Trải qua chuyện kiếp trước, Lý Tâm Ngọc đặc biệt sợ chết, một khi chết đi thì cái gì cũng đều không có. Nàng nhíu mày, lộ ra bộ dạng kinh ngạc cùng phẫn hận, chỉ chỉ vào mặt mình hô: “Ngươi xem, ta xinh đẹp như vậy, bọn họ cũng không tiếc mà muốn giết ta?”
Bùi Mạc nhất thời không nói nên lời, một lát sau mới nghiêm túc nói: “Dù sao, ta đều không nỡ.”
Lý Tâm Ngọc lại thở dài một hơi. Đương lúc phiền lòng, chợt nghe ven đường truyền tới một giọng nam quen thuộc: “Tâm nhi!”
Lý Tâm Ngọc quay đầu nhìn lại, quả nhiên cách đoàn người nhìn thấy Lý Tấn ở phía đối diện liều mạng vẫy vẫy tay. Lý Tấn chỉ dẫn theo ba thị vệ, mặt đầy mừng rỡ chạy vội tới, kết quả nhìn thấy Bùi Mạc phía sau Lý Tâm Ngọc, tâm tình vui vẻ lập tức chuyển về âm trầm, đến cả bộ mặt cũng dài ra. Lý Tấn hừ một tiếng, Bùi Mạc cũng hừ một tiếng đáp lại, hai người hận không thể dùng ánh mắt đại chiến ba trăm hiệp.
“Tâm nhi, muội như thế nào lại theo ta vụng trộm tới chỗ này?”
“Lời này nên muội nên hỏi huynh mới đúng, hoàng huynh thế nào cũng tới chỗ này?”
Lý Tấn đáp: “Ta đến xem Liễu Phất Yên.”
Nghe thấy tên Liễu Phất Yên, Bùi Mạc nhướng mày, sắc mặt bất thiện nghiêng đầu đi. Lý Tâm Ngọc nhìn Bùi Mạc liếc mắt một cái, hỏi Lý Tấn: “Có gặp được không?”
“Không có, nàng không chịu gặp ta.”
Nói xong, Lý Tấn lại bực bội: “Muội tại sao lại cùng tên đầy tớ này ở cùng một chỗ a, muội sẽ không thực sự muốn cùng hắn…”
Lý Tâm Ngọc nhíu mày, cười đến rất là nguy hiểm: “Thế nào, hoàng huynh có gì chỉ giáo?”
Chỉ giáo? Không dám, không dám. Lý Tấn nghẹn họng, hung hăng trừng Bùi Mạc liếc mắt một cái. Bùi Mạc người cũng như tên, toàn bộ hành trình lạnh nhạt, coi như không thấy. Bỗng nhiên, Lý Tấn chỉ vào Bùi Mạc hỏi Lý Tâm Ngọc: “Tâm nhi, hắn có cái gì tốt, đáng giá muội bảo vệ như vậy sao? Muội sờ lại lương tâm của của muội đi, lục lại trí nhớ xem ca ca ta mười sáu năm qua chawm sóc muội như thế nào, thành thật nói cho ta: Nếu như có một ngày ta và tên đầy tớ này đồng thời rơi xuống sông, muội sẽ lựa chọn cứu ai?”
“...”
Lý Tâm Ngọc nghĩ thầm: tình huống long trời lở đất trùng hợp thế nào mới phát sinh chuyện hai người cùng rơi xuống sông chứ? Dù cho là hai người cùng rơi xuống sông, vì sao nhất định phải là ta tới cứu? Thị vệ đều chết hết rồi sao! Lý Tâm Ngọc trợn trắng mắt, không chút nghĩ ngợi nhân tiện nói: “Ai ta cũng không cứu, hai ngươi nắm tay nhau chìm xuống đáy sông tự tử đi thôi.”
Lý Tấn: “…”
Bùi Mạc: “…”
__________
“Tâm nhi, sao tay áo muội lại bị rách?”
Lúc hồi cung ngồi chung xe ngựa, Lý Tấn kéo vạt tay áo Lý Tâm Ngọc, nghi ngờ hỏi. Lý Tâm Ngọc sợ Lý Tấn nhìn ra manh mối, lại đem trách nhiệm đổ hết lên đầu Bùi Mạc, liền tỉnh bơ rút tay áo về, cười cười nói: “Không có gì, là do lúc nãy bước đi mà không chú ý, bị vướng đinh ở quán ven đường nên rách.”
Cũng may Lý Tấn không nghĩ nhiều, cũng không nhìn ra vết rách trên tay áo của nàng là bị vũ khí chém rách. Hắn “Nga” một tiếng, nghiêm túc nói: “Cái tên nô lệ tiểu bạch kiểm kia của muội cũng chẳng có ích gì cả, lần sau ra cửa nhớ mang thêm vài thị vệ.”
“Tên hắn là Bùi Mạc, không phải “tiểu bạch kiểm”, cũng không gọi là nô lệ.”
Lý Tâm Ngọc bất mãn phản bác. Nàng vén màn xe lên, lập tức thấy Bùi Mạc cưỡi một con ngựa màu táo đỏ đi phía trước, sườn mặt chuyên chú mà tuấn tú. Hình như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Lý Tâm Ngọc, Bùi Mạc ở trên lưng ngựa quay đầu lại, quay đầu cười với nàng. Khi hắn cười, độ cong nhếch miệng vừa đúng, làm người ta tim đập thình thịch.
“Chậc, nhìn cái gì đâu.” Lý Tấn đứng dậy buông màn xe, cắt đứt tầm mắt Lý Tâm Ngọc, tức giận nói: “Không phải ca ca đã nói với muội rồi sao, muội đối với tên tiểu bạch kiểm kia phải đề phòng một chút? May mà hôm nay chỉ bị rách quần áo, nếu như hôm nay muội bị thương, hắn có mười cái đầu cũng không đủ để ta chém đâu.”
Nghĩ tới chuyện vừa rồi ở Dục Giới Tiên Đô, Lý Tâm Ngọc vẫn có chút sợ hãi. Nếu như là những ngày trước, nàng nhất định đã sớm chạy đến trước mặt phụ hoàng huynh trưởng khóc lóc kể lể ủy khuất, nhưng chuyện hôm nay liên quan đến Bùi Mạc, nàng không muốn liên lụy hắn, chỉ có thể ngậm đắng nuốt hoàng liên, đem khổ tâm nuốt vào trong bụng. Aiz, cũng tự trách mình nhất thời lơ là, chưa từng nghĩ đến ngoài cung hung hiểm. Lý Tâm Ngọc khoát khoát tay, rất không có thành ý nói: “Ơ kìa, biết rồi biết rồi.”
Lý Tấn thấy nàng có lệ như vậy, không khỏi có chút khó chịu. Hắn cuối cùng cũng có thể cảm nhận được tâm tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của lão thái phó mỗi khi dạy mình... Hừ! Đều tại cái tên quỷ quái họ Bùi kia, hắn vừa xuất hiện, muội muội liền bắt đầu đem khuỷu tay hướng ra bên ngoài! Hừ, nam hồ ly tinh!
Một cánh bồ câu trắng điểm trên bầu trời Trường An, tuyết đọng lóe ra ánh sáng trong suốt. Xe ngựa xuyên qua đường lớn lót đá xanh có lịch sử hàng nghìn năm, chậm rãi hướng về cửa cung chạy tới. Mà cùng lúc đó, nơi nội trạch một phủ đệ yên lặng nào đó, đang có một tràng gió bão nổi lên.
Tia sáng mờ tối trong nội thất, đỉnh lò đốt hương, một bóng người nam nhân cao lớn uy nghiêm mặc ám trầm áo choàng, đưa lưng về phía tia sáng trầm mặc đứng thẳng. Trước mặt hắn là một bức tường, trên tường treo một nửa bức họa tượng...
Đúng vậy, là một nửa —— bức chân dung kia một nửa đã bị người ta xé rách, chỉ để lại hình ảnh một vị nữ tử nghiêng người ngoái đầu nhìn lại. Nam nhân tay cầm ba nén nhang, để ở nơi trán lạy ba cái, đem cắm nhang vào trong lư hương, lập tức đứng chắp tay, hình như đang suy tư điều gì.
“Nghe nói, Tương Dương công chúa ở trong tối lén lút điều tra cái chết của Ngô Hoài Nghĩa?” Một lát, nam nhân mở miệng, âm thanh ám câm mang theo xơ xác tiêu điều, giống như độc xà thổ tín.
“Đúng vậy, chủ nhân.”
Thích khách áo đen quỳ một gối xuống trên mặt đất, đáp: “Nàng điều tra rất cẩn thận, có lẽ đã có sự chuẩn bị trước.”
“Nhưng nàng không biết, bất kỳ nơi nào trong Dục Giới Tiên Đô đều có tay chân của chúng ta.”
Nam nhân trầm ngâm, rất lâu sau mới lên tiếng: “Chuyện hôm nay nếu đem ngẫm nghĩ lại có vài phần cổ quái. Công bằng mà nói, bức họa bị thất truyền hơn hai mươi năm trước đột nhiên vào lúc này xuất hiện ở đấu thú tràng trước mặt mọi người, lại trùng hợp hấp dẫn sự chú ý của Lý Tâm Ngọc, rồi rơi vào tay nàng... Tất cả những chuyện này đều giống như là bẫy mà người nào đó tỉ mỉ bày bố.”
“Bẫy?” Thích khách áo đen bỗng nhiên ngẩng đầu: “Ý của ngài là?”
“Có người tính toán để ta và Lý Tâm Ngọc đấu đá nhau, còn hắn ngồi im xem trai cò tranh nhau, làm ngư ông đắc lợi.” Nam nhân cất tiếng cười cổ quái: “A, lại có thể một tay đánh lên bàn tính này, xem ra cũng xứng làm đối thủ của ta!”
“Chủ nhân, vụ án tế tự kia đã qua đi hơn một tháng rồi, triều dã buông lỏng cảnh giác, người có muốn để thuộc hạ ra tay lần nữa trừ bỏ Hạ Tri Thu và Tương Dương công chúa?”
“Ngô Hoài Nghĩa đã chết, vụ án đan dược chưa được giải quyết từ đây đã kết thúc rồi, Hạ Tri Thu không có sức uy hiếp. Nhưng mà, Lý Tâm Ngọc là một con ma phiền phức…” Nam nhân nhắm nhắm đôi mắt bể dâu, than thở: “Mấy tháng trước ta đã sắp xếp cho nàng một con ngựa điên, thế nhưng không thể khiến nàng ngã chết, trái lại làm cho nàng trở nên càng thông minh, cũng nguy hiểm hơn. Nàng thực sự là cực kỳ giống Trịnh Uyển Nhi năm đó, nếu không trừ bỏ, khó mà bình ổn oán hận trong lòng người chết a!”
“Thuộc hạ hiểu rõ.” Thích khách áo đen chắp tay: “Thuộc hạ sẽ thông báo cho quân cờ được ngài sắp xếp trong cung, để hắn tìm cơ hội ra tay.”
“Ừ.”
Hình như nghĩ đến điều gì, nam nhân quay mặt qua, hỏi: “Đợi đã, ta hỏi ngươi, đã điều tra được thân phận của vị thiếu niên bên người Tương Dương công chúa chưa?”
”Vâng.” Thích khách đáp: “Hắn họ Bùi, tên gọi Bùi Mạc, là gia quyến của tội thần nào đó, thuộc hạ chỉ nghe ngóng được tới đó.”
“Chừng đó là đủ rồi. Tội thần họ Bùi trong thành Trường An, ngoại trừ hắn còn có ai đâu?” Nam nhân vẫn còn cười to, nói giọng khàn khàn: “Quả nhiên là hắn! Hắn và ta như nhau, vốn nên hận thấu xương một tộc Lý thị, nói không chừng còn có thể thu về làm môn hạ dưới trướng của ta, để ta sử dụng!”
Nghĩ đến chỗ này, nam nhân trong mắt thoáng qua một tia kỳ dị, phất tay nói: “Lui xuống an bài đi.”
“Vâng.” Thích khách khom người, lui ra ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com