Nghe thấy tin tức này, Nhan Nhu vứt tung tất cả tài liệu trước mặt. “Từ khi ông nội nằm viện, tôi tận tụy quản lý công ty, kết quả sao? Ông vẫn muốn giao tất cả đại quyền cho Nhan Ôn! Trong mắt ông rốt cuộc còn có đứa cháu gái trưởng này không?” - “Chủ tịch Nhan, cô đừng tức giận, có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển “Ha, ông đã lập sẵn di chúc, tôi còn có thể. Nói nửa chừng, Nhan Nhu chợt ngừng lại, ánh mắt lóe lên tia thâm độc: “Anh nói đúng, còn có cơ hội xoay chuyển! Cô ta đã là mợ cả của nhà họ Giang, còn tranh giành với tôi làm chi nữa?”
Cô cần có thời gian suy ngẫm kĩ càng nên dùng phương pháp nào, bây giờ trong tình trạng như vậy, nếu tiếp tục đụng chạm đến Nhan Ôn thì thật nguy hiểm.
Nhan Nhu không ngốc, cô biết mình càng phải lo xong xuôi bên phía ông nội, người nắm quyền của tập đoàn Nhan thị. “Tôi về nhà thám thính ý của ông nội trước. “Vâng, thưa Chủ tịch Nhan, tôi sẽ theo dõi chặt chẽ tình hình của công ty. Trợ lý cúi đầu đáp, bây giờ, cố gắng hỗ trợ Nhan Nhu lên chức chủ tịch của tập đoàn Nhan thị, là sự lựa chọn duy nhất của anh ta.
Nhan Nhu nhìn trợ lý gật đầu.
Tuy anh ta chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi, nhưng lại là kẻ duy nhất có thể tin cậy vào thời điểm này.
Sau khi trở về nhà họ Nhan, vào phòng khách chạm mặt với bà Nhan, cô ta chào hỏi đơn giản xong bèn chạy thẳng vào phòng làm việc của ông nội: “Ông nội, con là Tiểu Nhu, con có chuyện muốn nói riêng với ông.
Bà Nhan ngồi cạnh đặt tách trà xuống, thờ ơ lên tiếng: “Ông nội không ở trong phòng làm việc.
Nhan Nhu nghe tiếng nhìn sang bà Nhan, siết chặt chiếc túi trong tay hơn, bước đến bên cạnh bà Nhan: “Từ khi bà gả cho ba tôi, đích thật luôn thận trọng hòa nhập với người nhà của tôi, nhưng tôi không nhận thấy đó là sự lương thiện của bà, sống dè dặt thận trọng trong nhà họ Nhan là sự lựa chọn duy nhất của bà, cũng chính là cái giá mà bà phải trả khi làm bà Nhan. “Vị trí của bà là do hại chết mẹ tôi mà có, cả đời này con gái của bà đều không xóa bỏ được ổ danh con gái của người thứ ba, tôi khuyên bà nên quản chặt Nhan Ôn, đừng để cô ta dòm ngó tài sản của nhà họ Nhan, càng đừng vọng tưởng chèo kéo ông nội là có thể nhận được di chúc. "Dù tất cả mọi người trong nhà đều bị sự giả tạo của hai mẹ con bà lừa gạt, tôi vẫn sẽ mãi mãi ghi nhớ việc bà hại chết mẹ tôi! Cả đời này, tôi sẽ không để hai mẹ con bà yên ổn đâu!”
Bà Nhan vừa tức giận nhưng lại đã trở nên bình tĩnh, theo bà thấy thì Nhan Nhu đã tức tới tăng xông máu rồi mới thốt ra những lời như thế với bà. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại
Con gái của bà sao có thể giở thủ đoạn sau lưng? Hôm nay Nhan Nhu càng tức giận, tức là ông lão Nhan càng xem trọng Nhan Ôn, đây là tin tức tốt lành. “Nếu những câu nói lúc nãy của cô truyền đến tại của các đồng sự trưởng trong công ty, không biết họ có cảm nghĩ ra sao?" Bà Nhan nhìn Nhan Nhu bằng ánh mắt thâm sâu rồi quay người trở về phòng mình.
Tất cả mọi lưu luyến với căn nhà này của bà, ngay khoảnh khắc vừa rồi đã tan tành theo mây khói, do Nhan Nhu áp bức bà hết lần này đến lần khác, đã giúp bà hiểu ra thứ gì quan trọng nhất.
Bà Nhan suy nghĩ thật kỹ rồi gọi điện cho một người bạn cũ. “Tôi muốn công khai một số chuyện trước đây, liên quan đến nhà họ Nhan, tôi nhớ bạn quen biết một vài phóng viên, có thể giúp tôi liên lạc được không.
Nhan Ôn chuẩn bị nghỉ ngơi tại nhà một khoảng thời gian, nghiền ngẫm kĩ vai diễn mới, mỗi lần nhìn thấy kịch bản, cô đều có cảm xúc mới mẻ, đối với cô mà nói, mỗi vai diễn đều có thử thách mới, là một thế giới hoàn toàn mới tinh, cô cần phải tìm hiểu bối cảnh cuộc sống của vai diễn, tính cách độc đảo phức tạp...
Để thể nghiệm vai diễn tốt hơn, Nhan Ôn tìm rất nhiều phim ảnh tương tự để xem, muốn tìm một vài điểm nhấn trong biểu diễn.
Bất chợt nghĩ đến việc sau này người hâm mộ nhìn thấy vai diễn mà cô gầy dựng trên màn ảnh, sẽ có cảm giác giống vậy không?
Giang Tùy An xử lý công việc ở công ty xong xuôi, tan ca về nhà, bắt gặp Nhan Ôn vẫn còn đang nghiên cứu kịch bản, dường như mỗi lời thoại đều bị cô ghi chú và đánh dấu, anh cất bước sang kia, nhấc bổng Nhan Ôn lên, rút quyền kịch bản khỏi tay cô. “Em nên nghỉ ngơi rồi.” “Em không mệt, em còn muốn xem thêm một lát nữa." “Không được!” Giang Tùy An bá đạo ôm chặt lấy cô, đặt cô lên chiếc giường trong phòng ngủ.
Nhan Ôn bĩu môi, đột nhiên bật cười khanh khách, giống hệt một đứa trẻ tựa vào lòng của Giang Tùy An: “Em không ngờ cảm giác bị người khác quản lý lại tốt đẹp như vậy.
Giang Tùy An đặt nhẹ một nụ hôn lên gương mặt của cô: “Anh làm bữa tối, em nghỉ ngơi một lát đi.” “Em đi cùng anh." “Em đã vất vả cả ngày nay rồi, không nghỉ ngơi gì ư? Vài hôm nữa phải gia nhập đoàn phim, em lại phải bận rộn nữa rồi.” Nói như vậy, Giang Tùy An lại có chút không nỡ. Phải chăng anh không nên sắp xếp công việc cho Nhan Ôn nhanh như thế, đáng lẽ phải để cô nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian. “Em không mệt, em muốn cùng anh nấu nướng" Nhan Ôn lên tiếng, quàng chặt cổ của Giang Tùy An không chịu buông tay.
Không gàn lại cô, Giang Tùy An chỉ có thể nắm lấy bàn tay của cô, cùng đi vào nhà bếp, hai vợ chồng cùng chuẩn bị bữa ăn tối, bầu không khí ấm cúng tràn ngập cả căn biệt thu. “Mẹ của em muốn gặp em, trả lời thế nào?” Giang Tùy An vừa thái rau, vừa lên tiếng. “Em... Nhan Ôn vừa thốt ra một chữ, ý niệm trong đầu liền lóe lên sự thay đổi, ngập ngừng một hồi mới hỏi: “Khi nào vậy?” “Nếu em đồng ý gặp mặt, anh hẹn giờ với bà ấy." “Vâng, hẹn xong báo em một tiếng.
Giang Tùy An không nói với Nhan Ôn chuyện bà Nhan tìm phóng viên, khéo sao lúc này bà Nhan lại liên hệ với anh, anh dự cảm có chuyện sắp xảy ra.
Từ khi quyết định đóng bộ phim “Cánh đồng lúa mạch”, Âu Dương Hải dọn về căn hộ trong thành phố, như vậy, Bạch Hiểu Hiểu sẽ có lý do về nhà mỗi ngày, điều này khiến Âu Dương Hải vô cùng phiền não.
Anh không biết có thể dùng lý do gì để giữ chân Bạch Hiểu Hiểu, thì ra muốn tiếp cận một người là việc khó khăn đến nhường này.
Bỗng dưng anh bắt đầu tự mình kiểm điểm, không biết có phải do sức thu hút của anh chưa đủ, nên Bạch Hiểu Hiểu mới né tránh anh đủ đường.
Tối hôm nay, Bạch Hiểu Hiểu giúp anh thay thuốc xong rồi định đi về như mọi ngày...
Nhưng đột nhiên Âu Dương Hải giơ tay, túm lấy cánh tay của cô: “Tối nay có thể ở lại diễn tay đối với tôi được không?" “Tôi không biết... Vả lại, tôi phải về nhà." Bạch Hiểu Hiểu vô cùng nghiêm túc mở lời từ chối, cô tuyệt đối không ở riêng với Âu Dương Hải
Tại sao phải diễn tay đôi vào ban đêm! “Cô chỉ cần đọc theo lời thoại trong quyển kịch bản là được.” Âu Dương Hải đưa ra quyển kịch bản đã chuẩn bị sẵn: “Cách thời gian bấm máy không còn bao lâu, vết thương của tôi vẫn chưa hồi phục, trạng thái không tốt, nếu ngay cả đóng phim cũng tệ hại... Tôi thì không sao, chỉ e sợ đến lúc đó Nhan Ôn lại bị người khác dị nghị rồi."
Bạch Hiểu Hiểu vừa nghe liền siết chặt tay lại. “Được, tôi giúp anh
Cô ấy làm vậy hoàn toàn vì Nhan Ôn.
Tuy nghe thấy cô đồng ý ở lại, nhưng trong lòng Âu Dương Hải lại không được vui cho lắm, anh cũng hiểu rõ Bạch Hiểu Hiểu không muốn ở lại vì anh.
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh theo đuổi phụ nữ, không ngờ lại cực khổ thế này... Cái kiểu không thể tỏ tình trực tiếp này khiến anh nín nhịn rất khó chịu.