• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41: Nghi Hoặc.




Phía sau truyền tới một tiếng cười sang sảng của nữ tử. Lý Tâm Ngọc quay đầu lại, chỉ thấy một vị phu nhân anh khí xinh đẹp khoác áo lông chồn bạc, đem hai tay bắt vào nhau làm lò sưởi cười mỉm bước lên lầu, chính là người trước kia ở châu báu yến cùng Lý Tâm Ngọc đánh cuộc, thua cho nàng một thanh Thanh Hồng kiếm Trung Nghĩa bá Triệu phu nhân.

Triệu phu nhân phía sau còn dắt theo một phụ nhân tư sắc bình thường nhã nhặn lịch sự, rất lạ mắt, Lý Tâm Ngọc không nhận ra là ai.

“Phu nhân Trung Nghĩa bá.” Lý Tâm Ngọc hướng Triệu phu nhân chào một tiếng, tầm mắt rơi vào vị nữ tử xa lạ ở sau lưng nàng, hỏi: “Vị này chính là?”

“A, đây là biểu muội nhà ta, khuê danh Cầm Nhân, kỳ phụ là Thục châu thứ sử Tưởng Thanh. Biểu muội từ nhỏ sinh trưởng ở biên ải, cuối năm mới tiến kinh.”

Nói xong, Trung Nghĩa bá phu nhân ra hiệu cho biểu muội: “Cầm Nhân à, vị này chính Đông Đường quốc bảo của chúng ta, còn không mau qua đây bái kiến Tương Dương công chúa điện hạ!”

Cầm Nhân hành đại lễ, âm thanh trái lại dễ nghe, giọng nói êm ái: “Thần nữ Cầm Nhân, khấu kiến Tương Dương công chúa điện hạ, nguyện điện hạ vạn phúc kim an.”

Lý Tâm Ngọc không hiểu Triệu phu nhân giới thiệu biểu muội của chính mình rốt cuộc là có dụng ý gì, chỉ đứng nhận lễ, cười nói: “Đứng lên đi. Ngươi là lần đầu tiên vào kinh?”

Cầm Nhân có chút khẩn trương, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vâng thưađiện hạ.”

“Cầm Nhân nhát gan, chưa từng thấy việc đời, công chúa chớ trách nàng câu thúc.”

Triệu phu nhân một khi đã nói thì không biết điểm dừng, ưu tư than thở: “Nói ra không sợ công chúa trách, biểu muội lúc mười bảy tuổi cũng từng định một cọc quan hệ thông gia, đáng tiếc nhà trai đoản mệnh, còn chưa thành thân liền chết. Nhà gái còn chưa xuất giá mà vị hôn phu đã chết, tóm lại có tổn hại thanh danh, cho nên hôn sự của nàng này kéo dài tới hai mươi ba tuổi cũng không hề định ra. Ta cũng là gần đây mới nghĩ đến, Hàn quốc công Vi đại nhân không phải cũng vợ mất nhiều năm, vẫn chưa từng tái giá sao? Thần phụ đã nghĩ làm mối, đem biểu muội nhà ta giới thiệu cho hắn.”

“Hàn quốc công vợ mất nhiều năm?” Lý Tâm Ngọc có chút kinh ngạc, hỏi Triệu phu nhân: “Tuổi của hắn hơn biểu muội ngươi rất nhiều đấy? Đã có thể làm cha nàng rồi.”

“Công chúa còn trẻ, không hiểu này đó.” Triệu phu nhân che tay áo cười to: “Nam nhân a, lớn tuổi một chút mới biết đau lòng thê tử. Huống chi biểu muội này của ta cùng Hàn quốc công là đồng hương, chẳng phải là lương duyên trời định? Đáng tiếc vừa rồi Dục Giới Tiên Đô xảy ra chuyện phải đi lấy nước chữa cháy, Hàn quốc công vội vã chạy tới bên kia cứu hỏa, không cùng Cầm Nhân gặp mặt một lần. Nếu như công chúa rảnh rỗi, hay là cùng thần phụ đi nói một chút cửa thành thân này? Nhìn hết nữ quyến một thành Trường An này, mặt mũi ngài là lớn nhất, nếu ngài đi chuyện này nhất định có thể thành công.”

Lý Tâm Ngọc hiện tại trong lòng tràn đầy đều là Bùi Mạc, đâu còn có tâm tư quản cái chuyện làm mối kéo thuyền này? Cũng không biết Bùi Mạc lúc này xuất cung, có hay không thuận lợi cứu ra Liễu Phất Yên... Nghĩ đến chỗ này, nàng hứng thú rã rời đáp: “Bản cung còn chưa lấy chồng, không thích hợp làm việc này. Trần thái phi không phải là biểu muội của Hàn quốc công sao, lại ở trong hậu cung lâu dài, để nàng ra mặt so với bản cung còn thích hợp hơn.”

“Ơ kìa người xem ta thật là đầu gỗ mà, thế nào lại quên mất không nghĩ đến thái phi nương nương!”

Triệu phu nhân vui vẻ ra mặt, phúc lễ đáp: “Đa tạ công chúa điện hạ chỉ điểm thần phụ.”

Lý Tâm Ngọc gật gật đầu, quay người muốn đi, Triệu phu nhân lại “A” một tiếng, hỏi: “Công chúa hôm nay dùng son gì vậy, màu sắc vừa xinh đẹp lại trơn bóng, thật là đẹp mắt!”

Các nữ nhân vừa buôn chuyện, luôn luôn nói đến không hết chủ đề. Lý Tâm Ngọc xưa nay thích nghiên cứu trang điểm cùng âm luật, trong nháy mắt nói tới hứng thú, có chút đắc ý nói: “Đây là son môi bản cung sáng tạo ra, chính là dùng tâm hoa tường vi đầu tháng tư, hỗn hợp Nam hải trân châu nghiền nát thành phấn bóng loáng, cộng thêm nhị hoa đào ngày xuân cùng nửa bình thanh lộ hòa mật thượng đẳng điều hòa thành sáp, trộn thêm phấn minh châu, đem bôi trên môi ẩn ẩn phát sáng, dưới ánh đèn là đẹp nhất, giống như muôn vàn sao sáng hội tụ lại.”

Triệu phu nhân vừa nghe đầu cũng to hẳn lên, liên tục khoát tay nói “Công chúa của ta! Một hộp son nho nhỏ này tốn biết bao nhiêu nhân lực vật lực nha! Thần phụ chính là người lỗ mãng, làm không được những việc cẩn thận này, chỉ thu thập nửa bình thanh lộ đã muốn cái mạng già của ta rồi!”

Lý Tâm Ngọc cười cười, thuận miệng khen cây trâm trên đầu nàng coi được, hai người trò chuyện một hồi, mỗi người tan đi. Lý Tâm Ngọc ngáp một cái đi xuống Vọng Tiên lâu, đi tới phân nửa, nàng chợt nhớ tới vừa rồi Triệu phu nhân nói một chi tiết, thoáng như một đạo linh quang sáng lên trong óc. Hình như nghĩ tới điều gì, nàng dừng bước chân, đứng thẳng bất động tại chỗ. Quay đầu lại nhìn lại, trên lầu Vọng Tiên lâu đã không còn một ai, sớm đã không thấy thân ảnh Triệu phu nhân!

Tuyết Cầm ở dưới lầu rất lâu sau cũng không thấy Lý Tâm Ngọc xuống, không khỏi tâm sinh lo lắng, liền đốt hoa đăng đi lên lầu tìm nàng. Đi lên vừa nhìn, lại thấy Lý Tâm Ngọc một mình một người đứng ở hàng hiên trống rỗng, thần sắc nghiêm nghị, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Công chúa? Sao người lại đứng một mình ở đây thế này?” Tuyết Cầm đi qua, thay nàng cột chặt áo choàng, hỏi: “Đả nô Bùi Mạc của người đâu rồi?”

Lý Tâm Ngọc đem tầm mắt từ trong hư không thu về, cũng không trả lời câu hỏi của Tuyết Cầm, chỉ đẩy tay nàng ra vội vội vàng vàng đi xuống lầu. Trong khoảnh khắc, nàng dừng bước, trầm ngâm một hồi mới nói: “Tuyết Cầm, ngươi đi đông cung một chuyến, để hoàng huynh điều tra một chút mấy người này…”

Nói xong, nàng ghé sát vào bên tai Tuyết Cầm nói nhỏ. Tuyết Cầm nhận lệnh mà làm, lại có chút không yên lòng đáp: “Công chúa, nhất định phải đi lúc này sao? Nếu không, để nô tỳ hộ tống người về Than Hoan điện đã?”

Lý Tâm Ngọc lắc lắc đầu: “Không cần, ngươi cứ dựa theo những việc ta đã nói mà làm. Nơi này cách Thanh Hoan điện chỉ có một khắc đồng hồ đi bộ, bản cung sẽ để cấm vệ quân hộ tống ta hồi cung, sẽ không có việc gì.”

Mà lúc này, Dục Giới Tiên Đô là một mảnh hỗn loạn. Vì thuận gió, lửa lớn ở Triều Phượng lâu thiêu rụi tất cả, ánh lửa nồng đậm vươn lên cao, hệt như lửa đỏ dưới địa ngục. Trên mặt đất người chạy thoát thân, người hô cứu hỏa, bôn ba kêu khóc, lẫn vào tiếng chuông cứu hỏa, tiếng kêu cứu vang vọng, vô cùng thê thảm. Thiếu niên áo đen đứng trên nóc nhà đối diện, trong đôi mắt phượng đẹp đẽ tràn ngập ánh lửa chiếu rọi, khóe miệng chậm rãi nở ra một nụ cười điên cuồng. Hắn nâng cánh tay, dùng tay áo lau khô máu tươi đỏ sẫm trên nhuyễn kiếm, tươi cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, càng lúc càng làm càn, cuối cùng biến thành không thể ức chế điên cuồng cười to…

“Lửa cháy là sạch sẽ nhất, nó có thể hủy diệt tất cả ô uế trên thế gian, cháy đi, thống khổ đi!”

Tiếng cười đột ngột dừng lại. Thiếu niên áo đen cảnh giác quay đầu lại, tay cầm nhuyễn kiếm bày ra tư thế công kích, quát: “Ai?!”

Bùi Mạc nhẹ chân đáp xuống một chỗ khác trên nóc nhà, cùng Tinh La cách nhau không đến ba trượng. Hai người giằng co, Bùi Mạc dẫn đầu đặt câu hỏi: “Hỏa hoạn là do ngươi phóng?”

Nhìn thấy là hắn, Tinh La cười nhạo một tiếng, hoàn toàn thất vọng: “Là ta thì sao?”

“Vì sao?” Bùi Mạc ngón cái ấn lên vỏ kiếm, rút ra một tấc lưỡi kiếm.

“Vì sao? Ngươi lại hỏi ta vì sao?” Như là nghe thấy một chuyện hết sức buồn cười, Tinh La ngửa mặt lên trời cười to, ánh mắt điên cuồng đáp: “Ẩn dấu dưới thành Trường An phồn hoa rầm rộ này toàn là những linh hồn mục nát dơ bẩn, về điểm này, ngươi không phải rõ ràng hơn ta sao? Quốc gia này mặc lên hoa lệ ngoại bào, thế nhưng bên trong linh hồn sớm đã trống không, đồng loại tương tàn, lột da khát máu, mọi người gọi nơi này là “Dục Giới Tiên Đô”, nhưng đối với chúng ta mà nói, nơi này là địa ngục mỗi khi nghĩ đến đều kinh sợ.”

Bùi Mạc nhíu nhíu mày: “Chúng ta?”

“Không tệ, chúng ta. Ta, còn có Bùi gia các ngươi... Tam nương tử!”

Tinh La ha hả cười nhẹ: “Không nghĩ tới sao, Bùi Mạc, ta và tam nương tử như nhau, đều từng là chim hoàng yến khuất nhục trong lồng vàng không có tự do, ở tại nơi này!”

Bùi Mạc con ngươi co rụt lại.

“Dục Giới Tiên Đô dơ bẩn, vốn không nên tồn tại trên đời, cho nên ta giết sạch bọn họ, rồi phóng hỏa thiêu hết nơi đây.” Trong mắt Tinh La tràn đầy thù hận, lại cười đến phong hoa tuyệt đại, nháy mắt hỏi: “Bọn họ từng hủy hoại ta, ta liền phá hủy tất cả bọn họ, có gì không đúng sao?”

“Ngươi giết tam nương tử?” Bùi Mạc bỗng nhiên rút kiếm, lông mày nhít chặt, khí tràng toàn thân toàn bộ khai hỏa, như một con sói vận sức chờ phát động, ngoan thanh hỏi: “Ngươi giết nàng?!”

“Chớ khẩn trương. Ta cùng với nàng là cộng sự chung một chủ nhân, sao lại có thể giết nàng?”

Tinh La thu nhuyễn kiếm, ngồi xếp bằng ở trên nóc nhà thượng, hướng về phía đường phố dưới kia dương dương cằm: “Ngươi trông kìa, không phải nàng đã đến rồi sao?”

Bùi Mạc theo tầm mắt của hắn nhìn lại, dưới bóng mờ đường phố, một vị mỹ nhân trang sức màu đỏ đi ngược hướng với ánh lửa cuồn cuộn ngất trời, từ từ đi tới bên hắn.

“Tiểu cô…” Trái tim Bùi Mạc treo trên cổ họng nãy giờ rốt cuộc cũng được buông xuống. Mũi chân hắn điểm nhẹ, nhảy xuống nóc nhà, đứng lại trước mặt Liễu Phất Yên, một lát mới khẽ mở miệng: “Ta cho rằng ngài đã xảy ra chuyện.”

“Đứa trẻ ngốc, ta đâu dễ dàng chết như vậy?” Liễu Phất Yên vươn một bàn tay non mềm tái nhợt, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Bùi Mạc than thở: “Đã bao lâu rồi ngươi không chịu đến gặp tiểu cô, hả? Nếu không phải có trận hỏa hoạn này, ngươi sợ là còn không chịu rời khỏi Lý Tâm Ngọc... May mắn chính là, ta đã cược thắng.”

“Trận hỏa hoạn này, là ngài cùng hắn gây ra?” Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt Bùi Mạc lẫm liệt, né tránh tay Liễu Phất Yên trầm giọng nói: “Các ngươi dẫn dụ ta tới nơi này, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”

“Muốn ngươi trở về, con ngoan.” Liễu Phất Yên mắt lộ ra vẻ thuơng hại, khuôn mặt ở dưới ánh lửa càng diễm lệ. Nàng nói: “Ngươi đã quên ai mới là kẻ thù của Bùi gia, cũng đã quên, ta mới là người thân duy nhất của ngươi… trên đời này.”

“Ta không quên.” Bùi Mạc lui về phía sau một bước: “Ta chỉ muốn dùng phương thức của mình để báo thù. Ngài biết, ta không thích mặc cho người định đoạt.” Nói xong, hắn không tham chiến, quay đầu liền chạy về hướng hoàng cung. Hắn lo lắng Liễu Phất Yên dẫn dụ hắn tới nơi này, là bởi vì có người muốn giết Lý Tâm Ngọc, hắn phải trở lại cứu nàng!

“Bùi Mạc!” Liễu Phất Yên ánh mắt phát lạnh, quát: “Ngươi nghĩ cho rõ ràng! Đây là ngươi từ bỏ cơ hội thoát khỏi lồng giam của nàng, bỏ lỡ lần này sẽ không có lần sau!”

Bùi Mạc bước chân hơi dừng một chút.

“Bùi Mạc, ngươi bị nàng mê hoặc đầu óc, không phân rõ thị phi. Đó là một nữ nhân tâm địa rắn rết, nội tâm nàng tuyệt đối không đơn thuần như vẻ bề ngoài.” Liễu Phất Yên nói: “Nếu ngươi biết nàng từng làm gì đối với ngươi, ngươi vẫn sẽ trở lại cứu nàng sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK