Bùi Mạc và Tinh La đều nhớ đến trận quyết đấu chưa phân thắng bại trên đấu thú tràng, không nghĩ đến có thể chạm mặt nhau tại nơi này, có thể nói là gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.
“Tinh La, sao có thể vô lễ với công chúa điện hạ? Mau lui xuống!” Lý Nghiễn Bạch quát nhẹ, Tinh La lại dường như không nghe thấy, hai tay áo rung lên, lộ ra mũi nhuyễn kiếm. Lý Tâm Ngọc nhìn chằm chằm Lý Nghiễn Bạch, cười khẽ một tiếng: “Phụ tá của Lang Gia vương thật có cá tính, đến cả lời chủ tử cũng không nghe đâu.”
“Để Tương Dương công chúa điện hạ chê cười, thần nhận tội.” Lý Nghiễn Bạch vuốt tay áo khom mình, dừng một chút, lại hướng về tố y thiếu nữ phía sau gọi: “Dục Tú, mau gọi Tinh La quay lại!”
Tố y nữ tử nhìn thật quen mắt, Lý Tâm Ngọc biết được nàng chính là thiếu nữ che mặt thổi cốt tiếu ở đấu thú tràng ngày ấy. Nàng ấy tiến về phía trước một bước, chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Tinh La, trở về.”
Cái tên ẻo lả Tinh La vừa rồi còn kiêu kiêu ngạo ngạo lập tức thu thập sát ý, “bá” một tiếng thu kiếm lui ra, lanh lợi như thể người trước đó hoàn toàn không phải hắn. Tố y nữ tử nói: “Lui xuống.” Tinh La lại nghe lời như cũ, “bá” một tiếng tan biến, chỉ thiếu một chiếc đuôi chó vẫy vẫy sau lưng. Lý Nghiễn Bạch chắp tay cười làm lành, ra hiệu cho tố y nữ tử tiến về phía trước, ôn thanh nói: “Đây là xá muội, tên chữ nhỏ Dục Tú.”
Tố y nữ tử liền hạ thấp người phúc lễ, không lạnh không nhạt lên tiếng: “Gặp qua công chúa điện hạ.”
Lý Dục Tú, em gái ruột Lang Gia vương, được tiên đế ban tên Dục Tú quận chúa, hơn Lý Tâm Ngọc ba tuổi, thuở nhỏ có tập võ, tướng mạo thanh lệ, danh khí trong hoàng tộc tôn thất cũng gần giống với Lý Tâm Ngọc. Lang Gia vương lần này mang nàng hồi kinh, có vẻ là muốn cùng thế gia đại thần trong thành kết thông gia? Thân là đứa trẻ lanh lợi, Lý Tâm Ngọc trong bụng “xuy” một tiếng, nhìn thấu Lý Nghiễn Bạch lòng muông dạ thú. Lý Tâm Ngọc đáp: “Hóa ra người muốn giành bức họa với ta ngày ấy ở đấu thú tràng chính là Lang Gia vương nha? Lang Gia vương vào kinh chuyện thứ nhất không phải tiến cung lạy chầu, trái lại lại đi Dục Giới Tiên Đô dừng chân, đây là quy củ gì vậy nha?”
Khóe miệng nàng mỉm cười, con ngươi dưới đèn đuốc rạng rỡ huy hoàng, nhưng lời nói ra lại không lưu tình chút nào. Lý Nghiễn Bạch còn chưa nói chuyện, Lý Dục Tú cướp trước một bước đáp: “Ta và Tinh La tới Trường An trước, ca ca tới sau một bước. Là ta ở đấu thú tràng nhìn thấy đả nô của ngươi, tâm sinh hiếu kỳ, muốn thăm dò một chút, nhưng lại không biết ngươi chính là công chúa điện hạ.”
“Dục Tú! Cùng công chúa nói chuyện, sao có thể dùng “ngươi” “ta” gọi thẳng?” Lý Nghiễn Bạch nhẹ giọng cắt ngang muội muội, lại áy náy cười, ngược lại nói với Lý Tâm Ngọc: “Thực sự xin lỗi, gia phụ đối với xá muội quá mức cưng chiều, ít quản giáo lễ pháp, mong công chúa không trách.”
“Bản cung khí lượng cũng không nhỏ nhen như vậy. Chỉ là, bản cung có chút nghi hoặc…”
“Công chúa chuyện gì thắc mắc?”
Lý Tâm Ngọc mắt cười thành trăng non, cười đến cả người lẫn vật đều vô hại, lại từng chữ như đao: “Dục Tú quận chúa nói có hứng thú với đả nô của ta, không biết tương lai Lang Gia vương có hay không đối với Trường An của bản cung, cũng có hứng thú nha?”
Câu nói sau cùng từ bên môi nàng bay xuống, thoáng như tiếng sấm sét nổ vang trong trời đêm. Lý Nghiễn Bạch sắc mặt biến đổi, chắp tay áo, hốt hoảng đáp: “Thần, không biết công chúa có ý gì!”
Lý Nghiễn Bạch hành đại lễ, trong lúc nhất thời nội thị cùng quan viên xung quanh nhao nhao nghiêng đầu nhìn lại, không biết Lang Gia vương là phạm vào chuyện gì mà tạ tội.
“Chỉ đùa một chút, Lang Gia vương sao phải kinh hoảng vậy chứ!”
Lý Tâm Ngọc cũng không muốn động tĩnh huyên náo quá lớn. Nàng tiến về phía trước một bước, hai tay nhẹ nâng Lý Nghiễn Bạch. Lý Nghiễn Bạch ngồi thẳng lên, quan sát thần sắc Lý Tâm Ngọc. Lý Tâm Ngọc đi tới bên người Bùi Mạc rồi đứng lại, nhận lấy trong tay hắn một ngọn đèn xoay xoay, giống như vô ý đáp: “Hội hoa đăng hôm nay, không biết Lang Gia vương có ước nguyện gì?”
Lý Nghiễn Bạch không biết trong hồ lô của nàng bán cái thuốc gì, liền tốt tính cười cười, đứng chắp tay đáp: “Nguyện vọng duy nhất trong lòng thần, chính là giang sơn thịnh thế thái bình.”
Lý Tâm Ngọc hỏi lại: “Lang Gia vương cảm thấy hiện tại không thái bình?”
“Liên quan đến đương kim thánh thượng, thần không dám vọng ngôn.” Lý Nghiễn Bạch tươi cười anh khí mà sắc bén: “Hiện nay tuy là thịnh thế thái bình, nhưng mạch nước ngầm dũng động, tin rằng trong lòng công chúa điện hạ đã có đáp án.”
Lý Tâm Ngọc phá băng cười, ánh mắt sáng sủa trước nay chưa từng có. Nàng đem đèn hoa đẩy vào giữa sông, đứng dậy nhìn thẳng Lý Nghiễn Bạch —— kẻ thù hai kiếp, gằn từng chữ: “Nếu như ta có thể cho ngươi một lời hứa thịnh thế thái bình, ngươi có nguyện một đời làm thần tử, không sinh hai lòng?”
Lý Nghiễn Bạch nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, trong mắt có cảm xúc cuồn cuộn phức tạp, lại rất nhanh trở về yên ổn. Lý Tâm Ngọc thu hết biểu tình biến hóa tế nhị của hắn vào đáy mắt, nàng đưa lưng về phía đèn đuốc vạn nhà, sáng sủa cười: “Suy nghĩ thật kỹ đi Lang Gia vương, bản cung lúc nào cũng chờ đáp án của ngươi.”
Nói xong, nàng quay người hướng Bùi Mạc vẫy tay: “Đi, đi lên Vọng Tiên lâu nhìn xuống Trường An, ngươi nhất định chưa từng thấy qua cảnh đêm đẹp đẽ như vậy!”
Bùi Mạc gật đầu, cầm kiếm đuổi kịp bước chân nàng, đi hai bước lại quay đầu, híp mắt nhìn chằm chằm Lang Gia vương, tựa là im lặng cảnh cáo. Lý Nghiễn Bạch cười khổ một tiếng. Hắn nhìn bóng lưng Lý Tâm Ngọc sôi nổi tan biến ở trong đám đông, như có điều suy nghĩ nói: “Lý Tâm Ngọc thay đổi rất nhiều, làm ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Dục Tú, muội nói nàng tương lai sẽ là bằng hữu của chúng ta, hay là địch nhân?”
Lý Dục Tú nghĩ nghĩ, đáp: “Chuyện trong triều ta không hiểu.”
“Vốn dĩ mang muội hồi kinh, là muốn tìm cho muội một cọc quan hệ thông gia, hiện tại xem ra là không cần. Nếu như Lý Tâm Ngọc thật sự có thể phụ tá thái tử giúp Trường An thịnh thế, ta cần gì phải làm quân phản loạn phá hoại?”
Nói đến đây, Lý Nghiễn Bạch thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, Lý Tâm Ngọc can đảm như vậy, lại mang một thân nữ nhi.”
“Ca ca thích nàng? Lý Dục Tú lời nói kinh người. Lý Nghiễn Bạch nghẹn một cái, nhẹ nhàng véo chóp mũi muội muội, lắc tay cười nói: “Đây là anh hùng thấy anh hùng, tỉnh táo lên một chút.”
Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, thấy Tinh La không ở đây, liền hỏi: “Tinh La đâu?”
Lý Dục Tú bình thản nói: “Xuất cung rồi, có lẽ là đi báo thù.”
…
Dưới hành lang gấp khúc của Vọng tiên lâu, Lý Tâm Ngọc nhìn đèn đuốc vạn nhà, Bùi Mạc nhìn nàng không chớp mắt, dường như biển đèn sông Ngân đều mờ nhạt âm u khi so với nụ cười trên khóe miệng nàng.
“Điện hạ không thích Lang Gia vương?” Rất lâu sau, Bùi Mạc hỏi.
“Ừ.” Lý Tâm Ngọc nằm ở trên lan can, tay chống cằm, nói: “Ngươi không hiểu, Bùi Mạc, hắn với ta mà nói là một nhân vật nguy hiểm…”
“Ta cũng không thích hắn.” Lời còn chưa có nói xong, Bùi Mạc liền cắt ngang nàng, trầm giọng nói: “Hắn tâm cơ quá sâu, một bụng dạ toàn âm mưu tính toán. Mặt mũi cũng không tuấn tú bằng ta.”
Lý Tâm Ngọc xì một tiếng bị hắn chọc cười, mím môi đáp: “Được được được, Bùi Mạc nhà ta đẹp mắt nhất.”
Bùi Mạc đứng bên người Lý Tâm Ngọc, khoác lên bóng đêm, trong con ngươi có ánh đèn đuốc, khóe miệng hơi cong lên, ý cười trong nháy mắt đình trệ. Hắn nói: “Ta có thể cảm giác được, lúc người nhìn Lang Gia vương mặc dù là tươi cười đầy mặt, nhưng trong mắt... Ta không biết nên nói như thế nào, nhưng cảm giác trong ánh mắt của người giấu rất nhiều chuyện xưa mà ta không biết, vừa bi thương lại trầm trọng.”
Lý Tâm Ngọc không nghĩ đến Bùi Mạc lại nhạy cảm như vậy. Nàng tự nhận là đẽ đem tâm sự giấu rất khá, từ khi trùng sinh tới nay cũng chưa từng kêu đánh kêu giết ai ai oán oán, nhưng vẫn bị Bùi Mạc nhìn thấu dị thường. Nàng đem giấu ký ức bi thống trầm thương dưới vẻ ngoài bất cần đời: “Bệnh trầm kha chuyện xưa mà thôi, đều đã qua.”
Lý Tâm Ngọc từ trên lầu cao nhìn xuống, chỉ vào thành Trường An đèn đuốc huy hoàng, hỏi: “Bùi Mạc, ngươi nhìn thành Trường An trong bóng đêm, nghĩ tới điều gì?”
Tầm mắt Bùi Mạc chưa từng dời khỏi người nàng một khắc nào, nghiêm túc suy tư trong chớp mắt, sau đó nhỏ giọng nói: “Nghĩ, muốn hôn người.”
Trong lòng Lý Tâm Ngọc bao nhiêu kế hoạch lớn cùng đại nghiệp bị lời này của hắn đánh trúng vỡ nát, không khỏi run tay, quay đầu lại ném cho hắn một cái liếc mắt, lại vừa bực mình vừa buồn cười đáp: “Tiểu Bùi Mạc, ngươi có thể hay không có chút chí khí?”
Bùi Mạc cười nhìn nàng, đè thấp giọng nói đáp: “Yên tâm đi điện hạ, nhiều người ở đây như vậy, ta sẽ không để người phải khó xử.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Đợi lát nữa vắng người mới làm.”
Kia thật cám ơn ngươi a. Lý Tâm Ngọc dừng một chút, mới đưa đề tài bị Bùi Mạc chuyển hướng đem quay trở về. Nàng chỉ vào cảnh đêm Trường An phồn thịnh, than thở: “Chỉ là một tòa thành Trường An nhưng đèn đuốc lại nhiều như sao trên trời, thiên hạ chúng sinh chỉ dựa vào chém giết là không xong. Bạo lực có thể khống chế thuần phục bọn họ, có thể khiến chính trị trong sạch, nhưng chỉ có nhân tâm, mới là con đường duy nhất ngăn cản nguy cơ vong quốc.”
“Vong quốc?” Bùi Mạc thu lại tình ý, kinh ngạc nói:
“Chẳng lẽ, công chúa biết bí mật của Lang Gia vương?”
“Bản cung sở hữu bí mật của rất nhiều người.”
Lý Tâm Ngọc lộ ra nét tươi cười thần bí, nghiêng người đi cà nhắc, bám vào bên tai Bùi Mạc, đáp: “Ta từng oán hận khôn nguôi, chuyện thứ nhất chính là muốn giết hắn…” Nhưng mà, còn chưa có nói xong, liền nghe phía đông nam Trường An truyền đến một tiếng nổ vang trời. Tiếng nổ bất ngờ không kịp đề phòng, khiến cho mặt đất cũng rung lên. Lý Tâm Ngọc bị hoảng sợ, nhất thời cũng quên chính mình muốn nói gì, nằm sấp ở trên lan can, rướn cần cổ thon dài nhìn theo hướng âm thanh truyền tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com