Gương mặt Cố Họa Y lập tức bị đánh đỏ bừng lên, tiếng bạt tai không ngừng vọng lại. Trần Hiểu Đồng nhìn mà sững sờ, cô ta coi Cố Họa Y như chị em gái và bạn thân, nên cô ta đương nhiên không thể nhìn chị Họa Y bị người ta bắt nạt như vậy. Nếu anh Lý Phàm trở lại, cô ta phải ăn nói sao đây.
“Sao cô động một chút là đánh người” Trần Hiểu Đồng không nhịn được bắt đầu đấu tranh đòi công bằng cho Cố Họa Y. Cô ta cho rằng nhân viên này thật quá đáng, có sao đi nữa cũng không thể ra tay đánh người.
Tất cả mọi người ở đây thấy Cô Họa Y xinh đẹp, hơn nữa lại hiền lành, đều cho là cách làm của cô nhân viên kia hơi quá đáng.
“Tôi đánh đó, thì sao nào? Cô ta hại tôi mất việc, tôi không nên đánh sao?” Cô nhân viên vẫn không hề ý thức được sai lầm của mình, còn kiêu ngạo ngang ngược nói.
Cố Họa Y cau mày: “Tôi có thể tìm một công việc giúp cô”
Cô nhân viên hơi sững sờ, hơi động lòng, nhưng nghĩ đánh cũng đánh rồi, cô ta cũng không thể không xuống đài được như vậy.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest đi ra. Anh ta có khuôn mặt khá đẹp trai, đi giày da, gần như là tiêu chuẩn của một quý ông, trên môi luôn treo nụ cười tà.
“Cậu chủ, cậu tới rồi.” Cô nhân viên bán hàng đó vô cùng sợ sệt đi lên nghênh đón, cung kính chào một câu.
Anh Lập nhận được điện thoại của nhân viên bán hàng, nói vòng tay của mình bị người ta vô tình làm vỡ, anh ta vô cùng khó chịu nên cố ý tới hỏi tội.
Sau khi thấy vòng tay vỡ nát thành từng mảnh vụn, tâm trạng của anh ta càng vô cùng khó chịu.
“Là ai đập vỡ?” Anh Lập lạnh lùng hỏi. Cô nhân viên bán hàng vội vàng chĩa mũi dùi về phía Cố Họa Y, nói với Anh Lập: “Cậu chủ, là cô ta làm vỡ, tôi đã cho cô ta một bạt tai rồi” . Khi nhìn về phía Cố Họa Y, Anh Lập lập tức bị hút hồn, đối phương quá xinh đẹp, dường như có thể nói là như tiên giáng trần vậy. Từ khi nhìn thấy Cố Họa Y, tròng mắt của anh ta như nam châm dính chặt lên người cô không chịu rời đi. Sau khi cảm nhận được đối phương nhìn chằm chằm mình không có ý tốt, Cố Họa Y theo bản năng né tránh.
Anh Lập không ngờ Hán Thành lại có cô gái xinh đẹp như vậy, anh ta đã bị hấp dẫn. Thấy dáng vẻ né tránh của Cố Họa Ý, anh ta cho là cô xấu hổ, lập tức thầm vui mừng.
“Cậu chủ, cậu xem phải làm thế nào? Nhân viên bán hàng lên tiếng dò hỏi.
Lúc này, Anh Lập mới thu lại ánh mắt từ trên người Cố Họa , sau khi thấy cô đẹp như vậy, anh ta lập tức dẹp bỏ ý nghĩ trừng phạt đối phương, sau đó nở nụ cười đi tới trước mặt Cô Họa Y: “Cô gái này, vừa rồi nhân viên của tôi đánh cô, bây giờ tôi sẽ bảo
cô ta xin lỗi cô.”
Lúc này, cô nhân viên kia không còn bình tĩnh được nữa. Đây là đã xảy ra chuyện gì, với tính khí của cậu chủ, anh ta nhất định phải nổi giận lôi đình mới đúng, chuyện này làm cô ta nhất thời không hiểu gì cả.
Cố Họa Y thấy đối phương nhiệt tình như vậy, cô ngại ngùng cười một tiếng, lập tức đi vào chủ đề chính: “Tôi vô tình làm vỡ chiếc vòng đó, anh nói giá cả đi”
Ôi chao, không phải chỉ là một cái vòng tay thôi sao, cũng không đáng bao nhiêu tiền? Anh Lập hào phóng phất tay, từ khi thấy Cố Họa Y là mỹ nhân cực phẩm, anh ta đã vứt luôn chuyện chiếc vòng tay bị vỡ ra sau đầu.
Anh ta vốn định dùng chiếc vòng tay này để tặng bạn gái, từ khi thấy Cố Họa Ý, anh ta mới phát hiện bạn gái mình thật sự không thể nào so với đối phương.
Nếu như chiếc vòng tay này có thể mua được tâm hồn thiếu nữ của Cố Họa Ý, anh ta thấy vẫn rất có giá trị.
Cố Họa Y cũng hơi ngơ ngác không biết đối phương có ý đồ gì, anh ta không cần cô bồi thường tiền, cũng không cần những thứ khác, hơn nữa thái độ lại lịch sự như vậy, càng khiến cho cô bất an.
“Nói như vậy, anh không truy cứu chuyện vòng tay nữa sao?” Trần Hiểu Đồng ngây thơ cho là đối phương hào phóng không truy cứu chuyện này, không nhịn được lau mồ hôi thay Cổ Họa Y.
“Không truy cứu”
Anh Lập đột nhiên thay đổi đề tài, khẽ mỉm cười với Cố Họa Y: “Người đẹp này, hôm nay em có rảnh không, tôi muốn làm quen với hai người một chút”
Nói tới đây, Cố Họa Y đã hiểu rõ ý của đối phương.
Cô nghĩ hôm nay còn phải đi dạo trung tâm thương mại cùng Trần Hiểu Đồng, bây giờ trung tâm thương mại còn chưa dạo xong. Hơn nữa, cô đã kết hôn với Lý Phàm, đương nhiên không thể nhận lời mời của người đàn ông khác.
“Xin lỗi anh, ông xã tôi lát nữa sẽ trở lại, buổi tối còn muốn tới nơi khác.” Cố Họa Y uyển chuyển từ chối lời mời của Anh Lập. Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Anh Lập lập tức cứng lại, anh ta không ngờ Cổ Họa Y lại bị người ta nhanh chân giành trước.
Anh Lập thay đổi thái độ trở nên khác thường, giọng nói cũng trở nên xa lạ: “Nếu đã thế, vậy chúng ta bắt đầu thương lượng chuyện vòng tay đi”.
Anh ta chủ yến muốn nhằm vào hai người đẹp Cổ Họa Y và Trần Hiểu Đồng, đương nhiên có thể cho qua chuyện vòng tay. Bây giờ Cố Họa Y từ chối, anh ta không thể làm gì khác phải áp dụng biện pháp mạnh.
Trần Hiểu Đồng thay đổi sắc mặt, sao đối phương đổi sắc mặt nhanh như thay đổi thời tiết vậy? Cổ Họa Y đã sớm biết sẽ như vậy, bình tĩnh nói: “Anh ra giá đi”
“Tôi còn có chuyện quan trọng cần dùng chiếc vòng tay này, không thể dùng tiền mua được” Anh Lập cười hơi âm hiểm. Sắc mặt của Trần Hiểu Đồng và Cố Họa Y cũng trở nên không tốt lắm, rõ ràng đối phương cố ý muốn làm khó hai người.
“Nhưng chỉ cần hai người đi ăn tối cùng tôi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra” Anh Lập nở nụ cười hài hước, mở miệng nói. Cố Họa Y sắc mặt lạnh như băng nói: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với anh, nếu như hôm nay không thể giải quyết chuyện này, anh có thể đệ đơn kiện”
Nói xong, Cổ Họa Y kéo Trần Hiểu Đồng chuẩn bị rời khỏi đây, cô cũng nhìn ra rõ ràng Anh Lập muốn dùng thủ đoạn vô lại để giữ hai người lại.
Ánh mắt Anh Lập thoáng hiện lên tia thâm độc, cho đàn em của mình một ánh mắt.
Những tên đàn em kia đã đi theo Anh Lập như vậy, đương nhiên biết ý của anh ta, bọn họ không nói hai lời chặn lại đường đi của Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng.
“Hai người rượu mời không uống, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí” Anh Lập lạnh lùng nói.
Mọi người thấy thủ đoạn ngang ngược của Anh Lập thì đều hít sâu một hơi. Anh ta gần như là Hoàng đế ở trung tâm thương mại, nên bọn họ chỉ có thể đứng nhìn, mà không thể giúp gì được. . Ngay khi Cố Họa Y tuyệt vọng, Lý Phàm bỗng xuất hiện trước mặt cô.
Anh Lập cho là Lý Phàm đi ngang qua, cau mày nói: “Cậu từ đâu tới, cút sang một bên, không thấy ở đây đang có chính sự sao?”
Lý Phàm nói: “Tôi là chồng của cô ấy” Nghe vậy, Anh Lập theo bản năng đánh giá Lý Phàm từ trên xuống dưới. Mặc dù Lý Phàm này trông không tồi, nhưng từ trước đến nay anh ta chưa từng nghe nói ở Hán Thành có nhân vật như vậy.
Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đang tuyệt vọng, sự xuất hiện của Lý Phàm tựa như khiến cho họ nhìn thấy tia sáng trong đêm đen.