Lý Tấn là một kẻ trời sinh lạnh bạc và tùy tiện. Tướng mạo hắn âm nhu gầy yếu, mặt dài mày nhỏ, sinh ra đã mang bộ dạng cay nghiệt, dường như trong mắt hắn người trong thiên hạ bất quá chỉ là phù du con kiến hôi.
Hắn không muốn giúp Lý Tâm Ngọc, không phải là bởi vì Vương Kiêu thống lĩnh mười vạn cấm quân, nắm chặt toàn bộ huyết mạch an nguy của hoàng thành; cũng không phải bởi vì Lang Gia vương Lý Nghiễn Bạch có cao tổ ngự ban cho lệnh bài, bất kể hậu thế phạm sai lầm gì , đều có thể miễn trừ tội chết... Hắn không muốn giết bọn họ, chỉ là bởi vì không muốn chuốc lấy phiền phức.
Còn Lưu Anh…
Nhắc tới Lưu Anh, Lý Tấn tỏ ra mấy phần thần sắc khó xử, nói:"Lưu Anh cái tên thiến cẩu này rất thú vị! Cả cái hoàng cung này chỉ có hắn học được dáng vẻ chó ghẻ giống nhất. Nếu giết hắn, ta cũng không tìm được kẻ nào thấp hèn hơn hắn để chơi cả, thật là có chút không nỡ!"
Một vị trọng yếu đại thần cùng một vị một hoàng thân quốc thích, trong mắt huynh trưởng vậy mà lại thua kém một tên thiến cẩu giỏi lấy lòng người? Lý Tâm Ngọc có cảm giác một lời khó nói hết, nghĩ thầm:"Nếu như có một ngày huynh biết, muội muội mà huynh yêu thương nhất chết trong tay tên thiến cẩu này, huynh còn cảm thấy thú vị không?
Nhưng mà trận cung biến đẫm máu trong tương lai kia, cho dù nàng kể rõ ràng cho Lý Tấn nghe, hắn cũng chưa chắc đã tin, ngược lại còn cho rằng muội muội phát điên, chẳng bằng tự mình suy tính. Chỉ là thấy thái độ lần này của thái tử ca ca, Lý Tâm Ngọc khó tránh khỏi lo lắng, cảm thấy trách nhiệm sửa mệnh nặng nề mà đường thì xa…
Có điều, giết không được ba người trên, người thứ tư vẫn có thể xem xét, dù sao dựa theo thời gian hiện tại, hắn bây giờ chỉ là một tên nam nô không đáng nhắc đến.
Giữa tháng tám, ánh mặt trời ấm áp cuối thu xuyên qua tầng mây mỏng rơi xuống, trải lên thành Trường An một tầng ánh sáng lười biếng.
Dựa theo trí nhớ của kiếp trước, thời điểm này năm nay, Thành đế Lý Thường Niên cho phép kiến tạo rầm rộ "Bích Lạc cung" nằm ở phía đông nam thành Trường An, bên trong có "Chiêu Hồn đài" để tưởng niệm Uyển hoàng hậu đã qua đời. Phụ trách xây dựng hành cung là đám khổ dịch - những kẻ phạm tội hoặc là gia quyến của tội thần không bị lưu đày. Trong đó có dư nghiệt của Bùi gia - Bùi Mạc.
Lý Tâm Ngọc ngồi trên hồng sa bộ liễn nghiêng nghiêng ngả ngả lắc lư đi gần nửa canh giờ, ánh mặt trời ấm áp khiến nàng hơi buồn ngủ. Trong một khoảnh khắc bất chợt, đã có thể nhìn thấy khung nền hùng vĩ của Bích Lạc cung phía xa xa.
Theo hầu Lý Tâm Ngọc là một nữ thị vệ chưa tới 18, 19 tuổi, tư thế hiên ngang oai hùng, tóc đen cột cao thành đuôi ngựa, trên người là võ bào màu xanh đậm, cả người toát ra vẻ thẳng thắn nhanh nhẹn. Người này chính là hộ vệ bên người của Lý Tâm Ngọc, tên Bạch Linh, cũng là người trung thành với nàng đến phút cuối trong kiếp trước. Đối với nàng, Lý Tâm Ngọc vạn phần yên tâm.
Bạch Linh một tay đặt trên chuôi kiếm, tận lực làm trọn chức trách bên cạnh Lý Tâm Ngọc, còn không quên nhắc nhở:"Thuộc hạ nghe nói đám người xây dựng hành cung đều là tù nhân xăm trên mặt hai chữ "không tịch", công chúa ở phía xa nhìn một chút là được, đừng nên tới gần."
Lời chưa dứt, bộ liễn đã dừng trước cửa Bích Lạc cung. Khắp nơi xung quanh đều chất đầy gỗ, đá để xây dựng xen lẫn đám tội nô già trẻ lẫn lộn áo quần tả tơi, trên người đeo xích sắt để phòng ngừa chúng lẩn trốn. Binh lính giám sát quơ roi dài, quất lên người đám tội nô hối thúc chúng làm việc nhanh lên một chút.
Người nơi này, kẻ nào cũng mang bộ dạng tóc tai rối bù, quần rách áo manh, cơ thể gầy guộc trơ xương, trên chân còn mang theo xiềng xích nặng nề.
Lý Tâm Ngọc không một tiếng động đem màn xe buông xuống. Nếu nàng nhớ không nhầm, Bùi Mạc lúc này đã trải qua cuộc sống nô lệ khổ dịch 4 năm, nàng thậm chí còn không thể biết hắn làm sao có thể sống sót trong hoàn cảnh này.
Bạch Linh ở bên ngoài bộ liễn, chắp tay nói:"Công chúa, phía trước lộn xộn rất nguy hiểm, không nên lại đến gần nữa."
Bên trong Lý Tâm Ngọc trầm mặc một hồi, mới nặng nề lên tiếng:"Trong đám khổ dịch có một kẻ được đánh số 1047, tên là Bùi Mạc, tuổi của hắn với ta không chênh lệch lắm. Ngươi để quan dịch mang hắn đi, tìm một góc vắng…" Dừng một chút, nàng nhẹ giọng nói:"Giết hắn."
Mệnh lệnh của Lý Tâm Ngọc, đương nhiên không ai dám chống lại. Bạch Linh chỉ sững sờ trong chớp mắt rồi lập tức khôi phục lại dáng vẻ trầm tĩnh, chắp tay nói:"Thuộc hạ lập tức dặn dò với sai dịch."
Lý Tâm Ngọc nhắm mắt, hồi tưởng lại cảnh tượng kiếp trước nàng gặp gỡ Bùi Mạc. Năm ấy, cũng đương lúc tuổi mười lăm tràn đầy sức sống, nàng nghe nói phụ hoàng cho xây dựng Bích Lạc cung vàng son rực rỡ, liền dẫn hai tên thị vệ lén lút trốn đến nơi nàychơi.
Bích Lạc cung còn chưa quét sơn nhưng đã đẹp đến mức như tiên cung thần điện. Nàng đứng một mình lặng lẽ ngắm đằng vân tiên nhân trên hành lang, ngửa đầu nhìn chuông gió mà ngây người, hoàn toàn không để ý trên đầu mình có một viên gạch vụn tuột khỏi mái hiên. Gió thổi qua, một mảnh ngói sắc nhọn liền rơi thẳng tắp xuống đầu nàng. Phía sau bỗng truyền đến tiếng xiềng xích lanh lảnh, một bàn tay tràn đầy vết thương nhanh chóng chụp lấy mảnh ngói. Nàng ngạc nhiên quay đầu lại, chạm phải một ánh mắt đẹp đẽ lại sắc bén.
Đó là một thiếu niên thon gầy, cao ráo!
Còn nhớ ngày đó đương lúc mùa đông, Lý Tâm Ngọc khoác một tấm áo choàng lông hồ ly thượng đẳng vẫn cảm thấy lạnh, mà thiếu niên kia chỉ mặc một thân trang phục cũ nát nhìn không ra màu, che không được một mảng lớn lồng ngực rắn chắc màu mật ong, ống quần dưới rách một đoạn để lộ mắt cá chân mang xích, cứ như vậy bất khuất đứng thẳng trong màn mưa tuyết rả rích.
Da thịt hắn nhuốm màu mật ong khỏe mạnh, sống mũi anh tuấn, ngũ quan tinh xảo như vẽ, đường nét từ chân mày đến cằm vừa đẹp đẽ lại lưu loát. Tóc hắn rất đen, được búi lên bằng một cây trâm làm ẩu - hiển nhiên là một nhánh cây khô dùng dao nhỏ chẻ thành.
Nhưng những thứ này, một chút cũng không che giấu được luồng khí chất khác người trên cơ thể hắn. Hắn như con dã thú xinh đẹp mang xiềng xích, thân ở lồng giam cũng không quên liếc mắt nhìn thế gian, tràn ngập dã tính cùng mỹ cảm.
Lý Tâm Ngọc cơ hồ trong nháy mắt bị hắn thu hút, nàng từ nhỏ đã có một khuyết điểm: không có sức đề kháng đối với những thứ xinh đẹp trên thế gian, bao gồm cả vị thiếu niên anh tuấn phóng khoáng này.
Lý Tâm Ngọc đem nam nô này về Thanh Hoan điện, nhưng nàng cũng không hề biết, thiếu niên nàng nhặt về từ Bích Lạc cung lại là đứa trẻ duy nhất còn sống sót của Bùi gia. Mà bốn năm trước, người chỉ dùng một tờ chiếu chỉ để lấy mạng cả nhà Bùi gia chính là cha ruột của nàng.
Chung quy lại tuổi trẻ vô tri, nàng coi Bùi Mạc như nam sủng để đùa giỡn tiêu khiển, mà Bùi Mạc cũng che giấu thân phận, đón ý nói hùa theo nàng, vây hãm nàng, từng bước một dẫn nàng vào cạm bẫy dịu dàng mà hắn đã dày công thiết kế.
Đúng vào lúc Lý Tâm Ngọc cho rằng hắn đã yêu mình sâu đậm, Bùi Mạc lại để lộ nanh vuốt. Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!
Phía xa xa trong đám nô lệ truyền đến một trận gây rối. Lý Tâm Ngọc vươn một ngón tay trắng muốt, vén rèm xe nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh thiếu niên cao gầy bị sai dịch cưỡng ép lôi đi. Nhìn bóng dáng thiếu niên ấy từ xa, hô hấp của Lý Tâm Ngọc bất chợt cứng lại.
Dù đã cách xa tận hai đời sinh tử, nhưng nàng chỉ liếc mắt một cái, liền nhận ra đó là Bùi Mạc!
Hắn giãy dụa vô cùng lợi hại, ba tên sai dịch khỏe mạnh cũng không thể khống chế hắn. Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng bị xiềng xích trói buộc, rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong, dây xích sắt đụng trúng lưỡi đao, bắn ra một tia lửa…
Lý Tâm Ngọc biết, Bùi Mạc chính là một con dã thú. Hắn so với bất kì người nào cũng đều mạnh hơn!
Một tiếng gào của Bùi Mạc khiến màng nhĩ Lý Tâm Ngọc rung lên, tim nàng đập như trống, lồng ngực nhói đau, dường như kẻ sắp bị xử lại chính là nàng. Nàng thậm chí không dám nhắm mắt, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu toàn bộ sẽ hiện lên hình dáng của Bùi Mạc: Bùi Mạc là quân phản loạn tặc tử, nhưng hắn rất đẹp; Bùi Mạc soán vị bức vua thoái vị, nhưng hắn rất đẹp; Bùi Mạc từng hận nàng tận xương, nhưng hắn thực sự rất đẹp...
Lý Tâm Ngọc thật sự muốn phát điên lên rồi.
"Công chúa, tiểu tử kia dường như rất lợi hại, hay là để thuộc hạ trực tiếp ra tay?"
Bạch Linh ở bên ngoài hỏi.
Giết? Hay là không giết?
Nàng lại một lần nữa tự hỏi lòng mình: Kiếp trước cái chết của nàng thực sự là do Bùi Mạc gây ra sao? Hay là do tự nàng gieo gió gặt bão?
Nếu như năm đó, nàng có thể ngăn cản Lý Tấn đừng giết mấy vị trung thần, ít xây lại mấy tòa hành cung, bớt sưu cao thuế nặng, hoặc là đối xử với Bùi Mạc chân thành thêm một chút…
Nếu như vậy, bi kịch trong Thanh Hoan điện còn có thể phát sinh sao?
Nhưng quá khứ đã qua không có cách nào thay đổi, trên đời lấy đâu ra nhiều chữ "nếu như" như vậy!
Lý Tâm Ngọc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cam chịu thở dài một tiếng:"Mà thôi mà thôi, bản cung trước nay chỉ phụ trách chính mình xinh đẹp như hoa, chuyện tàn ác này thật không làm nổi!"
Còn chưa làm rõ một mớ hỗn độn trong đầu, thân thể đã ra quyết định trước một bước. Nàng vén màn xe lên, kéo mép váy đính chuông bạc tinh xảo, trực tiếp đi xuống xe ngựa.
"Công chúa!"
Bạch Linh muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi. Lý Tâm Ngọc bước nhanh tới trước mặt tên sai dịch đang rút dao kia, quát:"Dừng tay! Thả hắn ra!"
Sai dịch dừng lại cánh tay đang muốn rút đao ra, thiếu niên mang xiềng xích đang đánh nhau cũng dừng lại, đôi bên đồng thời quay đầu, chỉ nhìn thấy một thân ảnh thiếu nữ mang cung trang đỏ tươi trước mặt.
Ánh dương ấm áp, trời cao như được gột rửa qua, thiếu niên anh tuấn cùng đế cơ quyền quý, tại một nơi không hề phù hợp, lại gặp nhau lần nữa!
"Thả hắn ra!"
Lý Tâm Ngọc dùng tư thế mà nàng cho là tiêu sái nhất trong cuộc đời công chúa của mình ra lệnh, cằm khẽ nâng, thờ ơ nhìn Bùi Mạc, kế tiếp mở miệng nói ra những lời đã từng nói kiếp trước:
"Tên đầy tớ này rất đẹp mắt, bản cung muốn hắn,"
Nói xong, Lý Tâm Ngọc liền bắt đầu hối hận: Ta không phải tới đây để giết hắn sao?
Đám sai dịch ngây dại, Bạch Linh cũng bất đắc dĩ đỡ trán. Bốn phía bao trùm một mảnh tĩnh mịch.
Bùi Mạc đứng dựa vào tường cung, hơi giương mắt, con ngươi đẹp đẽ sắc bén như lưỡi dao vừa thoát khỏi vỏ. Hắn ngước mắt nhìn Lý Tâm Ngọc, trong mắt lóe lên ánh sáng không thể gọi tên, đôi môi nhợt nhạt hé mở, chậm rãi hỏi:"Công chúa muốn dẫn ta đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com