Editor: Thơ Thơ
"Hoàng Phủ Quân Trường, mạch điện phòng đã sửa chữa xong, thật sự xin lỗi, thực xin lỗi..." Đổng Sự Trưởng khách sạn một đường chạy tới bên cạnh Hoàng Phủ Minh, áy náy run rẩy không ngừng.
Hoàng Phủ Minh hoàn toàn làm lơ anh ta, xụ mặt bước nhanh đi trước.
Khi đến cửa phòng1606, anh đứng yên, lạnh giọng nói: "Các ngươi chờ tôi ở chỗ này!"
"vâng... Hoàng Phủ Quân Trường."
Đẩy cửa phòng ra, Hoàng Phủ Minh thuận thế mở đèn bên tay ra.
Chậm rãi đi vào trong phòng, bên trong đã rỗng tuếch.
Ánh mắt sắc bén dần dần chuyển về phía giường lớn trắng tinh kia...
Trên khăn trải giường một khối đỏ tươi như hoa hồng thoáng chốc ánh vào tầm mắt anh! "người phụ nữ đáng chết, không phải kêu cô chờ ở chỗ này sao?" lời nói âm trầm rơi xuống... Thotho_
" linh linh linh " một tiếng điện thoại cấp tốc truyền đến.
Hoàng Phủ Minh mặt vô biểu tình tiếp nghe...
"Hoàng Phủ thiếu gia, tôi là Á Thư, trên đường tới đã xảy ra tai nạn xe cộ khả năng không có biện pháp đi tìm anh, thật sự xin lỗi." người phụ nữ kêu Á Thư này là bạn giường cố định của Hoàng Phủ Minh, cũng là người nên tới phòng 1606.
Không cách nào phủ nhận, là người đàn ông sẽ có dục vọng, Hoàng Phủ Minh cũng như thế.
Bất quá anh là một người đàn ông từ trước đến nay đem yêu cùng tình dục phân biệt cực kỳ rõ ràng, cũng cực kỳ chán ghét trêu chọc một đống lớn phụ nữ hoặc là tìm * tiểu * tỷ. Cho nên, anh chỉ có một bạn giường cố định, khi có yêu cầu liền gọi tới, chưa bao giờ có bất luận cái tình cảm giao lưu gì, thậm chí...
Ngay cả một nụ hôn đều không có.
"Tôi đã biết. Mặt khác, về sau cô không cần tới tìm tôi."
"A? Hoàng Phủ thiếu gia, là tôi làm sai cái gì sao? Vì sao..."
Hoàng Phủ Minh hoàn toàn không cho người phụ nữ cơ hội nói chuyện, quả quyết cắt đứt điện thoại. Thotho_
Lúc anh vừa muốn xoay người rời đi, dưới chân tựa hồ dẫm tới thứ gì.
Hoàng Phủ Minh chuyển chân, nhìn xuống phía dưới vừa thấy.
Một cái nhẫn lấp lánh sáng lên ánh bạc chiếu vào mi mắt anh.
Nhặt chiếc nhẫn này lên, Hoàng Phủ Minh nhìn chăm chú, khóe miệng thoáng chốc gợi lên nụ cười giảo hoạt...
Ba ngày sau, bệnh viện.
"Tạ bác sĩ, thật là cảm ơn anh."
"Nói chi vậy, tam tiểu thư. Cô đừng quên giúp tôi mang cái này đến cho nhị tiểu thư."
"ừm, nhất định, nhất định." Tuyết Vi nói cảm ơn bác sĩ xong liền cầm một phần văn kiện trong tay đi ra khỏi văn phòng.
Đứng ở trên hành lang dài tràn ngập mùi nước sát trùng của bệnh viện, cô chậm rãi mở phân báo cáo kia trong tay ra... Thotho_
Mặt trên thình lình viết ------
Mấy chữ báo cáo chữa trị chỗ màng * trinh nữ *!!!
"A, Tuyết Phỉ Nhi, tôi biết chị sẽ như vậy!"
Đã sớm đoán trước, lấy người như Tuyết Phỉ Nhi nơi nào sẽ dễ dàng từ bỏ cơ hội gả cho Hoàng Phủ Minh như vậy? Hơn nữa sẽ không cho Tuyết Vi độc bá Hoàng Phủ Minh.
Vì thế, mấy ngày nay cô liền phái người theo dõi Tuyết Phỉ Nhi, sau khi phát hiện Tuyết Phỉ Nhi tới chữa trị, cô liền muốn sao chép một phần báo cáo từ bác sĩ.
Khép lại phân báo cáo này, Tuyết Vi ngẩng đầu lên bước nhanh ra ngoài bệnh viện.
Lúc vừa muốn duỗi tay chặn lại một chiếc taxi...
" tư " một tiếng, một chiếc Hummer dừng ở trước người cô.
Còn không đợi Tuyết Vi nghĩ nhiều, chỉ thấy, từ vị trí tài xế chậm rãi đi xuống một người đàn ông... Thotho_
Người đàn ông này thân cao ít nhất cũng 1 mét 85 trở lên, khí vũ hiên ngang không nói, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân quả thực tìm không ra bất luận tì vết gì.
Theo bước chân người đàn ông tới gần Tuyết Vi, cô không hiểu ngừng lại hô hấp rồi.
Khí tràng người đàn ông này... Thật mạnh!!
Chỉ là đi đường, liền có loại cảm giác quét ngang ngàn quân, giống như làm cảnh sắc xung quanh đều trở nên ám trầm, tầm mắt chỉ có thể đưa đến trên người anh.
!!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com