Tuổi tác hiếu niên cùng Bùi Mạc ước chừng không sai biệt lắm, tướng mạo tuy không kinh diễm như Bùi Mạc, nhưng cũng là thượng thừa chi tư, mỹ lang quân khó gặp. Lý Tâm Ngọc lui về phía sau một bước, kinh ngạc quan sát hắn: “Cái gì Thịnh An? Bản cung chưa từng thấy qua ngươi.”
Thịnh An vẫn cười như trước, tiếng nói mềm mại đáp: “Tiểu nô nhận lệnh của thái tử điện hạ, đến đây hầu hạ công chúa.”
Lý Tâm Ngọc quay đầu nhìn Lý Tấn: “Hoàng huynh thật đúng là có tâm.”
Cũng không biết là Lý Tấn từ nơi nào tìm thấy tiểu thái giám này, Lý Tâm Ngọc tìm tòi trí nhớ của kiếp trước một phen, phát hiện chưa từng thấy qua người này.
“Thế nào, có thích không? Có phải hay không còn khá hơn tiểu đả nô kia của muội?” Lý Tấn dương dương đắc ý nói: “Tên thiến nô này tướng mạo xuất sắc, huynh vất vả lắm mới tìm được cho muội. Lúc hắn tự cung tuổi đã thành niên, vì vậy tiếng nói cũng không hề sắc nhọn khó chịu như muội ghét, muội thấy thế nào?”
Lý Tâm Ngọc thành thực đáp: “Hắn không giống Bùi Mạc, huynh mang hắn đi đi.”
“Tiểu tử kia cho muội uống bùa mê thuốc lú gì vậy chứ, còn không chừa chút mặt mũi cho hoàng huynh sao?”
Lý Tấn nhíu mày, vẻ mặt khó chịu nói: “Mà thôi mà thôi, nếu như muội không thích Thịnh An, vậy thì giết hắn đi, dù sao người là hoàng huynh tặng cho muội, muốn chết muốn sống muốn làm gì cũng được.” Nói xong, hắn đem chắp tay sau lưng nghênh ngang chạy đi.
“Aiz, huynh…”
Lý Tâm Ngọc khó xử nhìn Thịnh An quỳ trên mặt đất, có chút đau đầu. Mà sau một khắc, vấn đề đau đầu lại càng nhiều. Bùi Mạc bưng một chén rượu ủ hoa quế cùng bánh trôi đi lên, dựa vào cột trụ hành lang, tầm mắt nặng nề đảo qua Thịnh An, hỏi: “Công chúa, hắn là ai?”
Lý Tâm Ngọc cũng không tính giấu giếm, thản nhiên nói: “Hoàng huynh nói, Thanh Hoan điện thiếu một thái giám quản sự, cố ý đưa hắn tới hầu hạ.”
Hầu hạ? Hầu hạ cái gì?
Ánh mắt lạnh lùng của Bùi Mạc rơi trên khuôn mặt thanh tú của Thịnh An, chân mày lại nhíu sâu hơn một chút, lời chất vấn đến bên miệng, lại bị hắn đè ép nuốt xuống.
Lý Tâm Ngọc nhận lấy rượu ủ hoa quế cùng bánh trôi từ tay Bùi Mạc, nhấp một ngụm canh nóng, thoải mái đến mức than nhẹ một tiếng, nhìn đến Thịnh An còn quỳ trên mặt đất, nói: “Ngươi đứng lên đi, Thanh Hoan điện không nuôi người rảnh rỗi.”
“Xin công chúa điện hạ thu nhận tiểu nô.” Thịnh An lễ bái, tiếng nói dịu dàng khẽ run: “Nếu như công chúa trục xuất tiểu nô về đông cung, thái tử điện hạ nhất định cho rằng tiểu nô hầu hạ bất lực, hướng tiểu nô ban chết!”
Tưởng tượng một chút cũng thấy được đây là tác phong của Lý Tấn. Thấy Thịnh An vì sợ hãi cực độ mà toàn thân run như cầy sấy, Lý Tâm Ngọc lại tái phát bệnh thương tiếc sắc đẹp, trong tâm liền không nỡ, huống chi người là do đích thân thái tử đông cung mang đến, nếu như cự tuyệt thì có chút không hợp lễ nghi.
Lý Tâm Ngọc trong lòng thầm tính toán, lại đem bát canh lên miệng nhấp một hớp, đáp: “Trong Thanh Hoan điện thiếu người làm tạp dịch quét rác, ngươi tạm thời ở lại đi, giúp đỡ các ma ma quét dọn cho sạch sẽ.”
Chung quy lại là một kẻ không rõ lai lịch, Lý Tâm Ngọc cũng còn mấy phần đề phòng, chỉ cho Thịnh An làm việc vặt, quan sát một hồi rồi nói sau. Thịnh An như được hồi sinh, cảm động đến rơi nước mắt nói: “Tiểu nô đội ơn điện hạ!”
Lý Tâm Ngọc nhớ ra cái gì đó, đem bát canh nhỏ đặt ở bên cạnh. Thịnh An quỳ về phía trước, kính cẩn mà ân cần đem bát canh đi. Lý Tâm Ngọc nhìn Bùi Mạc nâng nâng cằm, nói: “Bùi Mạc, ngươi theo ta đi dưỡng sinh điện một chuyến.”
Bùi Mạc chẳng ừ chẳng hử theo sau, tầm mắt mấy lần rơi trên người Thịnh An, mang theo ẩn ẩn địch ý. Thịnh An cũng mặc kệ, Lý Tâm Ngọc cười cười chặn hắn lại, nói: “Để Dương ma ma mang ngươi đi làm quen đại điện một chút, phân phó cho ngươi một chút việc vặt.”
Thịnh An dịu ngoan khom người, nói một tiếng “Vâng”. Lý Tâm Ngọc ngồi trên hồng sa liễn xa rời khỏi Thanh Hoan điện, Bạch Linh và Bùi Mạc một trái một phải đi theo. Trên mặt Bùi Mạc không có biểu cảm dư thừa, nhưng chẳng biết tại sao, Lý Tâm Ngọc vẫn cảm thấy hắn không được vui. Ui, trong không khí tràn ngập vị giấm chua ủ trăm năm.
“Tiểu Bùi Mạc, có chuyện gì làm ngươi không thoải mái sao?”
Lý Tâm Ngọc vén màn mỏng hồng sa lên cười nói. Bùi Mạc nhìn thẳng: “Ta không có.”
“Là ghen sao?”
“Không có.” Bùi Mạc lạnh lùng phủ quyết, dừng một chút, hắn lại nói: “Cái tên tiểu thái giám kia rắp tâm không tốt, điện hạ cách xa hắn ra một chút.”
Lý Tâm Ngọc không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, mỉm cười nhìn hắn nói: “Ơ kìa, thói đời không phải đều như vậy sao? Ở nơi cao khó tránh khỏi lạnh lẽo, mỗi một người tiếp cận ta đều là rắp tâm không tốt.”
Đang nói, liễn xa đi ngang qua Trường Lạc môn hướng đông, không ngờ lại gặp được người quen. Thái sử lệnh Hạ Tri Thu một thân mang áo bào trắng, đội mũ ngọc, đeo mặt nạ răng nanh quỷ, trong tay cầm la bàn chậm rì rì đi đến từ phía trước, phía sau còn có hai người theo hầu. Lý Tâm Ngọc vén mành sa lên nhìn lại, nghĩ thầm ngốc tử Hạ đại nhân cuối cùng cũng dẫn theo người hầu ra cửa, không đến mức ở trong hoàng cung to như vậy lạc đường.
Nàng khẽ cười một tiếng, vừa muốn mở miệng gọi hắn, lại thấy một người khác từ Trường Lạc môn vội vã đi tới, cùng Hạ Tri Thu đụng vào nhau, đống chai chai lọ lọ trong tay đổ đầy trên mặt đất. Người nọ mặc đạo bào màu xanh, tay cầm phất trần, không phải cái tên thuật sĩ luyện đan thì là ai?
Hạ Tri Thu bị đụng trúng chỉ một lát liền ổn định thân thể. Thuật sĩ kia tuổi già sức yếu, lập tức lảo đảo một phen, khay đan dược trong tay lăn đầy đất. Hạ Tri Thu lập tức nói: “Xin lỗi.” Lão thuật sĩ lại dường như không nghe thấy, chỉ lồm cồm bò dậy đi nhặt bình đan dược, trong miệng nhắc nhở: “Ơ kìa! Đây chính là loại tiên đơn mới được luyện cho thánh thượng, lỡ như dính uế vật thì phải làm thế nào a!”
“Thực sự xin lỗi, Hạ mỗ mắt mũi vụng về, lại không thấy lão tiên sinh theo khúc quanh đi đến.”
Hạ Tri Thu nho nhã lễ độ, ngồi xổm người xuống, vươn một cánh tay thon dài trắng nõn nhặt tìm đan dược. Đan dược màu đỏ thắm chỉ bằng ngón cái lại tản mát ra một cỗ mùi hương thanh đạm thơm lạ lùng, Hạ Tri Thu vân vê viên đan dược, đang muốn nhìn kỹ nghiên cứu, lão thuật sĩ lại mặt đầy ưu sắc nói: “Không được không được, tiên đơn là thánh vật, Hạ đại nhân không thể sờ a!”
Hạ Tri Thu lại lần nữa nói tiếng “Xin lỗi”, đem đan dược thả lại khay của thuật sĩ. Vừa vặn liễn xa của Lý Tâm Ngọc đi tới trước mặt, lão thuật sĩ vội vội vàng vàng buông khay, vuốt tay áo chắp tay thi lễ hô: “Điện hạ.” Hạ Tri Thu nghe thấy động tĩnh, cũng xoay người lại, nhưng cũng không hành lễ, mãi đến khi người hầu bên cạnh khẽ nhắc nhở: “Hạ đại nhân, là Tương Dương công chúa điện hạ.” Hạ Tri Thu mới bừng tỉnh gật đầu, chắp tay nói: “Thần thái sử lệnh Hạ Tri Thu, gặp qua công chúa điện hạ.”
Lý Tâm Ngọc mở mành sa, mỉm cười gật đầu nói: “Hạ đại nhân, đã lâu không gặp. Hoàn hảo là ngươi hôm nay ra cửa dẫn theo người hầu, cũng không đến mức lại lạc đường.”
Hạ Tri Thu nhàn nhạt gật đầu, xa cách đáp: “Làm phiền công chúa nhớ, thần xin cáo lui.”
“...”
Hắn phản ứng lãnh đạm, hiển nhiên là không nhận ra, người dẫn đường cho hắn trước kia là Lý Tâm Ngọc. Lý Tâm Ngọc có chút thất bại nghĩ: Có lẽ bệnh mù mặt là bệnh nan y thôi, nếu không có người hầu nhắc nhở, Hạ Tri Thu sợ là một đời cũng không nhận ra chính mình. Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mình, cứ như vậy lại không có cảm giác tồn tại với hắn sao?
Lý Tâm Ngọc nhìn bóng lưng Hạ Tri Thu rời đi, bất giác thương cảm một phen. Thấy thuật sĩ còn khom người ở một bên, Lý Tâm Ngọc hoàn hồn, thản nhiên nói: “Lão tiên sư, đứng dậy thôi.”
“Tạ điện hạ.”
“Bản cung đang muốn đi gặp tiên sư và phụ hoàng, vừa vặn lại ở chỗ này đụng phải.”
Lý Tâm Ngọc nhìn khay trong tay lão thuật sĩ, giống như vô ý hỏi: “Gần đây tốc độ phụ hoàng ăn đan dược quá nhanh, cách lần trước luyện đan mới có một tuần, hôm nay lại có thuốc mới.”
Lão thuật sĩ đáp: “Bệ hạ gần đây mất ngủ nhiều mộng, cần nhờ tiên đơn mới có thể ngủ yên.”
“Đã mất ngủ nhiều mộng, vì sao không mời thái y?” Lý Tâm Ngọc híp mắt, một tay vươn ra khỏi mành sa, nói:
“Không phải ta đã đưa phương thuốc khác để ngươi luyện đan sao?”
“Này…”
Lão thuật sĩ khó xử đáp: “Phương thuốc công chúa cho mùi thuốc quá nặng, hoàng thượng vừa ngửi liền thấy không thích hợp, bởi vậy lão phu tự ý làm chủ điều chỉnh, giảm mùi thuốc, bỏ thủy ngân, tăng mấy phần thuốc an thần…”
Lý Tâm Ngọc xen lời hắn: “Bản cung không biết về y thuật kỳ hoàng, tiên sư trực tiếp đưa cho ta một phần đan dược nếm thử là được.”
“Ách, công chúa có điều không biết, đan dược mỗi tháng luyện ra đều là theo ý chỉ của bệ hạ, nhiều một viên cũng không được, thiếu một viên cũng không thể, nếu như đem cho công chúa điện hạ, thì bệ hạ liền giảm một phần tu vi, đến lúc đó long nhan giận dữ, lão phu cũng gánh không nổi a.”
Lý Tâm Ngọc phát hiện ra dị thường, nhưng trên mặt vẫn cười mỉm đáp: "Đã là như thế, bản cung cũng không ép buộc, tiên sư bận thì đi đi, không lại trễ mất chính sự.”
Lão thuật sĩ nói tiếng “Vâng”, cung kính ôm khay đan dược lui ra. Đợi đên khi lão thuật sĩ đi rồi, Lý Tâm Ngọc lười biếng dựa trên liễn xa, con ngươi thâm trầm, hình như đang ngưng thần suy tư điều gì.
“Công chúa.”
Bùi Mạc đi bên cạnh hình như nhìn thấu tâm sự của nàng, vươn một nắm tay về hướng Lý Tâm Ngọc, thản nhiên nói: “Công chúa có phải hay không đang nghĩ về thứ này?”
Nói xong, hắn đem năm ngón tay mở ra, trong lòng bàn tay là một viên dược hoàn màu đỏ thắm. Lý Tâm Ngọc như nhìn thấy niềm vui lớn, ánh mắt sáng lên đáp: “Phải a, tiểu Bùi Mạc, ngươi khi nào thì lấy được nó?”
Nhìn thấy Lý Tâm Ngọc bày ra nét mặt tươi cười, Bùi Mạc trong lòng cũng cao hứng, cố nín cười ý đáp: “Vừa rồi đan dược đổ đầy đất, ta thừa cơ nhặt lấy một viên, lão đạo sĩ chưa từng phát hiện.”
Lý Tâm Ngọc vân vê đan dược, đầu ngón tay non mềm xẹt qua lòng bàn tay Bùi Mạc, giống như phiến lông chim xẹt qua trái tim hắn, mang theo một trận tê dại ngứa ngáy. Bùi Mạc mắt sáng như sao, kìm lòng không đậu nhìn thêm Lý Tâm Ngọc mấy lần. Bạch Linh thấy liễn xa dừng lại thật lâu, nhịn không được nhắc nhở nói: “Công chúa, người còn muốn đi dưỡng sinh điện không?”
Lý Tâm Ngọc đem tầm mắt từ viên đan dược trên đầu ngón tay thu về, môi đỏ mọng khẽ cười, chậm rãi nói: “Không đi, về Thanh Hoan điện.”
Không bao lâu, mặt trời ngả về phía tây, màn đêm bao phủ cả mặt đất, ánh đèn lồng thắp sáng từng ngôi nhà, trong thành Trường An đông đúc và giàu có như dấy lên một biển lửa. Mà ở trong thành nơi phủ đệ yên lặng nào đó, tiếng đồ sứ thượng đẳng vỡ vụn phá tan màn đêm vắng vẻ.
“Ngươi nói cái gì? Đan dược bị thiếu một viên?”
Giữa bóng đen, một giọng nam uy nghiêm vang lên, lại thêm một chén trà bị hất ngã. Một lão già râu bạc trắng mặc đạo bào nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, cúi đầu đáp: “Đúng là thiếu một viên, lão phu sau đó đã đi Trường Lạc môn tìm, đến cả từng viên gạch cũng nhìn qua, nhưng chưa từng nhìn thấy viên đan dược bị đánh rơi kia.”
Nam nhân trầm ngâm, cố nén tức giận đáp: “Lúc đó có những người nào ở đấy?”
“Tương Dương công chúa cùng thái sử lệnh Hạ đại nhân... Đúng rồi, lão phu nhớ ra rồi, Hạ đại nhân đã chạm qua đan dược, còn có chút chần chừ, tựa như đối với đan dược rất có hứng thú!”
“Hạ Tri Thu!”
Nam nhân cắn răng, cơ hồ muốn đem cái tên này nghiền nát, lại nói với thuật sĩ: “Ngươi lui đi, kín miệng cho ta một chút, nếu như để lộ chút tiếng gió…”
“Vâng, vâng, lão phu đã biết!” Lão thuật sĩ cuống quít lui ra.
“Người đâu?” Nam nhân phất tay, áo bào màu tím sậm xẹt qua một đường cong. Theo tiếng hô của hắn, mấy bóng mờ hắc y nhân quỷ mị chui ra, quỳ một chân xuống đất nhận lệnh.
“Hạ Tri Thu không thể lưu lại, tìm một cơ hội, bí mật giết chết hắn.”
Nam nhân ngồi trên ghế, uy nghiêm như núi: “Chờ khi việc lớn đã thành, tên đạo sĩ họ Ngô kia cũng giết luôn. Nhớ kỹ, thà rằng giết nhầm một nghìn, không thể bỏ sót một!”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com