Nhan Ôn cứ thế nghe cô ta chất vấn, ảnh mắt tối sầm. “Cô nói đủ chưa?” “Cô nói tiếp thì tôi càng muốn treo ba chữ nhà họ Nhan lên bảng tìm kiếm nóng trong làng giải trí.
Nhan Nhu sững sờ: “Cô dám!” “Có gì mà tôi không dám? Vốn dĩ tôi định xử lý đống tin tức đó, nhưng cô nói vậy thì đột nhiên tôi rất muốn thay đổi suy nghĩ. “Dù tôi tái xuất hay nghỉ đóng phim, tôi cũng chưa bao giờ có ý định mượn danh tiếng của nhà họ Nhan, tôi đi tới ngày hôm nay, cũng chứng tỏ tôi vốn không cần thế lực của thế gia nước hoa gì đâu, phiền cô đừng gọi điện đến tìm cảm giác tồn tại, tôi không muốn nghe thấy giọng nói của cô. “Tại sao bao nhiêu năm trôi qua, cô đều không biết tự lượng sức mình.”
Nhan Ôn làm biếng nói tiếp, trực tiếp cúp máy, thế nhưng mi mày cô lại lắng đọng sự thâm trầm khó nhận biết.
Cô đã chôn vùi xuất thân của mình vào tận sâu đáy lòng, tại sao đám người đó còn phải giày vò cô? Chẳng lẽ được trở thành thiên kim tiểu thư của nhà họ Nhan là niềm mong ước của cô ư? “Chị Tiểu Ôn, chị không sao chứ?” Bạch Hiểu Hiểu quan tâm ở cạnh cô ấy.
Nhan Ôn lắc đầu, nở nụ cười điềm đạm: “Chị không sao.”
Bao nhiêu năm tự xông pha, cô sớm đã học cách che giấu tình cảm chân thật của mình, ngoại trừ Giang Tùy An, nghĩ đến anh, tâm trạng gập ghềnh của cô dần bình phục trở lại, thậm chí có chút ấm áp.
Cô cũng từng vì tình yêu mà buông bỏ tất cả, cam tâm nghỉ đóng phim, nhưng hiện giờ, cô không muốn làm như vậy, cô muốn đứng trên sân khấu chói chang nhất trên thế giới, khiến bản thân đủ tầm sánh vai với Giang
Tùy An.
Vì vậy cô không thể lui bước.
Cửa phòng bị người khác gõ vang, Bạch Hiểu Hiểu nhìn đồng hồ: “Có thể là người của đoàn phim, em đi mở cửa.”
Nhan Ôn gật đầu, chuẩn bị đứng dậy thay đồ đến phim trường, nhưng người đến tìm Nhan Ôn lại nằm ngoài dự đoán, là thư ký của ông lão Nhan. “Có cô Nhan ở đây không? Ông lão muốn gặp mặt cô ấy một chút, xe đang chờ dưới lầu”
Nhan Ôn vừa nghe thấy, bàn tay đang mặc áo khoác bỗng khựng lại, tâm trạng của cô hơi nặng nề phức tạp, há miệng ra lại không nghĩ ra được lý do từ chối, huống chi họ đã đến đây rồi.
Nhan Ôn vỗ vai của Bạch Hiểu Hiểu: “Liên lạc với đoàn phim một chút, xem thử trưa nay ghi hình vào lúc mấy giờ. Dứt lời, cô âm thầm nói với Bạch Hiểu Hiểu một câu, gọi cho Giang Tùy An.
Bạch Hiểu Hiểu lĩnh ngộ: “Vâng, chị Tiểu Ôn!” Sau khi cô ấy dõi nhìn Nhan Ôn đi theo thứ ký của ông lão Nhan xuống lầu, lập tức gọi điện cho Giang Tùy An, thuật lại toàn bộ câu chuyện với anh ấy.
Giang Tùy An vừa nghe xong, lập tức gác công việc sang một bên, chạy vội sang đây.
Nhan Ôn đi theo thư ký đến cạnh chiếc xe, ông lão Nhan đang ngồi bên trong chiếc xe màu đen.
Thời gian cứ trôi qua nhanh chóng, Nhan Ôn không nhớ rõ lần gặp trước của hai người được mấy năm rồi... “Cô Nhan Ôn, mời lên xe.
Nhan Ôn gật đầu, đè nén tâm tư trong lòng, sắc mặt bình lặng ngồi lên xe, thế nhưng cô vừa thay đồ đóng phim, vì vậy dáng vẻ cô bây giờ không vừa mắt ông lão Nhan.
Ông lão Nhan thấy cô lên xe với bộ dạng như vậy, tức giận hừ lạnh một tiếng: “Đây chính là công việc mà con tự hào ư?" “Ông vì tin tức sáng nay mà đến phải không?
Cháu sẽ nhanh chóng xử lý vụ việc đó, sẽ không mang phiền phức cần thiết đến cho nhà họ Nhan. Nhan Ôn bình tĩnh lên tiếng. “Được lắm, bao nhiêu năm nay, cháu chẳng thay đổi chút nào! Nhan Ôn, chẳng lẽ cháu không nhớ nhung chút gì về người mẹ ruột thịt của mình sao?”
Nhan Ôn cụp mắt: “Ông hiểu lầm rồi, cháu rời khỏi nhà họ Nhan không vì bất kỳ người nào cả, chỉ là cháu không yêu thích nước hoa, cháu gia nhập giới giải trí, là sự lựa chọn của riêng mình.”
Ông lão Nhan gõ mạnh cây gậy: “Cháu là đứa trẻ có thiên phú nhất trong thế này, giờ cháu bảo với ông rằng, cháu không thích nước hoa ư?”
Đột nhiên bầu không khí trong xe trở nên yên lặng.
Bầu không khí đóng băng đến khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Ông lão Nhan hừ lạnh một tiếng: “Ông có thể để cháu trở về nhà họ Nhan, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, điều kiện là cháu lập tức rút lui khỏi giới giải trí, và chia tay với cái thằng họ Giang kia.”
Nhan Ôn không trả lời ngay, qua hồi lâu mới đáp lại: “Bây giờ cuộc sống của cháu rất ổn.” “ổn ư? Mỗi ngày đều bị người khác bàn tán xôn xao, chửi bởi sau lưng, đó chính là ước mơ của cháu ư? Chẳng lẽ trở về nhà họ Nhan, tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc khiến cháu chán ghét thế sao?” “Xin lỗi, thưa ông nội. Cháu không cách nào ép mình trở về, sống từng ngày trong nhà họ Nhan, đối với cháu mà nói là một sự giày vò, cháu không gánh vác nổi trọng trách nặng nề thế kia đâu, xin ông hãy để cháu sống tự do thoải mái đi.” “Nhà họ Nhan trở thành gánh nặng của cháu ư?” Ông lão Nhan đang bên bờ vực bộc phát cơn giận dữ. “Vâng. “Vậy còn thắng bé họ Giang kia, thật sự tốt như vậy ư?” “Anh ấy mang đến cho cháu những gì mà nhà họ Nhan không có, chỉ khi ở bên anh ấy, cháu mới có thể sống thật với chính bản thân mình” Giọng của Nhan Ôn tràn đầy mùi vị cay đắng. “Nó mang cho cháu những gì?” “Mang đến cho cháu sự tôn trọng và tự do. Nhan Ôn ngẩng đầu, khóe miệng nhếch ra nụ cười trào phúng: “Tuy ông nội luôn xem trọng cháu, nhưng vì cháu mà bỏ rơi mọi người của nhà họ Nhan, cũng không thể nào, có đúng chứ?” “Đường đường là thiên kim tiểu thư nhà họ Nhan, không bằng một diễn viên nhận được sự tôn trọng của người khác ư?” Đôi tay của ông lão Nhan siết chặt cây gậy, vừa kinh ngạc vừa tức giận. “Cháu sống ngày tháng ra sao trong nhà họ Nhan, chắc có lẽ trong lòng ông hiểu rõ nhất mà." “Được thôi, ông muốn cháu hãy nhớ lấy lời nói ngày hôm nay của ông, trừ khi cháu cắt đứt quan hệ với giới giải trí, nếu không ông sẽ không nhận cháu là người nhà họ Nhan, dù cái tên họ Giang kia có năng lực lớn mạnh ra sao, ông cũng sẽ không cho phép kẻ đó cưới được cháu gái của ông!” Ông lão Nhan cũng vô cùng cố chấp lên tiếng.
Về phương diện tính cách, Nhan Ôn là người giống ông nhất. “Cháu hiểu rồi, nhà họ Nhan sẽ không còn vị trí của cháu. “Cháu... Năm xưa cháu vì tên Bạch Triết Hiên, không tiếc làm ầm lên với gia đình, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, cháu sống có tốt không?” Ông lão Nhan tức giận nói không nên lời: “Lần này, cũng tiếp tục vì đàn ông!” “Anh ấy không giống thế.
Ông lão Nhan đau xót nhắm nghiền đôi mắt: “Nếu ông nhất định bắt ép cháu chia tay với nó thì sao?” “Cháu làm không được.” Nhan Ôn kiên định siết chặt tay: “Chỉ cần cháu còn sống một ngày, thì sẽ không rời xa anh ấy, bất kỳ người nào cũng không thể khiến cháu bỏ rơi anh ấy, cháu sẽ không cho phép bất kỳ người nào cướp anh ấy khỏi cháu, ông nội, bao gồm cả ông, bao gồm cả nhà họ Nhan
Ông lão Nhan thảng thốt “Cháu...” “Cháu không muốn nhận vị trí của thiên kim tiểu thư gì cả, cháu chỉ muốn anh ấy
Hiển nhiên, ông lão Nhan chẳng thể nào khuyên nhủ Nhan Ôn, cuộc trò chuyện cách nhau nhiều năm của bọn họ, chỉ có một kết quả, đó chính là giải tán trong sự không vui.
Ông lão Nhan đích thật rất yêu thương Nhan Ôn, nếu không sẽ chẳng đến đây từ nơi xa xôi, thế nhưng, sự thương yêu và xem trọng đó phải có một điều kiện tiền đề.
Sau khi Nhan Ôn bị đuổi xuống xe, dõi nhìn chiếc xe rời khỏi, khi quay người trở lại, bắt gặp Giang Tùy An mặc chiếc áo khoác gió màu đen đứng đợi cô đằng sau lưng.
Khoảnh khắc đó, cô bổ nhào vào lòng của Giang Tùy An, âm thầm rơi lệ.