Hoàng hôn buông xuống là thời điểm Dục Giới Tiên Đô náo nhiệt nhất, dường như khi có bóng đêm cùng mặt nạ che lấp, những trói buộc thế tục đều tan biến không dấu vết, đem tính tình tham lam cùng bạo ngược bộc lộ ra không thể nghi ngờ. Trong lồng sắt lại có một đám chim hoàng yến mới tới, thiếu niên thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi mặt thoa son phấn, trúc trắc mà non nớt đứng trong lồng sắt mời gọi khách. Đường phố bên cạnh, hồ cơ diễm lệ sốt ruột thúc nhịp trống điên cuồng xoay tròn, hồng la quần như hoa phù dung tầng tầng tràn ra, lộ ra một đôi mắt cá chân màu tiểu mạch đeo chuông. Trong đó, một vị cô nương tuổi đời còn nhỏ hơn hồ cơ đang nhảy kia, dựa vào trong lòng Lý Tâm Ngọc, dùng thứ tiếng Hán không thông thạo lắm trêu đùa nói: “Tiểu lang quân, mua nô gia một đêm đi!”
Lời còn chưa có nói xong, liền thấy bên cạnh tràn ra một thanh ô sao kiếm, đem thân hình hồ cơ mềm nhũn không xương kia tách ra. Từ kiếm kia nhìn lên, chỉ thấy hình dáng thiếu niên cao ngất đeo mặt nạ hồ ly nửa mặt, ánh mắt lành lạnh, đôi môi duyên dáng mím chặt, toàn thân tản mát ra loại khí thế nguy hiểm chớ lại gần. Hồ cơ sợ đến lui về phía sau một bước, có chút không biết phải làm sao.
Được Bùi Mạc bảo hộ phía sau người, Lý Tâm Ngọc một thân gấm vóc lan sam, đôi mắt cười dưới mặt nạ cong thành một mảnh trăng non. Nàng từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc, vứt xuống tay hồ cơ xem như nhận nàng, lúc này mới nói với Bùi Mạc: “Đến cả giấm của một cô nương ngươi cũng muốn ăn?”
Bùi Mạc thu tay về, không thoải mái đáp: “Ta sợ nàng bị thương thôi.”
Lý Tâm Ngọc thật dài “Ồ” một tiếng, cười nhưng không nói. Hai người một đường hỏi thăm tin tức của Ngô Hoài Nghĩa, người ở Dục Giới Tiên Đô biết hắn tuy nhiều, nhưng đối với lai lịch của hắn lại biết rất ít. Lý Tâm Ngọc sợ rút dây động rừng, cũng không dám hỏi quá rõ ràng, đi cả một ngày, cũng chỉ biết Ngô Hoài Nghĩa từng cùng ông chủ đấu thú tràng có chút quan hệ. Đó là một manh mối có giá trị, Lý Tâm Ngọc và Bùi Mạc không dám bỏ qua, lại vội vã chạy tới đấu thú tràng. Phố lồng vàng cùng đấu thú tràng luôn luôn là nơi náo nhiệt nhất Dục Giới Tiên Đô, nhưng lúc này đấu thú tràng còn phồn hoa so với ngày thường nhiều thêm mấy phần. Lý Tâm Ngọc yêu thích mua vui, đang muốn hỏi thăm xem thử có việc gì, liền vừa vặn nghe đám người quyền ký đứng đăng ký ngoài cửa bàn luận chuyện này.
“Các ngươi không biết đâu, đấu thú tràng hôm nay là trận lớn nhất năm, ông chủ lại là người có tiền, liền tuyên bố đả nô của ai sống sót đến cuối cùng trên đài, có thể thắng được “Song kiều đồ” do họa thánh tự tay vẽ.”
“Song kiều đồ?”
Có người thở dài nói: “Chính là hai mươi mấy năm trước đây, đương kim thánh thượng cưới hai vị mỹ nhân cùng một lúc, tiên đế lệnh cho họa thánh vẽ chân dung của các nàng?”
Lý Tâm Ngọc ở một bên nghe trộm, lại nghe đến chuyện phụ hoàng của mình cưới cùng lúc hai vị mĩ nhân, sững sờ một chút, lửa giận liền lan đến, nhịn không được chen miệng nói: “Các ngươi nói bậy bạ gì đó! Đương kim thánh thượng rõ ràng chỉ có cố Uyển hoàng hậu là thê tử duy nhất, sau khi Uyển hoàng hậu đi về cõi tiên, thánh thượng vẫn chưa từng tái giá, làm sao lại có chuyện hai vị mỹ nhân?”
Nghe nói, bốn phía nhất thời yên lặng, đám người mang mặt nạ nhao nhao quay đầu lại quan sát Lý Tâm Ngọc. Sợ phát sinh biến cố, Bùi Mạc tỉnh bơ tiến về phía trước một bước, đem Lý Tâm Ngọc bảo hộ ở phía sau mình. Đoàn người yên lặng trong một chớp mắt, lập tức cười vang. Có lão già mang mặt nạ trắng thuần ha hả cười nói: “Trẻ con không biết chuyện, nhìn tuổi của ngươi, lúc hoàng thượng cưới vợ hẳn là ngươi còn chưa sinh ra, làm sao biết chuyện cũ năm đó đã sớm bị mai một kia.”
Lý Tâm Ngọc đè nén lửa giận đáp: “Xin lão tiên sinh chỉ giáo.”
Lão giả nói: "Năm đó khi đương kim thánh thượng còn là thái tử, tháng 9 năm Quảng Nguyên thứ tư, hoàng thượng đồng thời cưới hai vị mỹ nhân, một vị là người trong lòng hoàng thượng Trịnh Uyển Nhi, cũng chính là Uyển hoàng hậu sau đó; một vị là Thục châu Khương gia đích trưởng nữ Khương phi, đáng tiếc vị Khương mỹ nhân này bạc mệnh, vào cung không đến ba năm liền chết, sau khi chết chưa từng táng nhập hoàng lăng, bây giờ trừ bức họa này, không có người nào nhớ ra nàng…”
Hồng nhan bạc mệnh chuyện xưa luôn luôn có thể khiến mọi người nắm cổ tay than thở. Lý Tâm Ngọc tâm tình trầm trọng. Nàng sống hai đời, lại chưa từng nghe nói phụ hoàng còn từng nạp một phi tử, cho rằng cha mẹ là một đời một kiếp một đôi người, là một đôi thần tiên quyến lữ khiến người đời hâm mộ…
Chẳng biết tại sao, nàng đối với Khương phi chết sớm này luôn canh cánh trong lòng. Nàng kéo Bùi Mạc trong đám người đi ra, hỏi: “Nữ nhân kia là người như thế nào? Ngươi có từng thấy qua chưa?”
Bùi Mạc lắc lắc đầu: “Ông lão kia nói Khương phi vào cung không đến ba năm liền chết, khi đó ta cũng mới vừa mới ra đời, chưa từng thấy qua nàng.”
Thấy nàng trầm ngâm không nói, Bùi Mạc lại nói: “Nếu người thấy hiếu kỳ, vậy hãy đăng ký gia nhập đấu thú tràng đi, ta thay người đánh thắng trận mang bức họa kia về, nhìn là biết thôi.”
Lý Tâm Ngọc nhìn biển người xếp hàng vào cỏng đấu thú tràng, cân nhắc rất lâu mới nói: “Vào xem sao đã.”
Lại một lần nữa đi tới đấu thú tràng tràn ngập giết chóc cùng đẫm máu, nghe bên tai tiếng reo hò như động đất sóng thần, Lý Tâm Ngọc đã không còn chút hiếu kỳ nào như lần trước đến. Nàng bỏ ra một số tiền lớn mua một vị trí tại lầu hai, xa xa thấy trên chiến đài treo một bức họa lớn gần ba thước, ở giữa là hai vị mỹ nhân mặc giá y giống nhau nhưu đúc, bày ra tư thế nghiêng đầu ngoái nhìn lại, nhưng khuôn mặt mơ hồ, nhìn không rõ. Xem ra nếu muốn biết hình dạng Khương phi như thế nào, nhất định phải đem bức họa kia thắng về…
Nhưng một khi đã lên võ đài, không chết cũng sẽ bị thương, nàng không nỡ nhìn Bùi Mạc mạo hiểm như vậy. Đang nghĩ ngợi, trên võ đài phán quan đập vang chiêng đồng, cao giọng nói: “Sau một hồi, đả nô của Thục châu khách đối chiến với đả nô của Ngọc Nhị Lang!”
Lý Tâm Ngọc bỗng nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn Bùi Mạc, mờ mịt: “Chuyện gì đã xảy ra? Ai cho ngươi đăng ký?”
Tiếng trống như sấm dậy, gào thét rung trời, giữa vị trí ánh sáng giao thoa, thần sắc Bùi Mạc sáng tối không phân rõ. Hắn lộ ra một mặt mơ hồ tươi cười, sửa sang lại bao cổ tay, đáp: “Chính là ta.”
“Ngươi…”
Lý Tâm Ngọc mở to mắt, cất cao âm điệu hô: “Ngươi điên rồi! Lẽ nào bức họa này còn quan trọng hơn mạng của ngươi!?”
“Chỉ cần là người muốn , ta cũng sẽ nghĩ hết biện pháp cho người.”
Bùi Mạc nhìn Lý Tâm Ngọc liếc mắt một cái, bình tĩnh đáp: “Chờ ta một chén trà.”
Nói đến nước này, Lý Tâm Ngọc cũng không có cách nào khác. Nàng đem Bùi Mạc đẩy tới bóng mờ dưới góc tường, đem vạt áo của hắn kéo xuống chỉnh trang một chút. Sau đó, nàng hít sâu một hơi, một phen xốc lên mặt nạ, kiễng đầu ngón chân nhón lên mổ một cái lên môi hắn, giả vờ nhẹ nhõm cười: “Ngươi phải thắng, không được thua, không được bị thương!”
Bùi Mạc giật mình, ngón tay vô thức sờ sờ cánh môi, hình như còn đang nhớ lại hương vị của nụ hôn phớt qua kia. Trong khoảnh khắc, hắn nhếch miệng lên, gật đầu nói: “Được.” Nói xong, tay hắn chống lên lan can lầu hai nhảy xuống, vững vàng bước lên võ đài.
“Là hắn! Ta biết được thiếu niên này!” Trong đám người có người hưng phấn hô to: “Đầu tháng trước, lúc hắn đấu vòng loại đã đánh thắng cao thủ xếp đầu trong đấu thú tràng!”
“Mau đặt tiền đánh bạc, đặt tiền đánh bạc! Chọn hắn thắng!”
Lý Tâm Ngọc nghe bên tai thanh âm người người đặt tiền, hình như trái tim bị một bàn tay vô hình siết chặt, khó mà hô hấp. Nàng hít sâu một hơi, hướng lên trên võ đài phất tay một cái với Bùi Mạc, im lặng vì hắn thêm dầu. Cũng may trận thứ nhất đối thủ không mạnh, Bùi Mạc đánh thập phần thuận lợi. Không đến một chén trà, Bùi Mạc đã thắng liền ba trận. Thực lực của hắn quá mức nhanh nhẹn dũng mãnh, trong lúc nhất thời không có người nào dám khiêu chiến hắn. Phán quan hô: “Ta đếm ngược từ năm đến một, nếu như không có người nào lên ứng chiến, vậy đả nô của Ngọc Nhị Lang thắng!”
Toàn bộ đấu trường sôi trào, theo phán quan cùng hô to: “Năm, bốn, ba, hai,…”
Năm ngón tay Lý Tâm Ngọc đang nắm chặt lặng lẽ buông ra, ngồi ở trên ghế thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhấp một ngụm trà, một mảnh tâm tư kiêu ngạo nho nhỏ nổi lên, thầm nghĩ cuộc tranh tài này xem như là thắng chắc rồi…
“Chờ đã!”
Một thanh âm âm nhu trêu tức cắt ngang đoàn người đang đếm ngược, Lý Tâm Ngọc buông chén trà nhào tới trước lan can, theo tầm mắt của mọi người nhìn xuống chỉ thấy một bóng đen thoáng qua. Lại nhìn chăm chú một lúc, phía đối diện Bùi Mạc đã nhiều thêm một người... Một vị cao gầy đẹp đẽ…
Nữ nhân?!
Phán quan tiến về phía trước nói: “Vị nữ nô này…”
Hắc y “nữ tử” râm mát cười: “Ai là nữ nô?”
“Ách…” Phán quan ngượng ngùng đáp: “Vị thiếu hiệp kia, xin hỏi ngươi là đả nô nhà ai? Cũng là vì “Song kiều đồ” mà đến sao?”
“Phi! Ai thèm có hứng thú đối với bức tranh tầm thường kia chứ?” Hắc y “nữ tử” nhíu nhíu khuôn mặt dài nhỏ diễm lệ, ánh mắt lạnh giá như độc xà rơi trên người Bùi Mạc, cắn môi dưới cười, âm ngoan đáp: “Ta gọi là Tinh La, phụng mệnh chủ nhân nhà ta, đến đây đánh bại ngươi!”
Bùi Mạc cầm kiếm, hờ hững nói: “Ta không đánh với nữ nhân.”
“Phi! Mở to mắt chó của ngươi nhìn cho rõ ràng!”
Hai cánh tay Tinh La rung lên, nhuyễn kiếm mỏng như tờ giấy từ trong tay áo hắn chui ra, lóe ra tia sáng dày đặc. Hắn bỗng nhiên phát chiêu, tốc độ cực nhanh, dùng tiếng nói trong sáng của người thiếu niên quát: “Tiểu gia ta mới không phải nữ nhân!”
Thanh âm này... Là một thiếu niên lang có tướng mạo âm nhu diễm lệ?!
Bùi Mạc cũng đồng thời rút kiếm đón đỡ, nhưng chiêu thức của Tinh La thâm độc ngoan liệt, hai thanh nhuyễn kiếm ào ào run run, như đôi rắn độc cuốn lấy lưỡi kiếm Bùi Mạc, lại chém sắt như chém bùn! Hai người nhanh chóng qua mấy chiêu, chiêu thức cơ hồ không thể dùng mắt thường mà quan sát!
Lý Tâm Ngọc siết chặt hai tay, cũng không biết tên Tinh La ẻo lả này là đả nô nhà ai, vừa ngoan độc lại vừa mau lẹ, xem như là kỳ phùng địch thủ với Bùi Mạc!
Trên đài hai người nhanh chóng tách ra, Bùi Mạc cầm kiếm, cổ tay áo rách một mảnh phá đi dáng vẻ chỉnh tề ngày thường, chính là bị Tinh La dùng nhuyễn kiếm gây thương tích; mà Tinh La cúi đầu nhìn nhìn lồng ngực của mình, vạt áo cũng bị kiếm khí của Bùi Mạc xé rách…
“Ta đã từng giết qua rất nhiều người, đây là lần đầu tiên gặp được người lợi hại như vậy.” Tinh La mị híp mắt, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi, lộ ra sát khí, nói giễu: “Ta sẽ không thua, bởi vì nữ tử âu yếm của ta, đang ở trên lầu quan sát trận này.”
“Ta sẽ thắng vì người trong lòng.” Bùi Mạc nói, hai chân một trước một sau chuyển hướng, kiếm trong tay hoa lên, bày ra tư thế phòng bị, đôi mắt sau mặt nạ chăm chú khóa lại đối phương.
“Nga ——” Tinh La kéo dài âm điệu đáp: “Hóa ra ngươi và ta như nhau, cũng là tiểu bạch kiểm được nữ chủ nhân nuôi dưỡng trong nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com