“Ngày ấy nghe Dung dì nói có người muốn giết con, lại trùng hợp gặp được Lý Tâm Ngọc đem con cứu ra khỏi nô lệ doanh, ta cảm thấy sự tình đột nhiên quá mức kỳ quái, liền nhờ Lang Gia vương đi tìm hiểu một phen... Kết quả thế nào, không cần ta nhiều lời, người hạ lệnh để sai dịch xử tử con là một nữ hộ vệ tuổi trẻ cao gầy, cầm trong tay Linh Hư kiếm, là thiếp thân nữ hộ vệ của Lý Tâm Ngọc, tên là Bạch Linh.” Dừng một chút, Liễu Phất Yên nói: “Nếu con không tin, vậy hãy tự mình đi hỏi. A Mạc con ngoan, Lý Tâm Ngọc lừa con. Nàng là người biết đùa giỡn tâm kế, không đáng để con vứt bỏ tất cả vì nàng.”
“Ta không tin.” Bùi Mạc lắc lắc đầu, ánh mắt lạnh đến đáng sợ. Hắn nắm chặt trường kiếm trong tay. Thanh kiếm này là công chúa điện hạ vì mình mà thắng cược, lại lấy lí do không thoải mái mà đem tặng mình, trên kiếm dường như còn mang theo nhiệt độ của nàng, mở mắt nhắm mắt tất cả đều là nét mặt ngây thơ xán lạn tươi cười của nàng... Hắn lại lặp lại một lần, ngữ khí so với trước càng chắc chắc: “Ta không tin. Nếu như nàng muốn giết ta, vậy tại sao khi lưỡi dao chuẩn bị chém xuống lại lo lắng cứu ta?”
“Ngươi thông minh như vậy, sao có thể không nghĩ ra!” Liễu Phất Yên lộ ra vẻ lo lắng, bước nhanh đi tới trước mặt Bùi Mạc, đáp: “Nàng hận thân phận Bùi thị của con, lại không muốn để con chết đi dễ dàng như thế, liền nghĩ ra trò mèo vờn chuột làm nhục con! Nàng muốn con phai mờ chí khí, quên lãng mối thù diệt tộc, để con triệt để trở thành vật trong lòng bàn tay của nàng! Đợi đến khi nàng chơi chán, nhất định sẽ giết con!”
Dừng một chút, Liễu Phất Yên nhìn thẳng thống khổ trong mắt Bùi Mạc, cay đắng cười: “Nếu không phải nàng hận con thấu xương, sao có thể nghĩ ra phương pháp ác độc như vậy đến hành hạ con?”
…
Thanh Hoan điện, trong tạp vật gian.
“Công chúa quá cảnh giác, đã lâu như vậy, ta cũng không thể thân cận với người.”
Có lẽ là sợ sinh biến cố, Thịnh An cũng không nhiều lời vô ích, giơ tay lên lau nước mắt, chủy thủ trong tay lướt xuống, lưỡi dao nhắm vào Lý Tâm Ngọc. Trong chớp mắt khi lưỡi dao đâm tới, Lý Tâm Ngọc kêu to một tiếng: “Thịnh An!”
Thịnh An bàn tay rõ ràng khựng lại. Không biết nghĩ tới điều gì, trên đôi mắt chưa khô kia hiện lên thần sắc không đành lòng, bàn tay cầm chủy thủ run rẩy lợi hại. Thừa dịp hắn thất thần, Lý Tâm Ngọc đột nhiên đem một tấm ván gỗ hình tròn sau lưng —— một cái nắp nồi bằng gỗ, ném về hướng đầu Thịnh An!
Thịnh An hoàn hồn, nâng cánh tay lên chặn lại. Nhưng trên tay hắn vốn có vết thương, bị nắp nồi gỗ đập trúng, hắn lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, liên tiếp lui về phía sau. Lý Tâm Ngọc thấy vậy, thật cao hứng đến hỏng rồi! Nàng thừa dịp Thịnh An bị đau đi vòng qua góc cửa, tiện tay cầm một thanh gậy trúc đánh lung tung vào Thịnh An đang ôm cánh tay bị thương, một bên đánh một bên kêu to: “Cứu mạng a cứu mạng a! Bản cung muốn chết rồi!”
Lý Tâm Ngọc luôn luôn quý khí lười biếng, trên mặt vĩnh viễn mang theo ba phần ý cười, Thịnh An có khi nào thấy qua bộ dạng nhe nanh múa vuốt như vậy, sau khi khiếp sợ qua đi lại bị nàng đánh lung tung một trận! Lý Tâm Ngọc đem gậy trúc đánh đến rạn nứt đập trên đầu hắn, liền xách váy lao ra ngoài cửa, động tác như hành văn liền mạch lưu loát, âm thanh sắc nhọn hô to: “Có thích khách!”
Một tiếng rống này dùng hết khí lực bình sinh của nàng, đến cả người điếc cũng có thể nghe thấy. Chỉ một thoáng, một bóng trắng lướt qua, “bá” một cước đá trúng cổ tay Thịnh An, khiến cho hắn thoát lực, chủy thủ trong tay trên không trung chuyển mấy vòng, “đinh” một tiếng găm trên vách tường.
“Bạch Linh, ngươi tới thật đúng lúc!”
Lý Tâm Ngọc đôi chân mềm nhũn, phải vịn vào lan can mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng, run rẩy chỉ vào Thịnh An thở dốc từng ngụm lớn, hô: “Mau bắt nghịch tặc!”
Bạch Linh đến cả quần áo cũng không kịp mặc, tóc tai bù xù, chỉ mặc trung y trắng thuần, chân trần đứng ở trước cửa tạp vật gian, đem Lý Tâm Ngọc bảo hộ phía sau người, trầm giọng nói: “Công chúa lui về phía sau một chút, cẩn thận bị thương.”
Lời còn chưa dứt, ma ma cung tỳ cùng thị vệ tuần tra trong điện cũng nghe thấy động tĩnh, nhao nhao đốt đèn chạy đến, lấy đao khiêng côn, thoáng chốc đem tạp vật gian vây chặt như nêm cối.
“Là ta nhất thời mềm lòng, xin lỗi chủ tử…”
Thấy tình hình không thể cứu vãn, Thịnh An cười khổ một tiếng, cũng không ham chiến, toàn thân vừa chuyển, xốc lên tay áo, lộ ra cánh tay cột ám tiễn. Ba mũi tên liên tục bắn ra, bay đến trước mặt thị vệ. Lý Tâm Ngọc trợn tròn hai tròng mắt, nàng nhận ra hình dạng ám tiễn vô cùng quen thuộc, là lúc bị ám sát ở Dục Giới Tiên Đô từng thấy qua! Hiển nhiên, Thịnh An chính là một thành viên trong nhóm thích khách ngày ấy!
Đương lúc khiếp sợ không thôi, hai cánh tay Thịnh An rung lên nhảy qua đoàn người, lại tính toán đào tẩu! Bạch Linh đuổi theo, cùng hắn giao thủ rất nhanh đã qua mấy chiêu. Đừng thấy Thịnh An thân hình thanh tú, nhưng công phu mười phần là thượng thừa, Bạch Linh cao thủ như vậy ở trước mặt hắn cũng không chiếm được chút tiện nghi!
Thịnh An cùng Bạch Linh quần đấu mấy chiêu, hắn nóng lòng thoát thân, một cước đạp vào ngực Bạch Linh. Bạch Linh trọng thương chưa lành, lại bị đụng trúng vết thương khó tránh khỏi phản ứng có chút chậm chạp, Thịnh An lại liên tiếp bắn tên, muốn lấy mạng Bạch Linh! Bạch Linh tránh né không kịp, vẫn bị một mũi tên sượt qua chảy máu, vết thương cũ lại nặng hơn. Thừa dịp lúc này, Thịnh An xoay người trèo tường, nhảy mấy bước liền không thấy thân ảnh.
“Bạch Linh!” Lý Tâm Ngọc đang nấp sau cột nhà chạy đến, đỡ lấy Bạch Linh đang bị thương, lại hướng về thị vệ quát: “Đứng ngốc ở đó làm gì! Còn không mau đuổi theo!”
Thị vệ nâng kiếm đuổi theo, nhưng trong bóng đêm mênh mông, đèn đuốc rã rời, đâu còn có thân ảnh thích khách?
...
Thịnh An bay nhanh trên nóc nhà, vừa mới chạy trốn tới Ung Hoa cung, đột nhiên thấy một bóng đen thẳng tắp đằng trước, chặn đường đi của hắn. Thịnh An vội vội vàng vàng ngưng lại bước chân, khom người nâng cánh tay, cầm chắc ám tiễn, nạt nhỏ: “Ai?”
Người nọ vóc người thon dài cao ngất, bên hông đeo ô sao bảo kiếm, âm thanh so với tuyết đọng vạn năm còn buốt lạnh hơn: “Ngươi đụng đến nàng?”
Thịnh An mị hí mắt, lộ ra thần sắc kinh ngạc, cất giọng không rõ là trào phúng hay mỉa mai, đáp: “Là ngươi?”
Dưới ánh trăng, tàn đèn chiếu tuyết đêm, bóng đen kia chậm rãi xoay người lại, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi đẹp đẽ của Bùi Mạc. Hắn tỉnh bơ nhìn biểu tình trên mặt Thịnh An, ngữ khí ám câm trầm thấp, không mang theo chút nhiệt độ nào: “Ta hình như đã cảnh cáo ngươi, không cho ngươi đụng đến nàng.”
“Đụng đến thì đã sao? Chúng ta như thể chuột dưới cống ngầm, giòi trên xương mu bàn chân, chủ tử hạ lệnh giết chết nàng, chẳng lẽ còn có thể phản kháng?” Dừng một chút, ánh mắt Thịnh An có chút bi thương cùng cô đơn. Hắn nói: “Nhưng nàng là người duy nhất trên đời này, sẽ cười với ta, sẽ cho ta thuốc mỡ trị thương... Nếu không niệm tình nàng như vậy, ta sớm đã ra tay.”
Bùi Mạc cũng không nhiều lời, rút kiếm đâm tới, chiêu thức vừa nhanh vừa ngoan liệt, giống như là muốn phát tiết đáy lòng ngập đầy oán giận! Thịnh An đâu là đối thủ của hắn, bị ép liên tiếp lui về phía sau, ám tiễn trên cánh tay bị Bùi Mạc một đao chặt đứt! Bùi Mạc bay lên không trung, một tay chế trụ gáy Thịnh An, đem cả người hắn áp trên đám gạch ngói vụn, ngoan thanh hỏi: “Nói! Ngươi là người của ai?”
Thịnh An bị hắn giữ sắc mặt xanh tím, không thể động đậy, khuôn mặt thanh tú trắng nõn nhất thời vặn vẹo. Hắn giương miệng khó khăn hô hấp, môi nở ra một đường cong quái dị, phát ra tiếng cười lạnh khanh khách, nhìn Bùi Mạc bằng ánh mắt điên cuồng mà thương xót. Loại ánh mắt này hết sức quen thuộc, một canh giờ trước, Tinh La cũng dùng ánh mắt như thế nhìn hắn, như là đang nhìn một trò cười.
“Bùi Mạc, ngươi xem một chút... Dáng vẻ của ngươi, có bao nhiêu đáng sợ! Ngươi cùng ta... Vốn nên là cùng một loại người, lại... Bị nàng cầm tù…” Thịnh An cười đến nỗi khóe mắt rơi lệ, mập mờ nói: “Nhưng... Ta hạnh phúc hơn ngươi, ít nhất... Ít nhất nàng không hận ta, công chúa hận nhất... Là người Bùi gia các ngươi! Ngày ấy ở... Nô lệ doanh, nàng là tới giết ngươi…”
Lời còn chưa nói xong, hắn cắn viên thuốc độc giấu trong miệng, nhất thời miệng mũi tràn đầy máu, gục xuống không một tiếng động. Đôi mắt Thịnh An chết héo trống rỗng đang nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, như thể muốn mang theo một mảnh niệm tưởng sạch sẽ trên thế gian này rời khỏi trần thế.
Bùi Mạc chậm rãi thu lại cổ tay đang chế trụ Thịnh An, cứ như vậy quỳ gối trên nóc nhà, rất lâu không động đậy, giống như một bức tượng đá cứng ngắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com