Mục lục
Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 811: DIỄN TRÒ

Dù thế nào Tông Tuấn Viễn cũng không ngờ Lý Phàm lại nói như vậy, điều này làm anh ta vô cùng bất ngờ, gần như muốn chửi ầm lên. Anh ta bảo Cố Họa Y đi theo, chủ yếu là muốn xuống tay với cô.

Mà Lý Phàm đi theo thì anh ta làm sao ra tay được? Hơn nữa làm vậy cũng chẳng có ích lợi gì cho anh ta cả.

Sau khi Lý Phàm nghe được giọng điệu trả lời của đối phương thì biết ngay đối phương không có ý tốt.

Cố Họa Y do dự, cô vô thức nhìn về phía Lý Phàm. Anh cũng không muốn làm cô khó xử nên mới nói: “Thế này đi, tôi sẽ đi cùng cô ấy.”

“Không được.” Tông Tuần Viễn lạnh lùng nói. Anh ta chủ yếu mời Cố Họa Y qua là muốn đạt được mục đích của mình. Bây giờ Lý Phàm đi theo, vậy còn phát triển quan hệ thế nào được nữa?

Lý Phàm còn chưa kịp nói gì, Cố Họa Y đã tiếp lời: “Nếu Lý Phàm không đi, tôi cũng không đi.”

Cho dù tình hình của bạn học cô rất nguy cắp nhưng cô cũng là người có nguyên tắc, cô không muốn vì bạn gái mà bán cơ thể của mình.

Lý Phàm thầm cảm động, ít nhất Cố Họa Y vì anh mà từ bỏ bạn học của mình.

Tông Tuần Viễn sa sầm mặt. Anh ta không ngờ chuyện này lại khó xử lý như vậy. Anh ta nghĩ Cố Họa Y không đi thì kế hoạch kế tiếp của mình không thể nào thực hiện được.

Anh ta sờ cằm sau đó chọt cười lạnh. Cho dù để cho đối phương đi theo cũng không sao. Dù sao anh ta cũng đã nắm chắc.

“Được, vậy hai người cùng qua đi.” Tông Tuần Viễn nói. Dù sao Lý Phàm chỉ là một người bình thường, đến lúc đó anh ta gọi thêm mấy đàn em có thể tống cỗ đối phương đi. Sau khi nghĩ vậy, sao anh ta không làm chứ?

“Không sao, có anh đây rồi.” Lý Phàm nắm tay Cố Họa Y, mỉm cười nói.

Cố Họa Y vốn còn hơi hối hận. Chủ yếu là cô sợ hại mình lại hại cả Lý Phàm. Bây giờ cô nhìn thấy nụ cười tự tin của anh, tất cả lo lắng trước đó lập tức tan thành mây khói.

Tông Tuần Viễn nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì thầm cười lạnh. Có anh có đó thì làm được cái quái gì.

Đến lúc đó anh cứ xem tôi và vợ anh triền miên thế nào đi.

Các nhân viên trong công ty Họa Vân Y đều trốn gần đó nghe trộm nhưng không hiểu những người này nói gì.

Cố Họa Y và Lý Phàm cùng ngồi ở ghế sau. Tông Tuấn Viễn muốn tiếp cận cô nhưng bị anh ngăn cản.

Anh ta khẽ nói với anh: “Cút ngay.”

Lý Phàm xem như không nghe thấy, tiếp tục nghịch điện thoại. Lần này Tông Tuần Viễn bắt đầu nỗi giận.

Người này rõ ràng là phớt lờ anh ta.

Tông Tuấn Viễn vô thức kéo vai Lý Phàm, muốn hắt đối phương ra. Anh ta đã dùng chiêu này với những người khác, chắn chắn là trăm thử trăm trúng. Hơn nữa anh không đề phòng, anh ta kết luận mình chắc chắn sẽ thành công.

Khi anh ta nắm lấy vai Lý Phàm chuẩn bị dùng sức, lại phát hiện ra một chuyện đáng sợ. Không ngờ anh vẫn ngồi ở đó không hề lay động, dù anh ta làm thế nào anh cũng không nhúc nhích. Trái lại, tay anh ta bị chắn động tới mức vừa đau vừa tê dại.

Tông Tuần Viễn nhìn Lý Phàm với vẻ mặt kỳ lạ, gần như là sốc. Anh ta không rõ anh làm sao có sức lực lớn như vậy.

Sau khi bị thiệt, lúc này Tông Tuần Viễn mới trở nên thành thật, nghĩ thầm, chờ sau khi đến quán bar lại xem tôi trừng trị anh thế nào.

Sau khi đến quán bar, gần đó hầu như không có một bóng người nào, rõ ràng đã được dọn sạch.

Tông Tuần Viễn nghênh ngang đi vào nhưng vẫn duy trì phong thái ga lăng trước mặt Cố Họa Y nói: “Mời.”

Cố Họa Y thấy nụ cười dối trá của đối phương thì lộ vẻ chán ghét, cho rằng đối phương làm màu thái quá.

Sau khi Cố Họa Y bước vào, cô ngay cả vội vàng nhìn lướt qua một lượt, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng của Trương Linh. Cô ta bị dây thừng trói khắp người, hơn nữa còn có mấy người đàn ông vạm vỡ ngồi bên cạnh.

Trong miệng Trương Linh nhét vải không có cách nào nói ra lời, chỉ có thể phát ra máy tiếng ô ô.

Tông Tuần Viễn cười ha hả nói: “Tổng giám đốc Có, cô tạm thời không cần gấp, chúng ta uống trà đã.”

“Anh muốn thế nào mới chịu thả cô ấy ra? Tôi có thể đưa tiền cho anh.” Cố Họa Y nói thẳng vào vần đề chính.

Tông Tuần Viễn cười ha ha: “Tổng giám đốc Có, cô thật sảng khoái nhưng tôi thích quyết định sảng khoái như vậy. Chẳng qua tiền đối với tôi có cũng được không có cũng chẳng sao. Tôi chỉ muốn cô thôi.”

“Anh nằm mơ đi.” Sắc mặt Cố Họa Y trầm xuống, nói. Cô cho rằng đối phương sẽ đổi điều kiện khác, ai ngờ anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Tổng giám đốc Cố, chuyện này không phải do cô quyết định.” Tông Tuần Viễn lập tức lộ ra bộ mặt giả nhân giả nghĩa, cười ngả ngớn nói: “Tổng giám đốc Có, nếu đã tới thì không cần đi nữa. Ở đây đều là anh em của tôi, cô không ra được đâu.”

Sau khi Cố Họa Y nghe xong thì tức giận trừng mắt nhìn Tông Tuần Viễn. Cô không ngờ đối phương lại quá đáng, dùng thủ đoạn như vậy.

“Anh thật quá đáng, bỉ ổi vô sỉ!”

“Tổng giám đốc Có, co thích mắng sao cũng được. Cô mắng tôi càng thấy đã nghiền, trong lòng lại càng sướng.” Tông Tuấn Viễn toét miệng cười, sau đó bước tới cởi dây thừng sau lưng Trương Linh. Anh ta hôn lên mặt cô ta một cái: “Em yêu, may mà có em diễn cùng với anh.”

Cảnh tượng làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối xuất hiện, Trương Linh đột nhiên không giãy giụa, trái lại chủ động ôm Tông Tuần Viễn dịu dàng nói: “Cậu Tông, đó là chúng ta phối hợp tốt.”

Lần này, Cố Họa Y hoàn toàn không hiểu nổi. Đây là tình huống gì vậy? Nhìn qua video, đáng lẽ Trương Linh phải rất sợ Tông Tuần Viễn, cho dù không sợ cũng phải hận anh ta muốn chết, sao có thể nhiệt tình với anh ta như vậy?

Chẳng lẽ đúng như lời Tông Tuần Viễn và Trương Linh đã nói, cô bị đùa bỡn à?

“Có chuyện gì vậy?” Nguyên nhân chủ yếu khiến Cố Họa Y tức giận là Trương Linh không ngờ lại liên kết với một người ngoài lửa cô. Dù gì bọn họ cũng là bạn thân mấy năm. Cô lạnh lùng nói.

Trương Linh che miệng cười duyên nói: “Họa Y, bây giờ cô còn không hiểu sao? Tôi là thư ký bên cạnh cậu Tông, vì thăng chức nên tôi chỉ đành phải tiến cử cậu cho cậu Tông. Nếu cậu phục vụ cậu Tông tốt hon, tiền lương của tôi sẽ càng nhiều hơn.”

Cố Họa Y tức giận nghiền răng nghiến lợi nói: “Cậu làm tôi quá thất vọng rồi. Tôi vội vàng tới cứu cậu, không ngờ cậu lại đùa giỡn tôi.”

“Tôi hết cách rồi, ai bảo cậu Tông lại nhìn trúng cậu. Nếu tôi không làm vậy sẽ bị đuổi việc mắt.” Lúc này, Trương Linh bắt đầu giả vờ vô tội.

Không thể không nói kỹ năng diễn xuất của cô ta đặc biệt tốt, làm như cô ta bị ép buộc vậy.

Tông Tuần Viễn rất thỏa mãn, nói: “Tổng giám đốc Có, hôm nay cô đã vào đây thì không cần nghĩ tới chuyện ra ngoài nữa, vẫn nên ngoan ngoãn ở cùng tôi một đêm, theo tôi dù sao cũng tốt hơn là ở với thằng nhãi kia nhiều.”

Cố Họa Y vô thức lùi lại. Đúng lúc đó Lý Phàm xuất hiện. Sau khi cô nhìn thấy cánh tay rắn chắc của anh thì lập tức cảm thấy an toàn.

Tông Tuần Viễn cười lạnh nói: “Tôi quên mắt anh đấy. Anh yên tâm, tôi sẽ chiêu đãi anh thật tốt.”

Sau đó, anh ta vung tay lên, mười mấy người đàn ông vạm vỡ phía sau anh ta chợt đứng lên, ai nấy đều cười dữ tợn.
CHƯƠNG 812: TAY SAI CỦA NGÀI THIÊN

Tông Tuần Viễn cho rằng chỉ cần có thể giải quyết Lý Phàm xong, mọi chuyện lại dễ xử lý. Đến lúc đó Cố Họa Y có chạy đẳng trời, lại lợi cho anh ta.

“Cậu Tông, nó chỉ là thằng nhãi chưa ráo máu đầu, cần gì phải bảo chúng tôi cùng lên chứ.” Những người đàn ông vạm vỡ kia bắt lực thở dài, đều tỏ vẻ khinh thường ra tay với Lý Phàm.

Tông Tuần Viễn mắt kiên nhẫn phát tay nói: “Các anh mau xử lý anh ta đi, tôi không muốn tốn nhiều thời gian ở đây nữa.”

Anh ta sắp không kìm chế được sự kích động trong lòng mình, nghĩ tới hưởng một đêm xuân với người đẹp như Cố Họa Y, anh ta làm sao có thể không kích động được.

Sau khi những người đàn ông vạm vỡ kia nghe vậy, đều hiểu ý của cậu Tông. Bọn họ cười hiểu ý, nói với Lý Phàm: “Thằng nhóc, bây giờ mày cút đi sẽ không phải chịu nỗi khổ da thịt.”

Bọn họ căn bản không đề tâm tới Lý Phàm, dáng người đối phương quá gầy yếu, nếu bọn họ ra tay lại có vẻ bắt nạt người ta quá.

Một người đàn ông vạm vỡ trong đó cười khinh miệt, nói: “Các người đều không muốn ra tay, vậy cứ để tôi tới dạy cho thằng nhóc này một trận.”

Những người khác đều tán thành, bọn họ không có bắt kỳ thắc mắc nào về chuyện này, bọn họ đều không thích ra tay với Lý Phàm, sợ sẽ làm bẩn nắm đắm của mình.

Người đàn ông cường tráng kia lạnh lùng bước tới. Gã lại không biết tiếp theo người thua chính là mình.

Gã vung nắm đắm ra, một đắm này rất mạnh, có thể nói là làm người ta gần như không thể chống đỡ.

Mọi người ở đó dường như đã nhìn thấy cảnh Lý Phàm bị đánh bay ra ngoài.

Tông Tuần Viễn kiêu căng xoa cằm, nói với Cố Họa Y: “Cô nhìn cho kỹ xem người chồng này của cô vô dụng tới mức nào.”

Có Họa Y ít nhiều hơi căng thẳng nhưng vẫn rất có lòng tin vào Lý Phàm, cô không tin anh sẽ thua dễ dàng như vậy.

Tông Tuần Viễn liếm khóe miệng nói: “Người đẹp, cô yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng yêu thương cô.”

Nhưng kết quả tiếp theo làm đám người đều kinh ngạc đến ngây người. Người đàn ông cường tráng kia bay ngược ra ngoài, tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung.

Lần này Tông Tuần Viễn không thể nào bình tĩnh được nữa. Anh ta dụi mắt. Đây là Lý Phàm à? Sao người này mạnh vậy? Chỉ một đấm đã đánh bay một người hơn một trăm cân. Như vậy phải có sức lực mạnh tới mức nào chứ?

Anh ta không dám tưởng tượng Lý Phàm sẽ có bản lĩnh như vậy, bởi vì điều này thật sự lật đổ tam quan của anh ta.

Sau khi thấy bạn mình bị đánh bay, những người đàn ông vạm vỡ khác hít sâu một hơi. Lúc này, bọn họ mới biết mình quá sơ suất, ánh mắt lập tức trở nên hung ác.

“Các người cùng lên cho tôi.” Tông Tuần Viễn nghiền răng nghiến lợi quát. Sau khi thấy người của mình bị đánh bay, anh ta đã có một dự cảm xấu. Nếu chẳng may Lý Phàm giỏi võ, vậy chẳng phải kế hoạch của anh ta sôi hỏng bỏng không à?

Bắt kể thế nào, anh ta cũng phải ngăn cản chuyện này xảy ra mới được.

Những người đàn ông vạm vỡ kia nghe cậu Tông nói vậy đều bóp nắm tay phát ra những tiếng rắc rắc.

Lý Phàm thản nhiên ứng phó. Chẳng bao lâu, những người đàn ông vạm vỡ kia đều bay ngược ra ngoài, mỗi người bị ngã với tư thế khác, trông rất nực cười.

Sau khi Tông Tuần Viễn thầy Lý Phàm giỏi võ như vậy thì không nhịn được hít sâu một hơi. Chẳng phải bên ngoài đồn chồng của Cố Họa Y là một kẻ vô dụng à? Sao người đó có thể đánh nhau giỏi như vậy?

Tông Tuần Viễn bắt đầu luống cuống. Anh ta thấy Lý Phàm chậm rãi bước tới thì hai chân bắt đầu run rẫy, dường như đây là lần đầu tiên anh ta cách cái chết gần như vậy.

Lý Phàm không muốn gây rắc rồi, chỉ điểm đến là dừng, kéo Có Họa Y chuẩn bị rời đi. Lúc Tông Tuần Viễn tính ngăn cản lại bị ánh mắt lạnh như băng của anh dọa cho sợ rồi.

Tông Tuần Viễn nuốt không trôi cơn giận này, anh ta uy hiếp Lý Phàm: “Nếu hôm nay mày bước ra khỏi đây, Hán Thành lại chẳng có chỗ cho mày tồn tại đâu.”

Trương Linh nhân cơ hội dựa vào trong lòng Tông Tuần Viễn, nói với vẻ rất khoe khoang: “Cậu Tông thật khí phách.”

Trong lòng Tông Tuần Viễn rất thỏa mãn. Anh ta rất nổi tiếng ở Hán Thành. Hôm nay Lý Phàm làm anh ta mắt thể diện, anh ta chắc chắn phải giết chết anh.

Lý Phàm chợt dừng lại. Tông Tuấn Viễn tưởng đối phương sợ nên càng diễu võ dương oai nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho anh Bưu, một lát nữa anh ấy sẽ tới. Anh biết anh Bưu là ai không? Anh ấy chính là đàn em của ngài Thiên đấy.”

Sau khi Lý Phàm nghe xong chẳng những không nhăn mặt nhíu mày, trái lại còn nhếch môi. Chuyện này là chuyện tốt đối với anh. Không thể không nói, thế giới này quá nhỏ, động tí lại gặp phải người có quan hệ với Sở Trung Thiên.

Từ máy lần trước suýt nữa đắc tội ngài Lý, lần này A Bưu cũng thông minh hơn, qua điện thoại cố ý hỏi người kia tên là gì, nếu là ngài Lý hoặc bạn của ngài Lý thì có đánh chết anh ta cũng không chịu đi.

Tông Tuần Viễn thật ra không biết Lý Phàm tên gì, anh ta nghĩ anh chỉ là một người bình thường nên tùy tiện bịa ra một cái tên. Nhưng anh ta không biết vì mình tùy tiện bịa ra một cái tên lại suýt nữa hại chết mình.

Khi A Bưu chạy tới quán bar lại nhìn thấy bóng lưng của Lý Phàm. Anh ta cảm thấy rất quen. Sau khi tới gần hơn, anh ta chợt căng thẳng. Sẽ không phải thật sự là ngài Lý chứ?

“Anh Bưu, anh tới rồi.” Tông Tuần Viễn trông mòn con mắt chạy tới, kính cẩn mời thuốc lá A Bưu, còn liên tục nói những lời khách sáo.

A Bưu tức giận đầy Tông Tuần Viễn ra. Anh ta vô thức đi vòng qua trước mặt Lý Phàm. Sau khi nhìn chính diện thấy anh thì suýt nữa ngất xỉu.

Fuck, thật sự vẫn là ngài Lý. Chuyện anh ta không muốn gặp phải vẫn cứ xảy ra trên đầu anh ta.

“Có chuyện gì vậy? Chẳng phải cậu nói người kia tên Mã Đông gì đó sao?” A Bưu đổ hết tất cả trách nhiệm lên trên người Tông Tuần Viễn, lạnh lùng quát.

Tông Tuần Viễn tự nhiên bị mắng một trận mà chẳng hiểu tại sao, vò đầu nói: “Anh Bưu, chắc anh không quen nó chứ?”

“Nói nhảm, tôi còn có thể không quen biết ngài ấy sao? Ngài ấy với ngài Thiên là…”

“Tôi là chân chạy của ngài Thiên.”

Lúc A Bưu chuẩn bị nói ra, Lý Phàm mỉm cười cướp lời.

“Ngài Lý, ngài…” A Bưu cảm thầy khó hiểu, nghỉ ngờ nhìn Lý Phàm. Nhưng sau khi anh ta nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của anh thì đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Đàn em của ngài Thiên à?” Tông Tuấn Viễn lại tin tưởng chắc chắn, không hề nghỉ ngờ. Với bản lĩnh đánh nhau của Lý Phàm trong máy phút vừa rồi đúng là có tư cách có thể làm đàn em của ngài Thiên, anh ta cũng không quá kinh ngạc. Đối phương chỉ là tay sai của ngài Thiên mà thôi.

Nhưng anh ta là cây rụng tiền của ngài Thiên. Cho dù không bằng cây rụng tiền khác nhưng dù sao giá trị của anh ta vẫn cao hơn một thằng chân chạy.

“Anh Bưu, cho dù anh ta là đàn em của ngài Thiên nhưng anh ta đã đánh người của tôi, dù sao cũng nên trả giá chứ?” Tông Tuấn Viễn tưởng Lý Phàm chỉ đơn giản là một đàn em của ngài Thiên nên bắt đầu kiện cáo với A Bưu.

Nếu đổi lại thành đàn em bình thường trêu chọc Tông Tuần Viễn, có lẽ A Bưu sẽ bảo người đó xin lỗi.

Nhưng là Lý Phàm thì anh ta tuyệt đối không có lá gan đó.
CHƯƠNG 813: HỘI NGHỊ QUÝ

Phải biết rằng cho dù là Sở Trung Thiên thì cũng phải kính cần lễ phép trước Lý Phàm, nều ngài Thiên là cấp dưới của Lý Phàm thì còn kém không nhiều lắm, huống chỉ ngài Thiên đúng là cấp dưới của Lý Phàm.

Nếu để ngài Thiên nghe được những lời này, có lẽ anh ta nhất định sẽ bị trách phạt vì xử lý không đứng mực.

“Anh Bưu, anh nói có đúng hay không nào.” Tông Tuấn Viễn dùng sức ám chỉ, cũng đưa cho Bưu một số tiền, nói: “Anh Bưu, làm phiền anh.”

Sắc mặt Bưu trầm xuống, anh ta hối hận vì sao mình không mang một cái đao lại đây, nếu anh ta mang đạo đến đây, anh ta nhất định sẽ chém cho đầu đối phương nở hoa mới yên được.

Chính mày muốn tới công chuyện thì cũng đừng kéo tao xuống nước cùng.

Tông Tuần Viễn nhìn thấy anh Bưu không nói lời nào, nghĩ rằng đối phương cam chịu, anh ta bèn trêu tức nói: “Bây giờ mày quỳ xuống dập đầu với tao, sau đó cút đi, tao sẽ không chấp nhặt với mày, nếu không thì mày chờ bị đánh gãy chân đi.”

Lý Phàm như cười như không hỏi: “Ai tới đánh gấy?”

“Đương nhiên là anh Bưu của tao.” Tông Tuấn Viễn mạnh mẽ ôm Bưu, nói.

Bưu nghe vậy thì người lập tức toát mồ hôi lạnh, anh ta lạnh lùng nhìn Tông Tuần Viễn rồi đẩy Tông Tuần Viễn ra xa.

“Anh Lý, tôi không biết là anh, nếu tôi biết là anh thì tôi tuyệt đối không nhúng tay, người này làm nhục anh Lý, tôi sẽ xử phạt anh ta.”

Rốt cuộc Bưu không thể giữ im lặng được nữa, nếu tiếp tục im lặng như vậy thì anh ta sẽ bị Tông Tuần Viễn hại chết, anh ta vội phủi sạch quan hệ với Tông Tuần Viễn.

Tông Tuần Viễn lập tức trợn tròn mắt, tình huống này là thế nào, sao anh Bưu lại đột nhiên nói thế, điều này làm cho hắn nhất thời không hiểu ra sao, điều làm hắn càng kinh ngạc chính là anh Bưu lại gọi Lý Phàm là anh Lý.

Anh Bưu là ai? Anh Bưu chính là cánh tay dưới ngài Thiên, chính là loại dưới một người trên vạn người, nhưng hôm nay Tông Tuấn Viễn đã hoàn toàn bị đảo lộn nhận thức.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không dám tin đây là sự thật.

“Anh Bưu, chuyện gì vậy, anh quen anh ta à?” Tông Tuấn Viễn có dự cảm không tốt, hắn khẽ nuốt nước bọt.

Theo thái độ của anh Bưu vừa rồi, hắn biết chuyện này xong, nói không chừng chính mình cũng xong.

Bưu lạnh lùng liếc nhìn: “Ngài Thiên cũng phải tôn kính gọi anh Lý, tao quen biết anh Lý chính may mắn ba đời.”

Tông Tuần Viễn giật mình, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy anh Bưu thấp kém như vậy, nhất là khi hắn nghe thấy ngài Thiên cũng phải gọi Lý Phàm là anh Lý, có thể tưởng tượng thân phận này đáng sợ cỡ nào.

Bưu cười lạnh nói: “Vừa rồi mày nói muốn anh Lý quỳ xuống trước mày, đúng không?”

“Cái này, tôi chỉ nói giỡn thôi.” Tông Tuấn Viễn vội vàng xua tay, đến ngài Thiên và anh Bưu cũng không dám đắc tội Lý Phàm, huống chỉ một kẻ cậu ấm quần áo lụa là như hắn.

Bưu hiển nhiên không quan tâm nhiều thế, hôm nay đối phương lừa anh, đồng thời làm nhục anh Lý, anh không thể làm cho anh Lý chịu nhục vô cớ được.

Anh ta đá một chân, Tông Tuần Viễn không có nền móng võ thuật, lại thêm cơ thể khá yếu, cho nên khi bị đá như vậy, hắn lập tức cong người, không khác gì tư thế quỳ xuống.

“Muốn anh Lý quỳ xuống trước mày, ai cho Tông Tuần Viễn mày lá gan lớn như vậy.”

Lời nói của Bưu cực kỳ vang dội, tim Tông Tuần Viễn đập gia tốc không ít, hắn tức khắc bị dọa, mặt mũi trở nên tái nhợt.

Tông Tuần Viễn không dám lên tiếng, khi hắn nhìn đến đôi mắt của Bưu, lúc này hắn mới vội vàng dập đầu xin lỗi Lý Phàm: “Ông nội Lý, con sai rồi, ông đừng để trong lòng, là con có mắt không tròng.”

Lý Phàm nhìn dáng vẻ khiếp nhược của đối phương cũng không có dao động gì.

Hai mắt Trương Linh bắt đầu sáng lên khi nhìn về phía Lý Phàm, cô ta không ngờ Cố Họa Y thế mà lại có một người chồng như vậy.

Tuy rằng Lý Phàm và Cố Họa Y đã rời khỏi quán bar, nhưng Bưu vẫn không quên tiếp tục trừng phạt Tông Tuần Viễn, nếu không phải anh ta nhìn bóng dáng Lý Phàm thấy quen thuộc thì có khi anh ta thật sự đạp trúng cái sọt rồi.

“Họa Y, chờ tôi.” Trương Linh chạy chậm lại, cô ta ăn mặc rất lộ liễu, một cái ao sơ mi ngắn, lại thêm một cái quần bò rách, hơn nữa khi cô ta chạy, hai quả núi trước ngực lắc qua lắc lại, làm cho người xem nhìn không rời mắt.

Lý Phàm lại không bị hấp dẫn, còn không tốt bằng Cố Họa Y đâu.

Cố Họa Y hơi nhíu mày, cô rất phản cảm cái này, từ khi biết mình bị bạn thân hãm hại, cô hoàn toàn thất vọng về Trương Linh.

“Họa Y, tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra trước đây.” Trương Linh giả dối nói xong bèn cúi đầu chín mươi độ.

Cố Họa Y nhìn thấy tính cách bên ngoài một vẻ bên trong một vẻ của đối phương, cô chỉ nói a một tiếng.

“Họa Y, lâu rồi chúng ta không gặp nhau, hay là tìm một quán bar uống chén rượu đi.” Nói xong, Trương Linh còn làm như vô tình nhích tới gần Lý Phàm, cũng quyến rũ Lý Phàm.

Lý Phàm phiền chán nhìn thoáng qua, đồng thời thay đổi vị trí.

Sắc mặt Trương Linh vô cùng xấu hồ, cô ta thấy Lý Phàm có quan hệ tốt với ngài Thiên thì kết luận thân phận của đối phương không đơn giản, lúc này mới muốn nịnh bợ Lý Phàm.

Cô ta không ngờ dáng người khiến cô ta kiêu ngạo lại không quyến rũ được Lý Phàm.

Cố Họa Y nhìn thấy Trương Linh mặt nóng dán mông lạnh thì thầm cười trộm trong lòng, lúc trước Trần Hiểu Đồng dùng đủ cách cũng không được, càng đừng nói cô ta, hiện tượng như vậy cũng là rất bình thường.

“Xin lỗi, tôi cần về ngủ, không muốn uống rượu.”

Cố Họa Y nhìn ra Trương Linh muốn quyến rũ Lý Phàm, tuy rằng cô biết Lý Phàm sẽ không dao động nhưng ít nhiều trong lòng cô vẫn không thoải mái.

Trương Linh hơi mất mát, cô ta cố ý đưa danh thiếp cho Lý Phàm, nói: “Họa Y có số di động của tôi, tôi cho anh danh thiếp của tôi, sau này có thể liên hệ với tôi.”

Sau khi nhận danh thiếp, Lý Phàm không nói gì mà xé rách luôn trước mặt Trương Linh, vốn dĩ Cố Họa Y có tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, tức giận lập tức tiêu tan, trái lại trong lòng còn cực kỳ vui sướng.

Trương Linh tức giận giậm chân, nói: “Anh!”

“Cô vẫn nên đi cùng cậu Tông kia của cô đi.” Lý Phàm thản nhiên nói.

Trương Linh vừa tức vừa giận, chỉ có thể nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y đi xa, cô ta bắt đầu hồi hận, sao cô ta lại không nhìn ra Lý Phàm là món cổ phiếu có tiềm năng chứ.

Sau một đêm nghỉ ngơi, Lý Phàm tỉnh dậy từ sớm, cũng làm xong bữa sáng.

Hôm nay Cố Họa Y ăn mặc cực kỳ nghiêm chỉnh, tuy rằng là quần áo công sở nhưng khi mặc trên người Cố Họa Y cũng phát huy được ưu thế một cách hoàn mỹ, dáng người ba vòng rõ ràng, có thể nói gần như làm cho người ta tâm động không thôi.

Lý Phàm cười hỏi Cố Họa Y: “Hôm nay là ngày gì mà em lại mặc trang trọng thế.”

“Hôm nay là cuộc họp hàng quý của công ty.” Cố Họa Y nói.

Lúc này Lý Phàm mới nhớ ra công ty bình thường có rất nhiều ngày họp mặt như vậy, ví dụ như họp thường niên, họp quý vân vân.

Cuộc họp hàng quý tương đương với một cuộc họp hàng năm nhỏ, mỗi lần thành đoàn trên cơ bản đều là đi chơi ngoại thành hoặc là du lịch, như vậy có thể gia tăng tình cảm của nhân viên của công ty đối với công việc, lại có thể làm cho quan hệ giữa nhân viên và ông chủ hòa hợp hơn phần nào.”
CHƯƠNG 814 ANH RỂ CỨU TÔI

“Cuộc họp hàng quý? Nghe khá thú vị, tôi cũng muốn đi.” Trần Hiểu Đồng hét lên, giọng điệu làm nũng đáng yêu khiến người khó có thể từ chối.

Vốn chỉ có công nhân mới có thể tham gia buổi tụ hội của công ty, nhưng hôm nay Có Họa Y cố ý phá lệ cho Trần Hiểu Đồng.

“Được, cô cũng có thể đi.” Có Họa Y cười nói.

Trần Hiểu Đồng vui vẻ ôm lây Có Họa Y, Lý Phàm không khỏi hâm mộ khi nhìn thấy dáng người của hai cô khi ôm nhau, trong lúc nhất thời anh cũng không biết hâm mộ ai.

Lý Phàm đưa Cố Họa Y đến công ty, lại thấy thuốc lá không đủ nên đành phải đi ra ngoài mua thêm hộp thuốc lá, anh nhìn thấy Cố Bội Sâm khi lúc đi qua một cửa hàng nhỏ.

Có một người thanh niên đang đứng bên cạnh Cố Bội Sam, nhìn dáng vẻ người thanh niên kia thì có thể đoán thân phận người này không đơn giản, cả người đều là hàng hiệu, Lý Phàm nhìn thấy Có Bội Sam bị phú nhị đại kia kéo đến cửa khách sạn.

Nhìn biểu cảm trên mặt Cố Bội Sam, có vẻ Có Bội Sam rõ ràng không quá tình nguyện.

“Cậu Lâm, anh không nên ép tôi, trong lòng tôi đã có người khác.” Cố Bội Sam cầu xin tha thứ.

Sắc mặt cậu Lâm lạnh như băng, anh ta mắng: “Con điềm, đừng giả vờ thanh cao trước mặt tôi, nếu cô không theo tôi, tôi sẽ nói cho ông nội cô.”

Cố Bội Sam nghe vậy lập tức luống cuống, chuyện này là chính ông nội và cậu Lâm thương lượng tốt, hơn nữa ông nội cũng hy vọng mình có thể giữ được cậu Lâm.

Chẳng qua cậu Lâm rất xấu, hoàn toàn không phải khẩu vị của cô, cho dù cô vì tiền thì cô cũng sẽ không lên giường với một người quái dị, đồng thời cô cũng lo lắng chuyện này rơi vào tai ông nội, đến lúc đó ông nội nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Có.

Nói không chừng đến lúc đó còn lưu lạc đầu đường, nghĩ đến đây, Có Bội Sam tuyệt vọng nhắm mắt lại, đột nhiên cô ta nhìn thấy bóng người quen thuộc.

Khi cô ta nhìn đến bóng dáng người kia, cô ta vội vàng lên tiếng gọi: “Anh rễ, cứu tôi.”

Lý Phàm hơi kinh ngạc, vốn anh chỉ muốn xem náo nhiệt, không có tâm tư muốn cứu Cố Bội Sam, ai ngờ Có Bội Sam lại gọi thẳng anh lại.

“Anh rễ?” Người gọi là cậu Lâm béo mập kia liếc mắt đánh giá trên dưới Lý Phàm, sau đó anh ta cười nhạo: “Mày không phải cái thằng ăn bám vợ nổi tiếng ở Hán Thành đầy chứ?”

Lý Phàm nghe vậy thì hơi nhíu mày, chẳng qua anh đã quen rồi.

“Anh rễ, cứu tôi.” Cố Bội Sam như nhìn thây được hy vọng, không ngừng cầu cứu Lý Phàm.

Lý Phàm do dự, anh nghĩ mình có nên cứu Cố Bội Sam hay không, lúc trước Cố Bội Sam đúng là đã làm không ít chuyện xấu, nhưng ít nhất bây giờ Có Bội Sam cũng đã sửa lại sai lầm.

Hơn nữa mấy ngày nay cô ta chưa gây chuyện phiền toái gì, nói theo tình cảm thì nếu anh không cứu, quả thật không thể nói nỗi, lại thế nào Cố Bội Sam cũng là em của Có Họa Y.

Cậu Lâm vỗ cái bụng của mình, cười tủm tỉm nói với Cố Bội Sam: “Một thằng bám váy vợ như nó thì có thể làm gì, cô vẫn nên đi theo tôi đi.”

Có Bội Sam giãy dụa không ngừng, nhưng dù cô ta giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu của cậu Lâm, cậu Lâm nhìn thầy đối phương không ngoan ngoãn thì chợt tung ra một cái tát.

Hai má Cố Bội Sam nhát thời xuất hiện một vết bàn tay, Lý Phàm hơi nhíu mày nhìn dáng vẻ đáng thương của Cố Bội Sam, anh cũng không nhìn được hành động của cậu Lâm, thế này rất quá đáng.

Tuy rằng trước khi có ân oán với Cố Bội San nhưng chuyện đó cũng phải do anh đến xử lý.

“Dừng tay.” Lý Phàm lạnh lùng nói.

Trên mặt cậu Lâm hiện ra vẻ đùa cọt: “Làm sao, thằng ăn cơm mềm mày muốn xen vào chuyện này à?”

Đôi mắt Cố Bội Sam sáng lên, mặt trông mong nhìn Lý Phàm, nếu Lý Phàm ra tay, cô ta có thể thoát khỏi tay cậu Lâm, trái lại nếu anh không ra tay, hôm nay cô ta sẽ bị hủy hoại.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Cô ấy là em họ tao, mày không thể làm vậy với cô ấy.”

Cậu Lâm siết chặt nắm đâm phát ra tiếng răng rắc, thành khẩn nói: “Ha ha, em họ mày thì sao? Đừng nói mày, cho dù là ông cụ Cố cũng phải kính tao ba phần, tao nghe nói mày có một cô vợ xinh như tiên, đến lúc đó tao nói với ông cụ một tiếng, ông cụ sẽ gả cho tao thôi.”

Cậu Lâm nghĩ đến chuyện có thể hưởng thụ một đêm xuân với Cố Bội Sam và Cố Họa Y thì vui sướng như lên mây.

Sắc mặt Lý Phàm lập tức trầm xuống, rồng có vảy ngược, bị chạm vào sẽ nổi giận, mà Có Họa Y chính là vảy ngược của Lý Phàm, đối phương nói ngày sau sẽ làm nhục Cố Họa Y ngay trước mặt anh, anh tuyệt đối không thể nhịn.

Cố Bội Sam đồng tình nhìn cậu Lâm theo bản năng, đổi lại là cô ta của trước kia, cô ta cũng không dám nhục nhã Cố Họa Y ngay trước mặt Lý Phàm như vậy.

Cậu Lâm cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Lý Phàm, lại thêm khí phách bộc lộ ra ngoài, ít nhiều anh ta cũng bị dọa không nhẹ, nhưng nghĩ đến việc đối phương là kẻ vô dụng nhát nhà họ Cố thì lập tức cười ha ha: “Mày dọa ai đấy, nếu mày đánh tao, ông cụ nhà họ Cố nhất định sẽ đuổi mày ra khỏi nhà.

Lý Phàm chỉ cười không nói, anh đã không nằm trong sự khống chế của ông cụ Cố từ lâu, hơn nữa đối phương lấy lời này uy hiếp người khác còn được, chứ uy hiếp anh là quá ngây thơ rồi.

Cậu Lâm khinh miệt xì một tiếng: “Hừ, mày còn hống hách đúng không, thật sự cho là tao sợ mày à?”

Nói xong, anh ta nghênh ngang đi đến trước mặt Lý Phàm, tung một cái tát ra, muốn để đối phương biết anh ta không dễ chọc.

Cố Bội Sam chạy ra xa theo bản năng, nếu Lý Phàm không phải đối thủ thì cô ta cũng có thể chạy thoát.

Lý Phàm thoải mái bắt được tay đối phương, cậu Lâm nhìn thấy đối phương dám bắt lấy tay mình, anh ta rút về theo bản năng, chẳng qua tay anh ta như bị kim kẹp chặt, không thể nhúc nhích nửa phân, hơn nữa khi anh ta dùng lực, thịt béo trên mặt cũng run theo.

“Mày muốn chết à? Mau buông ra cho tao.” Cậu Lâm nhìn thấy người xung quanh càng ngày càng nhiều thì anh ta bắt đầu băn khoăn vấn đề mặt mũi, bèn phẫn nộ quát.

Có nhiều người nhìn anh ta nhìn vậy, chẳng may chuyện này bị truyền ra, anh ta sẽ còn mặt mũi gì nữa không.

Lý Phàm cũng không buông tay mà dần tăng thêm sức lực, cậu Lâm đau đớn, mặt mũi đỏ lên không khác gì gan heo.

“Mau buông tay, đau chết mắt.” Cậu Lâm đau đớn kêu.

Lý Phàm không có biểu cảm gì, anh vẫn tăng sức lực như trước, giống như không nghe thấy gì, cậu Lâm tức khắc hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Cậu Lâm thế mới biết lời Lý Phàm nói là thật, anh ta vội nói: “Ông nội, con sai rồi.”

Chuyện tới hiện gì, anh ta chỉ có thể tạm thời xin tha thứ, tuy rằng mất mặt nhưng tốt hơn bị đau rất nhiều, nếu anh ta không cầu xin tha thứ, nói không chừng cổ tay của anh ta sẽ bị phế.

Lúc này Lý Phàm mới buông tay, cậu Lâm đề phòng lui ra sau vài bước, đồng thời hét lên: “Chúng mày đâu cả rồi? Nói ở bên bảo vệ tao cơ mà, còn không mau đi ra cho tao?”
CHƯƠNG 815: TẠO ÁP LỰC

Vệ sĩ bên cạnh cậu Lâm đều đang hút thuốc trong rừng cây, bọn họ cho rằng cậu chủ vào khách sạn rồi thì sẽ không còn chuyện của bọn họ nữa, khi nghe thấy tiếng rống giận trong bộ đàm, cả đám đều toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy ra khỏi rừng cây nhỏ.

“Cậu Lâm, chúng tôi ở đây.” Lúc này những vệ sĩ cao lớn thô kệch đó mới rối rít chạy vào, cung kính nói với cậu Lâm.

Sau khi cậu Lâm nhìn thấy vệ sĩ bên cạnh mình đến, lập tức phần khích, chỉ vào Lý Phàm cười lạnh nói: “Đánh đến chết cho tôi.”

Những vệ sĩ cao lớn thô kệch đó đều phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối, cậu Lâm vừa ra lệnh, cho dù là ai, bọn họ chỉ cần ra tay là được.

Lúc này, Trần Hiểu Đồng chạy ra, hóa ra cô ta ở công ty rất buồn chán, muốn đi tìm Lý Phàm, nào ngờ sau khi cô ta ra ngoài thì nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được ngây ngắn cả người.

“Sao cô lại ở chỗ này?” Trần Hiểu Đồng vẫn rất có ý kiến với Có Bội Sam, cau mày nói: “Chẳng lẽ là vì cô nên anh Lý Phàm mới bị cuốn vào?”

Đổi lại là ngày thường, chắc chắn Cố Bội Sam sẽ cãi lại Trần Hiểu Đồng, nhưng lúc này cô ta lại lộ ra vẻ áy náy, quả thật là cô ta hại Lý Phàm rồi.

“Cô vẫn nên gọi người đến đây đi, tôi sợ một mình anh ta không đối phó được: “Cố Bội Sam lo lắng, lỡ như bởi vì cứu cô ta mà Lý Phàm bị đánh đến nửa sống nửa chết, chắc chắn cô ta sẽ tự trách.

“Yên tâm đi, tôi rất tự tin về anh Lý Phàm.” Trần Hiểu Đồng xua tay mỉm cười, trái lại giống như là đang xem phim, xem náo nhiệt vậy.

Có Bội Sam hơi sửng sốt, cô ta không ngờ Trần Hiểu Đồng lại tự tin về Lý Phàm như vậy, đúng lúc này, cô ta nhìn thấy đám đàn ông cao lớn nhằm vào Lý Phàm bị đánh bay ra ngoài.

Lúc này cô ta mới chợt nghĩ đến, hình như lần trước Lý Phàm đối mặt với mấy chục người mà vẫn bình yên vô sự, sau khi nghĩ đến điểm này, cô ta mới biết mình lo xa rồi.

“Tôi nói mà, anh Lý Phàm lợi hại lắm.” Trần Hiểu Đồng cười nói.

Sau khi Cố Bội Sam nhìn thấy bóng hình cao lớn của Lý Phàm, ánh mắt nhiều hơn mấy phần si mê và sùng bái, trong lòng vô cùng hâm mộ Có Họa Y.

“Cậu Lâm, thằng nhóc kia rất lợi hại.” Những vệ sĩ cao lớn thô kệch đó đau đến nghiến răng nghiền lợi, đều từ bỏ suy nghĩ tiếp tục đánh với Lý Phàm.

Cậu Lâm khiếp sợ suýt rớt quai hàm, đây còn là người đàn ông ăn bám nỗi tiếng Hán Thành sao, ăn bám mà đã lợi hại như vậy, còn cho người ta sống không?

“Được lắm, vậy mà anh lại dám đánh người của tôi.” Chẳng những cậu Lâm không thấy sợ, trái lại còn cười lạnh nói: “Anh tiêu rồi, tôi gọi điện thoại cho ông cụ Cố, xem ông ta xử lý anh như thế nào.”

Anh ta lập tức gọi một cuộc điện thoại cho ông cụ Cố.

Ông cụ Cố đang uống trà, sau khi ông ta thấy điện thoại hiển thị người gọi đến là cậu Lâm, lúc này mới vội vàng nhận điện thoại.

“Cậu Lâm, chuyện giữa cậu và cháu gái tôi xử lý như thế nào rồi, tôi đang chờ sau này được ôm cháu trai đây.”

Trong điện thoại giọng điệu ông cụ Cố vô cùng khách khí, đồng thời mang theo chút hài hước, nếu Cố Bội Sam ở bên cậu Lâm, vậy tương đương với trèo được lên cành cao rồi.

“Hừ, đừng nói mấy lời này với tôi, hôm nay tâm trạng tôi đặc biệt khó chịu, tên vô dụng ở rễ nhà ông làm hỏng chuyện tốt này rồi.”

Trong điện thoại giọng điệu cậu Lâm cũng không khách khí, còn mang theo thái độ hỏi tội.

“Hả, cậu nói là Lý Phàm?”

Ông cụ Cố sầm mặt, chén trà trong tay cũng rơi xuống mặt đất, không nhịn được xác nhận lại.

“Nói nhảm, ngoài tên vô dụng ở rễ kia thì còn có thể là ai, anh ta còn đánh người của tôi bị thương, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy, bây giờ tâm trạng của tôi rất không tốt.”

“Cậu Lâm, chuyện này… ôi, tôi cũng không quản được tên ở rễ kia.”

Ông cụ Cố nhức hết cả đầu, nều là bắt cứ người nào trong nhà họ Có, có lẽ ông ta còn có thể quản được, nhưng Lý Phàm, ông ta thật sự không cách nào quản lý.

“Tôi mặc kệ, tự ông xem rồi xử lý.”

Cậu Lâm tức giận để lại một câu như: vậy rồi dứt khoát cúp điện thoại.

“Chờ xem, đến lúc đó chắc chắn ông nội anh sẽ gọi điện thoại cho anh, bắt anh trở về chịu phạt, anh ngoan ngoãn đưa Cố Họa Y đến cho tôi, tôi sẽ không tính toán nữa.” Cậu Lâm vô cùng kiêu căng nói.

Lý Phàm cười trêu tức: “Tôi cảm thấy anh có bệnh.”

“Bệnh gì?” Cậu Lâm hơi sửng sốt, nói ra.

“Bệnh về não, tốt nhất đi khám Khoa não.”

“Anh có ý gì!”

Lần này cậu Lâm hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ rồi, tên này là đang vòng vèo mắng anh ta, anh ta nào lại không nghe hiểu ý của đối phương chứ, hừ lạnh: “Đều sắp chết đến nơi rồi còn cười vui vẻ như vậy.”

Mà bên kia.

Sau khi ông cụ nhà họ Cố bị cậu Lâm cúp điện thoại, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi, ông ta đi đi lại lại quanh nhà, trong lúc đó, ông ta gọi điện cho hai người con trai là Thiệu Dũng và Thiệu Phong, gọi bọn họ đến bàn bạc biện pháp đối phó.

Sau khi Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong nhận được điện thoại của ông cụ thì cùng nhau đi đến nhà ông cụ Có, sau khi bọn họ nghe nói chuyện tốt bị Lý Phàm làm hỏng, hai người suýt nữa tức đến ngắt đi.

Vốn dĩ Có Họa Y có thể được coi là cây rụng tiền của nhà họ Cố bọn họ, nhưng bây giờ Cố Họa Y đã từ từ thoát khỏi khống chế của bọn họ, vì vậy bọn họ mới đành phải lợi dụng Cố Bội Sam.

Nhưng nào ngờ, ngay khi nhà họ Cố sắp trở thành thông gia với nhà họ Lâm thì lại bị Lý Phàm quấy.

nhiễu.

“Ba, con cho rằng vẫn là để Cố Thiệu Huy gọi điện thoại răn dạy cậu ta một trận, đến lúc đó cứ để Có Thiệu Huy dạy dỗ Lý Phàm.” Con ngươi Cố Thiệu Dũng đảo tròn, lập tức nghĩ ra một biện pháp.

Sau khi ông cụ Cố nghe thấy vậy, cũng cho rằng đây quả thật là một biện pháp tốt, ít nhất dùng Cố Thiệu Huy để áp chế Lý Phàm là chắc chắn vững vàng nhát.

Ông cụ Cố bắt đầu tạo áp lực cho Cố Thiệu Huy, mang theo mùi thuốc súng nồng nặc mà mắng Cố Thiệu Huy như tát nước, mắng cho Cố Thiệu Huy choáng váng sửng sốt, hồi lâu vẫn không kịp phản ứng.

Sau khi ông ta nghe nói chuyện này có liên quan đến Lý Phàm, ông ta lập tức lau mồ hôi lạnh, trong lòng hốt hoảng tột cùng.

“Tôi biết mà, tên vô dụng kia sẽ không mang lại chuyện gì tốt đẹp cho chúng ta.” Vương Cần Mai oán hận nói.

“Xem ra ba thật sự nổi giận rồi, tôi phải gọi điện cho Họa Y đã.” Cố Thiệu Huy thở dài, nói rõ ràng mọi chuyện cho Cố Họa Y.

Cố Họa Y không tin Lý Phàm sẽ vô duyên vô cớ ra tay, chắc chắn trong chuyện này có nguyên nhân, cô cũng không nóng nảy, bởi vì hội nghị trong công ty còn chưa giải quyết xong, cộng thêm cô tin tưởng Lý Phàm sẽ không làm ra loại chuyện này.

Bây giờ ông cụ nhà Cố ra lệnh, nói buổi chiều tổ chức hội nghị gia tộc, ai cũng phải có mặt, ông ta muốn Lý Phàm quỳ xuống trước mặt cậu Lâm.

Bây giờ ông ta chỉ còn một con át chủ bài là cậu Lâm, một khi mắt đi, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Cậu Lâm thản nhiên nói: “Anh cứ đợi đấy.”

Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên đi đến, sắc mặt người đàn ông trung niên kia âm trầm, mặc dù ăn mặc bình thường, nhưng khí thế lại không giống người thường, ông ta dứt khoát cho cậu Lâm một phát tát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK