Lâm Thanh Hàm lập tức cung kính gật đầu nói: “Vâng, ngài Lý, sẽ xử lý ngay lập tức”
Nghe thấy như vậy, đầu tiên Tưởng An Hoa sững sờ, sau đó bật cười ha hả, mang theo nghi ngờ khinh bỉ nói: “Nhóc con, cậu vừa nói cái gì? Cậu muốn Lâm Thanh Hàm đuổi tôi đi, còn muốn điều tra tôi? Cậu là cái thá gì lại dám mạnh miệng như vậy? Cậu biết bây giờ đang đứng ở đâu không? Còn muốn ông chủ của chúng tôi đến gặp cậu, cậu có mặt mũi lắm à?”
Quát hỏi liên tiếp.
Bây giờ Tưởng An Hoa giống như nghe thấy chuyện buôn cười nhất năm nay, cười đến độ nghiêng ngả cả người.
Tôn Tiểu Nhã cũng không nhịn được cười vài tiếng, châm chọc nói: “Em nói rồi mà, anh ta chỉ là một tên thấp hèn, còn cho rằng mình là nhân vật lớn nào chứ, thật sự không biết sao hạng người này còn sống được, đần độn!”
Tưởng An Hoa và Tôn Tiểu Nhã chưa bao giờ thấy hạng người mặt dày mày dạn như vậy, chẳng lẽ anh còn cho rằng mình lợi hại hơn ông chủ của Vienna sao?
Đó chính là Kiều Gia!
Kiều Gia – một trong tứ hùng của giới ngâm Hán Thành!
Ai dám bắt ông ta ra gặp, nói câu này?
Đúng là tự tìm đường chết!
Thật sự vô cùng buồn cười!
Nhưng mà, một giây sau.
Lâm Thanh Hàm mỉm cười câm điện thoại di động lên, bấm số của phòng bảo vệ, lạnh giọng nói: “Cho mấy người đến, đồng thời thông báo với phòng tài vụ, đưa toàn bộ chứng cứ Tưởng An Hoa tham ô lạm dụng chức quyền mưu đồ cá nhân đưa cho cảnh sát!”
Lâm Thanh Hàm đã muốn ra tay với Tưởng An Hoa từ lâu, sưu tập không ít chứng cứ, vẫn luôn cất giữ trong tay.
Trước kia, cô ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lo lắng động vào Tưởng An Hoa sẽ dẫn đến một số phiên phức.
Bây giờ, ngài Lý lên tiếng, Tưởng An Hoa này chết chắc rồi.
Hơn nữa, sẽ chết rất thê thảm!
Vừa nói dứt lời, tiếng cười của Tưởng An Hoa chợt tắt, sau đó hai mắt trợn tròn, sắc mặt âm trâm, quát lớn: “Lâm Thanh Hàm, cô có ý gì? Cô thật sự muốn động đến tôi?”
Lâm Thanh Hàm không nói chuyện.
Chưa đầy năm phút, mấy bảo vệ dáng người cao lớn thô kệch xông vào, họ đều là người đi theo Kiêu Gia, võ nghệ quyền cước lợi hại, lập tức vặn tay khống chế Tưởng An Hoa và Tôn Tiểu Nhã đang ngôi trên ghế sofa.
“Mẹ nó! Con mẹ nó chúng mày mù rồi à, không biết tao là ai sao?
Buông ông ra, bằng không ông nói cho Kiều Gia, để Kiều Gia trị tội chúng mày!”
Tưởng An Hoa tức giận giãy giụa quát tháo.
Nhưng mấy bảo vệ không thèm nghe.
Lúc này Tôn Tiểu Nhã còn không biết mình phạm sai lầm gì, ở đó gào thét: “Anh Tưởng, mấy tên bảo vệ thối tha này làm phản rôi, dám ra tay với anh và em, đuổi hết bọn họ đi! Hơn nữa, còn phải nói với ông chủ, bảo ông chủ trừng trị bọn họ thật nặng!”
Song, ngay lúc này.
Lý Phàm thản nhiên ngôi trên ghế sofa, trong tay Lâm Thanh Hàm cầm tài liệu vừa in ra, cung kính đưa cho Lý Phàm, nói: “Ngài Ly, đây là thông báo đuổi hai người bọn họ”
Lý Phàm gật đầu, nhàn nhạt nói: “Dán ở cửa chính đi, mặt khác, nói cho ông chủ của các cô, nói rằng người là do tôi đuổi, nếu ông ta có ý kiến gì thì đến tìm tôi là được”
Lâm Thanh Hàm vội vàng cúi đầu nói: “Ngài Lý, ngài lo xa rồi, chuyện này ngài toàn quyền phụ trách xử lý, lúc trước Kiều Gia đã nói với tôi, ngài có thể làm bất kỳ chuyện gì ngài muốn ở Vienna”
Lúc này Tưởng An Hoa và Tôn Tiểu Nhã đều trợn trừng hai mắt.
Từ giọng điệu và lời giải thích của Lâm Thanh Hàm, bọn họ đã đoán được một sự thật kinh khủng!
Ngài Lý?
Chẳng lẽ, anh chính là ngài Lý thần bí!
Ngài Lý bao trọn phòng hòa nhạc kia?!
Tưởng An Hoa và Tôn Tiểu Nhã khiếp sợ toát đầy mồ hôi lạnh!
Phịch phịch!
Không chút do dự, Tưởng An Hoa lập tức quỳ xuống mặt đất, bò đến trước mặt Lý Phàm, ôm lấy bắp đùi anh, kêu: “Ngài… ngài Lý, xin lỗi, tôi sai rồi!
Tôi có mắt không tròng, tôi mắt chó coi thường người khác, tôi không nhận ra ngài, tôi đáng chết! Cầu xin ngài tha thứ cho tôi, tôi thật sự không cố ý!”
Nói xong, ông ta bắt đầu tự vả bôm bốp vào miệng mình.
Vả đến là mạnh tay.
Tôn Tiểu Nhã ở bên cạnh cũng bị dọa nhữn cả hai chân, toàn thân run rẩy, ngồi liệt tại chỗ, mắt đầy hoảng sợ.
Anh ta, anh ta không phải một người dân thấp hèn à, sao lại là ngài Lý kial Điều này không thể nào!
Mà lúc này, người của phòng tài vụ mang theo cảnh sát đi đến, không nói hai lời lập tức còng tay Tưởng An Hoa mang đi.
“Ngài Lý! Tôi cầu xin ngài, bỏ qua cho tôi đi, tôi không dám nữa!”
Trong phòng nghỉ, Tưởng An Hoa giấy giụa cầu xin đến cùng, nhưng căn bản không giải quyết được gì.
Bây giờ chỉ còn Tôn Tiểu Nhã đang ngồi liệt dưới đất.
Lý Phàm lạnh lùng liếc nhìn, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lâm Thanh Hàm theo sát phía sau, chuẩn bị tiễn anh ra ngoài.
Phich!
Tôn Tiểu Nhã nhào đến bắt lấy ống quần của Lý Phàm, khóc lóc như mưa cầu xin tha thứ: “Ngài Lý, tôi cũng biết sai rồi, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, cầu xin ngài buông tha cho tôi lần này, sau này tôi không dám nữa”
Lý Phàm nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Ác giả ác báo, bất kỳ ai cũng không có tư cách coi thường một người dân lao động vất vả! Lâm Thanh Hàm, cứ để cô gái ở cửa kia thay thế vị trí của cô ta đi”
“Vâng ngài Lý” Lâm Thanh Hàm trả lời, nhanh chóng sai bảo vệ kéo Tôn Tiểu Nhã ra ngoài.
Rời khỏi phòng nghỉ, Lâm Thanh Hàm vừa nói vừa cười nhìn Lý Phàm đi vào đại sảnh.
Nhưng lúc này lại có chuyện bất ngờ xảy ra.
“Lý Phàm, sao anh lại ở đây?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Lý Phàm quay đầu nhìn ra cửa thì phát hiện Từ Thiên Hải đang mặt đầy nghi ngờ nhìn mình, đồng thời trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
Lý Phàm nhíu mày nói: “Tôi đến nơi này có liên quan gì đến anh?”
Đúng là nơi nào cũng có thể đụng phải tên Từ Thiên Hải này.
Anh ta đến chỗ này làm gì?
“Ha ha, sao lại không có liên quan gì đến tôi, anh vô dụng như vậy, có tư cách gì đến nơi này?”
Từ Thiên Hải bất mãn nói: “Biết đây là đâu không? Phòng hòa nhạc Vienna, phòng hòa nhạc lớn nhất Hán Thành! Mặt hàng rác rưởi như anh cũng xứng đứng ở nơi này sao? Mau cút ra ngoài!”
Từ Thiên Hải rất khó chịu về Lý Phàm.
Một tên thấp hèn vô dụng, thế mà cướp người phụ nữ của mình.
Bây giờ, anh ta còn chạy đến Vienna.
Chẳng lẽ anh ta không biết với thân phận của mình đến nơi này chính là khiến cho phòng hòa nhạc Vienna mất mặt sao?
Hôm nay Từ Thiên Hải đến nơi này là vì Cố Họa Y.
Anh ta biết Cố Họa Y thích lão tiên sinh Hisaishi.Joe, lúc này mới đặc biệt đến mua một chút thời gian, để Hisaishi Joe gặp mặt chụp ảnh chung với Cố Họa Y.
Nếu như vậy, chắc chắn Cố Họa Y sẽ ngưỡng mộ mình, thậm chí yêu thích mình.
Lý Phàm nhíu mày, không vui nói: “Vì sao tôi không thể đến chỗ này?”
“Ha ha hai”
Từ Thiên Hải khinh miệt cười lạnh, nói: “Lý Phàm, anh đúng là đồ ngu, anh biết hạng người gì mới có thể đi vào Vienna không?”
“Không biết, rửa tai lắng nghe”
Lý Phàm cười nhạt nói.
Từ Thiên Hải ưỡn thẳng lưng, sắc mặt kiêu căng, đã sớm quên mất việc chính khi đến đây của mình, chỉ muốn sỉ nhục Lý Phàm.
“Có thể đến nơi này đều là nhân vật có máu mặt của Hán Thành, giá trị bản thân ít nhất cũng phải mấy chục tỷ trở lên” Từ Thiên Hải nhướng mày cười khẩy: “Đồ rác rưởi ăn bám như anh, ngay cả tư cách đứng gác tại cửa ra vào cũng không có, anh hiểu chưa?”
“Cũng không biết vì sao lúc trước Cố Họa Y lại lựa chọn kết hôn với đồ vô dụng nhà anh như vậy, thật sự cảm thấy không đáng thay cô ấy”
Đùa cợt và châm biếm vô tình, chứa đầy coi thường khinh rẻ.
Trong mắt Từ Thiên Hải, Lý Phàm chỉ là sâu kiến, mình mới là Vương giả.
Tùy tiện đã có thể bóp chết anh.
“Giám đốc Lâm, phòng hòa nhạc Vienna của các cô còn có quy củ như vậy?”
Bất chợt, Lý Phàm quay đầu thản nhiên hỏi Lâm Thanh Hàm ở bên cạnh.
Lúc này Từ Thiên Hải mới chú ý bên cạnh còn có một người phụ nữ xinh đẹp rung động lòng người đang đứng.
Đây là… Giám đốc của phòng hòa nhạc Vienna, Lâm Thanh Hàm!
Từ Thiên Hải lập tức vui cười vươn tay muốn bắt tay, lấy lòng nói: “Giám đốc Lâm, xin chào, tôi là Từ Thiên Hải đã hẹn gặp trước với ngài”