Anh vốn chính là tính tình cùng thế vô tranh, một bên là anh em, một bên là người yêu, anh vốn tưởng như vậy thành toàn bọn họ. Nhưng chậm rãi…… Chậm rãi…… Anh càng thêm không cách nào khắc chế xao động trong lòng.
Sớm đã biết Tuyết Vi không cách nào thích hợp sinh hoạt ở Nhà họ Hoàng Phủ, cũng biết Nhà họ Hoàng Phủ là gia tộc hoàng thất ỷ thế hiếp người cỡ nào, anh hận chính mình không có sớm nói rõ hết thảy với Tuyết Vi, như vậy…… Cũng sẽ không kêu Tuyết Vi liên tiếp phát hiện, đồng thời làm cô có cốt nhục của Hoàng Phủ Minh!
“tôi muốn? A…… Dạ! Anh đừng quên, bây giờ cô ta chính là vị hôn thê của tôi!! Hơn nữa!!!” Hoàng Phủ Minh tiến lên một bước, khuôn mặt tuấn tú ‘ âm ’ trầm chậm rãi dán tới trước mặt Bạch Dạ, anh không nhanh không chậm, nói: “Cô ta, hận anh!!” Thơ_Thơ_ddlequydon
Cô ta…… Hận anh!
Ba chữ này xem như hoàn toàn chọc trúng lôi khu trong lòng Bạch Dạ.
Anh vẫn luôn không muốn nhắc tới, cũng vẫn luôn không muốn kể ra đối với bất luận kẻ nào, nhưng bây giờ……
“Hoàng Phủ Minh! Sở dĩ Vi Nhi hận tôi còn không phải bởi vì Nhà họ Hoàng Phủ các người sao! Cậu hẳn là đã sớm liên tưởng đến đi?!” Tiếng hô phẫn nộ rơi xuống, người đàn ông này mộc mạc như băng vào giờ phút này giống như là một con dã thú phát cuồng.
Bí mật này thật sự nghẹn ở trong lòng anh lâu lắm, lâu lắm…… Anh cũng bởi vì lưng đeo quá nhiều, quá nhiều áp lực trầm trọng cùng khổ sở.
Mộ Thần Hiên đứng ở một bên nghe hết thảy, mắt xem như hoàn toàn choáng váng, anh đã từ bên trong mờ mịt tìm được chân tướng bí ẩn vẫn luôn chưa từng cởi bỏ, anh tin tưởng…… Hoàng Phủ Minh cũng nên có đáp án……
Trong nháy mắt không khí ở hành lang đông lại.
Khí tràng hai người đàn ông kia mũi tên nỏ rút đối lập làm người vô cùng áp lực, nhưng mà dưới khói thuốc súng hỗn loạn tại đây còn có một tia đau thương nhàn nhạt ……
Có Bạch Dạ khổ; Hoàng Phủ Minh than; Mộ Thần Hiên đau xót. Nội tâm ba người đàn ông hiểu biết chân tướng nhất có chút suy nghĩ……
“Bạch Dạ;!!! Anh, anh đang nói cái gì?” Đột nhiên, giọng nói Tuyết Vi không thể tưởng tượng từ sau lưng ba người đàn ông đánh úp lại. Thơ_Thơ_ddlequydon
Cô thất tha thất thểu chạy tới trước mặt bọn họ: “Vì sao? Vì sao anh nói…… nguyên nhân tôi hận anh có quan hệ với Nhà họ Hoàng Phủ, vì sao?” Một đôi mắt khát vọng có được chân tướng đang nhìn chằm chằm mặt Bạch Dạ.
Toàn bộ ‘ tinh ’ lực của anh đều đặt ở trên người Hoàng Phủ Minh, hoàn toàn không có chú ý tới Tuyết Vi vẫn luôn tránh ở chỗ tối nghe lén hết thảy.
Bàn tay to lạnh băng chậm rãi nắm chặt thành cái nắm tay.
Ở trong thế giới của Bạch Dạ đen trắng rõ ràng, anh không dung sai, lẫn lộn. Sai đã là sai rồi, cho dù có trăm ngàn loại lý do, anh thật là không có ở đoạn thời gian Tuyết Vi gặp khó khăn nhất xuất hiện đúng lúc, cho nên, anh vẫn luôn chưa từng nói chân tướng với Tuyết Vi. Cũng bao gồm bây giờ……
Thu hồi vẻ dư thừa trên mặt kia, Bạch Dạ lạnh lùng quay đầu, trầm mặc không nói gì rời đi.
“Bạch……!!” Tuyết Vi vừa định muốn kêu anh, nhưng cô thật sự quá hiểu biết ‘ tính ’ cách Bạch Dạ, người đàn ông này nếu không muốn Nói, chỉ sợ hôm nay cho dù thanh đao đặt ở trên cổ anh, anh cũng sẽ không nói; nếu muốn Nói, cũng sẽ không chờ tới bây giờ!
“Hoàng Phủ Minh, Mộ tướng quân, hai người các người hẳn là biết chút gì đúng hay không?? Vì sao Bạch Dạ biến mất ở hai năm trước?? Nói cho tôi!!! Vì sao!!!?”
Ánh mắt Tuyết Vi cấp bách không thể đợi như vậy.
Đây là ác mộng hai năm qua của cô; cũng là vết sẹo hai năm qua vẫn luôn không thể khép lại.
Từ trong bóng tối vẫn luôn căm hận, đến khi Dạ Phi Linh xuất hiện, theo như những lời này đó làm cô sinh ra nghi ‘ hoặc ’, đến khi cô muốn từ bỏ tìm chân tướng Bạch Dạ biến mất. Thơ_Thơ_ddlequydon
Bên trong đã trải qua quá nhiều thay đổi rất nhanh.
Nhưng mà bây giờ……
Chân tướng đã bày ở trước mắt, cô cần thiết biết! Cần thiết phải biết nguyên nhân Bạch Dạ biến mất!
Giống như là cho Diệp Triết Hạo kia một cái chung kết đoạn tình yêu; cô cũng yêu cầu…… Bạch Dạ cho mình một cái chung kết của thanh xuân mông lung!!!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com