Mục lục
Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 631: AN TÂM ĐI THÔI

“A!”

Thượng sư Đa Luân rú lên thảm thiết, trơ mắt nhìn bờ vai mình bị Lý Phàm đập cho sụp xuống.

Vì bờ vai phải bị thương nặng, toàn bộ cánh tay phải của thượng sư Đa Luân đã không còn sức lực, Kim Luân cầm trong tay keng một tiếng rơi xuống đất.

Thượng sư Đa Luân đau đến hít thở không thông, hoàn toàn hoảng sợ, vẻ mặt cầu xin nói: “Đừng ra tay nữa, có chuyện gì từ từ nói, tất cả đều do Quỷ Hổ giở trò, tôi chỉ là đồng lõa mà thôi.”

Trong lòng thượng sư Đa Luân hết sức căm hận Quỷ Hổ, nếu không phải trước đó Quỷ Hổ cứ đòi gây sự thì Thượng sư Đa Luân cảm thấy mình sẽ không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.

Lúc này một cánh tay đã bị Lý Phàm phế đi, đến cả dũng khí chạy trốn thượng sư Đa Luân cũng không có.

Phương Nhược Tuyết nghiến chặt răng, cơ thể mềm mại khẽ run rẩy, nhìn Lý Phàm với ánh mắt đầy căm thù.

Nhưng nỗi sợ hãi khiến hai chân cô nhũn ra, lúc này căn bản không có khả năng dịch chuyển bước chân, dù tiến lên hay đào tẩu, Phương Nhược Tuyết đều không làm được.

Lý Phàm liếc mắt nhìn Phương Nhược Tuyết, sau đó hỏi thượng sư Đa Luân: “Phương Nhược Tuyết đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bây giờ cô ấy lại biến thành như vậy?”

“Là Quỷ Hổ, Quỷ Hổ đã dùng bí thuật tẩy não cô ta, từ giờ trở đi Phương Nhược Tuyết chỉ căm hận anh, sẽ coi anh là kẻ địch diệt môn.”

Thượng sư Đa Luân không dám giấu diếm bất kỳ chuyện gì, lập tức nói hết những gì mình biết ra.

Nghe vậy, Lý Phàm nhíu mày, suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể giải cứu Phương Nhược Tuyết.

Nhưng mà anh không biết Quỷ Hổ đã dùng phương pháp gì, nên không thể nghĩ ra được cách ứng phó, hơn nữa Quỷ Hổ đã bị đánh chết, càng không thể hỏi được gì tự miệng hắn ta nữa.

“Bí thuật của Quỷ Hổ được thi triển như thế nào? Hoặc là hắn ta có nói mình đã dùng bí thuật gì hay không?”

Lý Phàm vẻ mặt u ám hỏi.

Thượng sư Đa Luân lắc mạnh đầu: “Tôi nhìn thấy Quỷ Hổ đã đâm không ít ngân châm vào đầu cô ta, còn cái khác tôi cũng không biết.

Nhưng ngân châm sớm đã được Quỷ Hổ lấy ra, nên nếu anh định lấy ngân châm ra để cô ta khôi phục là không có khả năng.”

Trong lòng Lý Phàm bỗng cảm thấy lạnh lẽo, lần này đúng là không dễ gì có thể cứu được Phương Nhược Tuyết.

Khi Lý Phàm còn đang suy nghĩ nên làm cái gì, Phương Nhược Tuyết chợt như điên xông ra ngoài cửa biệt thự.

“Nhược Tuyết, cô quay lại đây!” Lý Phàm hét lên.

Vì còn phải trông chừng thượng sư Đa Luân, nên Lý Phàm cũng không trực tiếp đuổi theo ra ngoài.

Nhưng Phương Nhược Tuyết dường như không nghe được tiếng hét của Lý Phàm, nhanh chóng lao ra khỏi biệt thự, sau đó bóng dáng biến mất trên con đường dưới núi.

Lý Phàm nhíu mày, một tay nắm lấy cổ thượng sư Đa Luân: “Tốt nhất ông hãy thành thật một chút, nếu dám giở trò, đừng trách tôi bóp chết ông.”

“Không dám không dám, tôi tuyệt đối không dám giở trò.”

Thượng sư Đa Luân căng thẳng nói.

Lý Phàm mang theo thượng sư Đa Luân xông ra ngoài, muốn đuổi Phương Nhược Tuyết trở về.

Nhưng khi Lý Phàm vọt tới đường vòng quanh núi, thì Phương Nhược Tuyết đã hoàn toàn mất tung tích.

“Tại sao có thể như vậy, với tố chất cơ thể cô ấy, không thể chạy nhanh như vậy được, hơn nữa dù cô ấy có chạy nhanh nữa, cũng không thể chạy nhanh đến mức mất hết dấu vết.”

Lý Phàm nghi ngờ quan sát xung quanh, nhưng trong rừng cây xung quanh không hề có bóng dáng Phương Nhược Tuyết, dường như Phương Nhược Tuyết đã biến mất vào một thời không khác.

Thượng sư Đa Luân vô cùng hoảng hốt, âm thanh có chút run rẩy nói: “Tại sao tôi cảm giác không đúng lắm, anh Lý, xin anh hãy thả tôi ra được không.

Chỉ cần anh thả tôi, tôi sẽ lập tức trở về, tuyệt đối không xuống núi một bước, sau này ngày đêm đều tụng kinh cầu phúc cho anh, lần này tôi đã nhận thức sâu sắc được sai lầm.

Thân là người xuất gia, tôi không nên phạm tham niệm, oán niệm, thật là sai lầm quá lớn, tôi muốn trở về ngoan ngoãn sám hối.”

Lý Phàm nhìn thượng sư Đa Luân, cười nói: “Xem một bên bả vai của ông đã gãy có chút không dễ nhìn, hay là để tôi làm gãy nốt bên bả vai còn lại của ông nhé, cân xứng rồi ông lập tức có thể trở về, cũng coi như là dạy cho ông một bài học nhỏ.”

Thượng sư Đa Luân vẻ mặt đau khổ nhìn Lý Phàm, rất muốn cò kè mặc cả một phen, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, cảm thấy nếu còn cò kè mặc cả với Lý Phàm, sợ là không còn mạng trở về.

“Được! Mời anh Lý cho tôi một bài học.”

Dứt lời, thượng sư Đa Luân nhắm nghiền hai mắt, chờ Lý Phàm đánh gãy nốt bả vai trái của mình.

Lý Phàm nhìn Thượng sư Đa Luân, nhưng không tiếp tục ra tay với ông ta, mà quay người đi về phía biệt thự.

Thượng sư Đa Luân nhắm mắt lại đợi mấy giây, nhưng không thấy Lý Phàm tấn công, không khỏi tò mò hé mắt ra.

Nhìn ngó xung quanh không hề nhìn thấy bóng dáng Lý Phàm, thượng sư Đa Luân chợt cảm thấy có chút hồ đồ.

“Chuyện gì xảy ra thế này? Sao đêm nay lại kỳ quái như thế? Được rồi, cứ đi trước đã, bằng không bây giờ trong lòng không yên, thậm chí ngay cả thuật bói toán cũng không linh nghiệm nữa, đây cũng không phải là nơi người có thể ở lại.”

Thượng sư Đa Luân lẩm bẩm một câu, phi thân chạy như điên xuống phía dưới núi.

Sau khi thượng sư Đa Luân rời đi không bao lâu, một bóng đen chạy ra từ trong rừng cách đó không xa, trong tay bóng đen đó còn mang theo một người, rõ ràng là Phương Nhược Tuyết đã hôn mê.

Bóng đen mang theo Phương Nhược Tuyết hôn mê bay lên đường vòng quanh núi, chạy như điên xuống dưới núi.

Lý Phàm đứng trên ban công biệt thự, lặng lẽ nhìn theo bóng đen mang theo Phương Nhược Tuyết biến mất.

Sở dĩ anh tha cho Thượng sư Đa Luân là vì anh định dùng thượng sư Đa Luân làm mồi nhử, dù sao sự biến mất của Phương Nhược Tuyết quá mức kỳ lạ.

Nhưng lúc này nhìn thấy bóng đen kia mang theo Phương Nhược Tuyết rời đi, Lý Phàm mới biết được vừa rồi mình đã đoán sai.

Không hề có ai giết Phương Nhược Tuyết, xem ra bóng đen kia cũng không định làm gì Phương Nhược Tuyết.

Nhưng rốt cuộc bóng đen đó là ai, có quan hệ như thế nào với Phương Nhược Tuyết? Nếu nói bóng đen đó là đến bảo vệ Phương Nhược Tuyết, vậy tại sao hắn không xuất hiện khi nhà họ Phương bị giết?

Trong lòng Lý Phàm nảy ra vô số nghi vấn.

Nhưng Lý Phàm mau chóng đè nghi vấn trong lòng xuống, sau khi dọn sạch vết máu trong nhà, anh mang thi thể Quỷ Hổ ra khỏi biệt thự.

Sau khi nhét thi thể Quỷ Hổ vào trong xe, Lý Phàm lái xe đi thẳng đến nhà họ Phương.

Nếu đã giúp mấy người Phương Kỳ báo thù, tất nhiên phải dùng thi thể Quỷ Hổ đi bái tế bọn họ.

Biệt thự nhà họ Phương đã bị dán giấy niêm phong, dù sao nơi này cũng đã xảy ra án mạng thảm khốc.

Nhưng những giấy niêm phong này cũng không làm khó được Lý Phàm, Lý Phàm tìm cửa sổ mở ra đi vào, đặt thi thể Quỷ Hổ trong đại sảnh biệt thự.

“Phương Kỳ, tôi không muốn chuyện này liên luỵ đến nhà họ Phương các người, nhưng tôi đã giết Quỷ Hổ báo thù cho các người, các người trên trời có linh cũng có thể nghỉ ngơi rồi.

Còn về Phương Nhược Tuyết, tôi nhất định sẽ nghĩ cách tìm được cô ấy, cho cô ấy một cuộc sống tốt, mọi người hãy yên tâm đi đi. Dù mọi người đi đến thế giới khác, hay chuyển thế đầu thai, đều có thể an tâm lên đường rồi.”

Lý Phàm vừa dứt lời, trong phòng khách thổi lên một cơn gió lạnh, sau khi rít một hồi thì tự động ngừng lại, mà thi thể Quỷ Hổ trên mặt đất bắt đầu thối rữa, biến thành một vũng máu.
CHƯƠNG 632: NỮ TRUNG HÀO KIỆT

Mắt thấy Quỷ Hổ biến thành một vũng máu, Lý Phàm chắp tay vái bốn phía, sau đó nói: “Phương Kỳ, mọi người hãy nghỉ ngơi đi.”

Dứt lời, Lý Phàm rời khỏi biệt thự nhà họ Phương, lái xe đi về phía Hán Thành.

Khi Lý Phàm trở lại Hán Thành, đã là giữa trưa, mấy người Cố Họa Y ở lại nhà cũ một đêm, cũng đều đã về tới biệt thự.

Khi Lý Phàm vào trong nhà, người giúp việc đã nấu xong cơm, mấy người Cố Họa Y đang ngồi trước bàn ăn chuẩn bị ăn cơm.

Nhìn thấy Lý Phàm trở về, Vương Cẩn Mai nghiêm mặt lại, vẻ mặt cứng rắn nói: “Lý Phàm, suốt đêm cậu đã làm gì, làm khổ chúng ta suốt đêm trở về, nhưng bản thân cậu lại biến mất không tung tích, có phải vừa có chút thành tích nhỏ là cậu đã thấy đắc chí, ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng rồi không?”

“Mẹ, mẹ nói gì thế, sao Lý Phàm lại ở bên ngoài lêu lổng được.”

Cố Họa Y hờn dỗi giúp Lý Phàm xoa dịu.

Trần Hiểu Đồng ánh mắt u oán nhìn Lý Phàm, nghĩ thầm nếu Lý Phàm thật ở ngoài chơi bời, chẳng phải chứng minh Trần Hiểu Đồng mình không hề có chút hấp dẫn nào, làm người vậy cũng quá thất bại rồi.

“Tối qua đúng là đã xảy ra một số chuyện, nhưng bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết xong, sau này chắc sẽ không có vấn đề gì nữa.”

Lý Phàm trả lời vòng vo, xem như cho người trong nhà một câu trả lời.

Cố Họa Y vỗ cái ghế bên cạnh nói: “Anh mau rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm, bận rộn suốt đêm chắc cũng mệt mỏi rồi.”

“Anh đi rửa tay.”

Sau khi rửa tay, Lý Phàm đến phòng ăn ngồi xuống, Vương Cẩn Mai không chịu bỏ qua hỏi: “Nói xem, rốt cuộc tối qua cậu đã đi làm gì.”

“Giúp nhà một người bạn phát tang, sợ xúi quẩy nên mới không nói thẳng ra.”

Lý Phàm tùy tiện kiếm cớ.

“Khụ khụ.”

Cố Thiệu Huy ho khan hai tiếng, sau đó nói: “Họa Y, con trai của bạn cũ của ba du học tiến sĩ trở về, muốn tìm một công việc phù hợp.

Ba đã khoe với người bạn cũ đó là con là tổng giám đốc tập đoàn Họa Vân Y, nên bạn ba cứ đòi ba giới thiệu con ông ta đến chỗ con thử.”

Mấy ngày nay Cố Thiệu Huy đi khắp nơi thăm bạn, trước mặt bạn cũ đã khoác lác không ít, dù sao tập đoàn Họa Vân Y cũng là xí nghiệp lớn, Cố Thiệu Huy cảm thấy nói khoác cũng không vấn đề gì.

Nhưng mà người bạn cũ mà hôm qua ông ta gặp phải cứ mặt dày cuốn lấy ông ta, sống chết cũng đòi Cố Thiệu Huy giúp bố trí công việc cho con trai.

Cố Thiệu Huy không dám từ chối, hơn nữa, hôm qua là say rượu nói khoác, nhưng đúng là thổi phồng quá đáng, nên Cố Thiệu Huy đâm lao phải theo lao.

Sau khi lo nghĩ một đêm, lúc này cuối cùng Cố Thiệu Huy thực sự không nhịn nổi nữa, đành nói chuyện này ra.

Sau khi nói xong, Cố Thiệu Huy nháy mắt với Lý Phàm, ra hiệu Lý Phàm mau nói đỡ.

Lý Phàm cười nói: “Chuyện này cũng không có gì to tát, cứ bảo cậu ta đến phỏng vấn là được. Nếu thật là nhân tài thì chắc chắn có chỗ cho cậu ta, nếu không phải nhân tài thì để con tới đuổi cậu ta đi, chắc chắn sẽ không khiến ba vợ khó xử.”

Cố Thiệu Huy thầm mừng rỡ, gật đầu nói: “Tốt, vậy chuyện này nhờ cả vào con, cũng đừng gây ra chuyện gì rắc rối.

Đúng rồi, ông Chu nói chiều tối nay con trai ông ta đã đặt chỗ ở Quan Nhân Đường, các con trực tiếp đi Quan Nhân Đường gặp cậu ta là được, lát nữa ba sẽ gửi số phòng cụ thể cho các con.”

Sau khi dặn dò một hồi, Cố Thiệu Huy như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, sau đó kêu gọi mọi người ăn cơm.

Sau khi mọi người ăn cơm trưa xong, ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm.

Hàn huyên chưa được bao lâu, Cố Thiệu Huy nhìn thấy giờ hẹn với con trai ông Chu cũng sắp đến, liền bắt đầu thúc giục Lý Phàm và Cố Họa Y xuất phát.

Lý Phàm và Cố Họa Y liếc nhau một cái, cùng đứng dậy rời đi, lái xe đi về phía Quan Nhân Đường.

*** Lý Phàm và Cố Họa Y đến Quan Nhân Đường, lễ tân của Quan Nhân Đường hết sức cung kính mời Lý Phàm và Cố Họa Y đi vào trong nhà hàng.

“Hai vị có hẹn trước không?”

Nhân viên lễ tân khách khí hỏi.

“Có, đã đặt phòng Tùng Phong Đại Cát, cũng đã có người tới trước rồi.”

Cố Họa Y nhìn điện thoại nói.

“Được, tôi dẫn hai vị qua đó.”

Nhân viên lễ tân dẫn Lý Phàm và Cố Họa Y đến bên ngoài phòng Tùng Phong Đại Cát, kéo cửa ra mời hai người đi vào.

Sau khi hai người đi vào, nhân viên lễ tân đóng cửa lại lập tức móc bộ đàm ra: “Quản lý, khách quý Lý Phàm đến rồi, đang ở phòng Tùng Phong Đại Cát.”

Tất cả nhân viên của Quan Nhân Đường đều đã nhìn thấy ảnh chụp Lý Phàm, chỉ cần nhìn thấy Lý Phàm đến, nhất định phải báo cáo trước.

Lý Phàm và Cố Họa Y vào phòng, trong phòng có một thanh niên hết sức tuấn tú đang ngồi.

Người thanh niên mặc một bộ âu phục thủ công định chế, trên cổ tay đeo đồng hồ PatekPhilippe.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, người thanh niên ngước mắt nhìn Cố Họa Y một chút.

Vẻ mặt vốn không kiên nhẫn của người thanh niên lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy hưng phấn và vui sướng.

Chu Kiên Cường vốn không coi trọng tập đoàn Họa Vân Y, nhưng vì không chịu nổi yêu cầu của ba mình nên định đến xem tình hình thế nào.

Nhưng lúc này, sau khi nhìn thấy dung mạo xinh đẹp rực rỡ của Cố Họa Y, Chu Kiên Cường lập tức cảm thấy thần Cupid đã bắn vào trái tim mình một mũi tên, mẹ kiếp, đây chính là cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên à.

“Cô chắc là Cố Họa Y, tôi nghe nói cô là tổng giám đốc tập đoàn Họa Vân Y, thật sự là mày liễu không nhường đấng mày râu, nữ trung hào kiệt!”

Sau khi tán dương Cố Họa Y, Chu Kiên Cường hơi khom người lên tự giới thiệu: “Tôi tên Chu Kiên Cường, là tiến sĩ đại học Kinh tế Wharthon, thầy hướng dẫn là Warren Truss, Warren Truss đã giành được giải thưởng Nobel kinh tế, chuyên ngành của tôi là kinh tế học cổ điển, chủ yếu nghên cứu phương hướng chu kỳ kinh tế.”

Ánh mắt Chu Kiên Cường luôn đặt trên người Cố Họa Y, mà không thèm nhìn Lý Phàm lấy một cái.

Xem ra, với Chu Kiên Cường, dù Lý Phàm có là người đàn ông của Cố Họa Y thì với vầng hào quang mà anh ta đã bộc lộ ra chắc chắn sẽ nghiền nát Lý Phàm, khiến anh trở thành người không có quan hệ với Cố Họa Y nữa.

Học trò của người được giải thưởng Nobel kinh tế, đang nghiên cứu tiến sĩ, kinh nghiêm thực tập có thể gọi là huy hoàng, tiền đồ vô lượng, ngoài ra còn có dung mạo tuấn tú, Chu Kiên Cường tự nhận là mình có thể bắt được tất cả phụ nữ.

Khi sống ở bên kia bờ đại dương, Chu Kiên Cường đã ngủ với không ít em gái, các loại màu da, các loại màu tóc.

Nhưng Chu Kiên Cường cho rằng những cô gái đó không thể xinh đẹp bằng Cố Họa Y, lúc này trái tim Chu Kiên Cường đã thật chao đảo vì Cố Họa Y.

Cố Họa Y có chút chán ghét ánh mắt trần trụi tràn ngập dục vọng của Chu Kiên Cường, cô ngồi sát xuống bên Lý Phàm, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy an tâm.

“Tôi mít đặc về kinh tế học, tôi là nể mặt ba tôi nên mới đến gặp anh tiến hành phỏng vấn, nhưng biểu hiện bây giờ của anh chả ra làm sao cả.” Cố Họa Y thẳng thắn nói.

Chu Kiên Cường nhún vai, nở nụ cười tự nhận là có thể khiến phụ nữ mê muội: “Tại sao cô lại cảm thấy biể hiện của tôi chả ra làm sao? Chúng ta mới chỉ gặp mặt lần đầu mà thôi.

Tôi nghĩ nếu chúng ta tiếp xúc nhiều hơn, chắc chắn cô sẽ hiểu tôi sâu hơn, hiểu Chu Kiên Cường tôi là một người tài hoa vượt trội cỡ nào.”
CHƯƠNG 633: THIẾU MỘT ĐIỂM SỢ ANH KIÊU NGẠO

“Anh hình như có chút tự luyến, đây là phỏng vấn tuyển dụng, không phải xem mắt, hi vọng anh hiểu rõ tình huống hiện tại.”

Dứt lời, Cố Họa Y nhìn về phía Lý Phàm, Lý Phàm mỉm cười ôm lấy bả vai cô.

Lúc này, Chu Kiên Cường mới ngước nhìn Lý Phàm.

Anh ta nhanh chóng đánh giá Lý Phàm một chút, rồi có vẻ coi thường nói: “Tha thứ cho tôi nói thẳng, anh ta và cô cũng không xứng đôi, tôi nghĩ cô mê luyến anh ta, có lẽ chủ yếu là do bản năng, mà con người, vẫn cần lý trí một chút.”

“Lý trí? Đối với lọai người chỉ biết lợi ích như các người, e là cái gì cũng có thể dùng giá trị để cân nhắc, anh có thể vì Họa Y từ bỏ tất cả công danh lợi lộc, thậm chí đánh đổi cả tính mạng không?”

Lý Phàm khẽ cười nói.

Chu Kiên Cường cười lạnh hai tiếng: “Nếu tôi từ bỏ công danh lợi lộc thì làm sao còn có thể mang đến cho người phụ nữ của tôi, con cái tương lai của tôi cuộc sống tốt đẹp.

Loại người vô dụng nổi tiếng như anh có lẽ căn bản không hiểu rõ thế giới sinh hoạt của tôi, nên anh mới có thể áp đặt suy đoán, lời anh nói thật là buồn cười.”

Cửa phòng bị đẩy ra, quản lý Quan Nhân Đường thò đầu vào.

Quản lý quan sát tình hình trong phòng một chút, mang theo nụ cười áy náy đi vào phòng.

Hôm nay, Ngô Đạo Văn không ở Quan Nhân Đường, nhưng anh ta đã sớm dặn dò cấp dưới, chỉ cần Lý Phàm đến Quan Nhân Đường thì phải dốc hết sức chiêu đãi.

“Thật xin lỗi, quấy rầy một chút, tôi đến cung cấp trà bánh cho vị khách tôn quý nhất của Quan Nhân Đường, các anh có cần gì không?”

Chu Kiên Cường ngẩng đầu lên, dương dương tự đắc nhìn Lý Phàm nói: “Anh đã thấy chưa, đây chính là tầm quan trọng của công danh lợi lộc trong miệng anh.

Chỉ có đầy đủ công danh lợi lộc, người khác mới có thể ngưỡng mộ anh, mới có thể coi anh là khách quý, mới có thể cho anh hưởng thụ cao nhất.”

Quản lý có chút ngạc nhiên, nhìn Chu Kiên Cường một chút, có vẻ xấu hổ nhưng vẫn không mất đi lễ phép mỉm cười nói: “Thưa anh, anh hiểu lầm rồi, phục vụ tôn quý nhất của Quan Nhân Đường chúng tôi ra dành cho anh Lý Phàm, anh Lý Phàm là khách tôn quý nhất trong VIP của Quan Nhân Đường chúng tôi.”

“Khách tôn quý nhất trong VIP là cái quỷ gì? Anh ta dựa vào cái gì có thể hưởng thụ phục vụ tôn quý nhất, có phải các người có nhầm lẫn hay không, hưởng thụ tôn quý nhất phải phục vụ tôi mới đúng.”

Bất ngờ bị mất mặt, Chu Kiên Cường lập tức không kìm chế được nữa.

Vừa rồi còn nói tất cả những thứ này đều do công danh lợi lộc mang tới, nhưng đảo mắt một cái những thứ này lại trở thành của Lý Phàm nghèo túng, mẹ kiếp, điều này cũng quá chơi người đi.

Lý Phàm mỉm cười nói: “Bởi vì tôi đã đưa ra rất nhiều sáng kiến cho phục vụ của họ, nên bọn họ mới đối với tôi như thượng khách.”

“Không thể! Dựa theo nguyên lý kinh tế học… “

Chu Kiên Cường vỗ mạnh xuống bàn, mạnh miệng nói: “Có nói với anh, anh cũng không hiểu.”

Chu Kiên Cường ngước mắt nhìn Quan Nhân Đường, tức giận quát: “Anh làm quản lý thế nào vậy, không phân biệt được đâu là khách hàng tiềm năng à, khác hàng ưu tú như tôi mà anh lại dám không cung cấp cho tôi phục vụ cao cấp nhất?”

“Xin có lỗi, chúng tôi chỉ cung cấp phục vụ cao cấp nhất cho anh Lý Phàm mà thôi, bất kỳ ai khác cũng đều không được hưởng thụ loại phục vụ này.”

Quản lý lễ phép trả lời.

Chu Kiên Cường phát điên, cao giọng chất vấn: “Thân là người tiêu dùng, tôi cần một lời giải thích, hôm nay các anh nhất định phải cho tôi lời giải thích hợp lý.”

“Giải thích chính là thân phận của Lý Phàm cao quý hơn anh, nên anh ấy có thể hưởng sự phục vụ cao cấp nhất.”

“Anh ta cao quý hơn tôi? Anh có biết tôi có thân phận gì không, ai còn có thể cao quý hơn tôi.”

Chu Kiên Cường lòng đầy rối rắm, cảm thấy có phải người quản lý này điên rồi hay không, lại có thể đưa ra lời giải thích không đáng tin cậy như thế.

Lý Phàm có gì cao quý? Quần áo, khí chất, thậm chí kiểu tóc, đều có thể nhìn ra anh ta không phải người có thân phận cao quý gì, thậm chí còn chưa từng nhận được giáo dục tinh anh.

“Anh hiểu âm nhạc không? Anh biết mấy loại nhạc cụ? Anh hiểu hội họa không? Anh biết mấy trường phái hội họa? Anh có thể đánh Golf sao? Có thể cưỡi ngựa không? Có du thuyền không?

Anh biết cách phẩm rượu vang không, anh biết Whisky có bao nhiêu vị không, anh chỉ là một tên chân đất mắt toét, có thể có thân phận cao quý gì?”

Chu Kiên Cường nói liền một mạch, vẻ mặt đầy miệt thị, cảm thấy Lý Phàm chỉ là kẻ chẳng ra gì.

Lý Phàm tựa ở trên ghế sa lon, cười nói: “Nếu tôi biết tất cả, có tất cả những thứ đó, có phải anh cảm thấy tôi cao quý hơn anh không?”

“Khí chất quý tộc là thứ không thể dùng tiền tài cân nhắc, nói với anh chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, Quan Nhân Đường được xưng là chỗ ăn uống của những người thành công nhất Hán Thành, tôi lại thấy không phải như vậy.”

Chu Kiên Cường thầm cảm thấy có chút không ổn, cho nên né tránh vấn đề của Lý Phàm.

Từ tư thế của Lý Phàm thì nói không chừng Lý Phàm lại là con cháu nhà giàu khiêm tốn, nói như vậy, Chu Kiên Cường cảm thấy lại sẽ bị mất mặt.

“Khí chất quý tộc là cái quỷ gì, với đức hạnh này của anh còn là học trò của người đạt giải Nobel, có phải luận văn của anh đều rỗng tuếch chứ.”

Lý Phàm khinh thường nói.

“Làm sao có thể, tôi nghiên cứu chính là chu kỳ sóng Kondratieff vĩ đại, có lẽ anh còn chưa từng nghe thấy, người bình thường căn bản cũng không biết nghiên cứu của tôi là cái gì, đó là sự hiện hữu thần kỳ, có thể tiên đoán tương lai nhân loại.”

Chu Kiên Cường kiêu ngạo nói.

Lý Phàm lắc đầu, vẻ mặt đầy giễu cợt: “Tôi cho vẻ ngầu lòi này của anh 99 điểm, thiếu một điểm là vì sợ anh ngạo, không phải là lý luận chu kỳ sóng Kondratieff sao.

Cái này cũng có thể khiến anh đạt đến độ cao thần học, thật khiến tôi lo lắng cho trình độ học thuật của anh, không phải anh vẫn đang độc thân sao, chuẩn bị xây dựng giáo phái ngụy kinh tế học à.”

Sự kiêu ngạo trên mặt Chu Kiên Cường dần dần cứng lại, gần như nghệt ra, ngơ ngác nhìn Lý Phàm: “Sao, sao anh lại biết chu kỳ sóng Kondratieff?”

“Đúng thế, sao tôi lại biết chu kỳ sóng Kondratieff chứ.”

Lý Phàm xoa cằm suy tư, giọng nói kia, động tác kia, sao thấy thế nào cũng giống như là đang nhạo báng Chu Kiên Cường.

Chu Kiên Cường tức đến muốn đánh người, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, chắc chắn tên này đã vô tình nhìn thấy ở đâu đó, nên mới biết được tên đầy đủ của chu kỳ sóng Kondratieff.

Nhưng anh ta chắc chắn sẽ không biết được nội hàm của chu kỳ này.

Mình, Chu Kiên Cường, mới là người lọt vào mắt xanh Thượng Đế, nắm giữ chân lý và vận mệnh, sự biểu hiện sáng chói của Lý Phàm lúc này càng làm nền cho sự mạnh mẽ của mình sau này.

Trong lòng hết sức vui vẻ, Chu Kiên Cường tự động viên mình, cảm thấy cả người tràn đầy sức chiến đấu, nhất định có thể làm cho Lý Phàm á khẩu không trả lời được, khiến sự ưu tú của mình thành công hiện ra trước mặt Cố Họa Y.

Cố Họa Y đã không còn có gì ngạc nhiên đối với sự thể hiện xuất sắc của Lý Phàm nữa, nhưng lần này, sự đả kích của Lý Phàm đối với tiến sĩ kinh tế học vẫn khiến Cố Họa Y kinh ngạc.

Sự khai phá đại não của một người là có hạn, cộng thêm hình thức học tập của nhân loại khá phức tạp, nên dù ai cũng không thể biết tất cả tri thức.

Có một số nhân vật huyền thoại từ nhỏ đã thể hiện ra thiên phú bất phàm, có thể đọc nhanh như gió, đã gặp qua là không quên được, từ đó tốc độ thu hoạch tri thức nhanh hơn, nắm giữ nhiều loại tri thức hơn.

Thế nhưng người như vậy, trong mấy trăm nghìn người, mấy triệu người mới có thể xuất hiện một người.
CHƯƠNG 634: DỰA VÀO CÁI GÌ?

Mà Lý Phàm bình thường cũng không hề biểu hiện ra chỗ nào đặc biệt, bình thường cũng chưa từng thấy anh đọc sách, theo logic, Cố Họa Y cảm thấy Lý Phàm không nên hiểu tri thức kinh tế học cao thâm.

Nhưng mà lúc này Lý Phàm biểu hiện ra anh cũng có hiểu biết đối với kinh tế học, điều này không khỏi khiến Cố Họa Y kinh ngạc.

Ánh mắt Chu Kiên Cường từ Lý Phàm đảo qua gương mặt Cố Họa Y, sau đó vẻ mặt trịnh trọng duỗi hai tay ra sửa sang lại quần áo.

Lấy tinh thần tham gia bảo vệ học vị ra, Chu Kiên Cường cao giọng nói: “Anh cũng chỉ nêu ra được tên gọi của chu ký sóng Kondratieff mà thôi, tôi không biết anh có gì có thể kiêu ngạo, nếu anh có nghiên cứu chu kỳ sóng Kondratieff, chúng ta có thể tham khảo, thảo luận nghiên cứu vấn đề học thuật một chút.”

“Không sao, có thể giao lưu thảo luận nghiên cứu học thuật với anh, để tôi xem xem cái gọi là tiến sĩ của anh có phải hàng giả hay không.

Nghe nói rất nhiều nhân tài du học, đều kiến thức rỗng tuếch, rất nhiều người cầm văn bằng đại học trở về nhưng rất lơ mơ. Tôi phải giữ cửa ải cho Họa Y nhà tôi thật tốt, cũng không thể thông báo tuyển dụng nhân tài không có thực lực trở về.”

Trong lòng quản lý âm thầm tán thưởng học thức uyên bác của Lý Phàm, nhưng nghĩ đến mục đích tới đây của mình, quản lý vẫn là kiên trì ngắt cuộc nói chuyện của Lý Phàm và Chu Kiên Cường.

“Khụ khụ, mạo muội quấy rầy một chút, biện luận là chuyện hết sức hao phí trí nhớ và tinh lực, chắc chắn cần đồ uống ngon miệng và điểm tâm mỹ vị đến trợ hứng. Anh Lý Phàm, xin anh hãy lựa chọn một số đồ uống và món khai vị muốn dùng đi.”

Quản lý đưa menu điện tử cho Lý Phàm, thân thiết giới thiệu: “Trà uống và cà phê đều là loại cao cấp nhất, đương nhiên, còn có nước nước trái cây tươi ép, đây là món mà các cô gái yêu thích.

Món khai vị có có kiểu nước H và kiểu Tây, món khai vị kiểu nước H là do truyền nhân Bạch Án ngự thiện phòng làm ra, món khai vị kiểu Tây là do chúng tôi mời bậc thầy bánh ngọt nổi tiếng của nước Pháp, đã từng làm việc ở nhà hàng ba sao của Michelin, tuyệt đối đều là mỹ vị trong bánh ngọt.

Đương nhiên, nếu anh Lý Phàm cần, tôi có thể vận chuyển thiết bị nướng tới, để hai vị bậc thầy bánh ngọt Trung Tây, ở trước mặt anh trực tiếp biểu diễn nướng bánh, điều đó cũng rất có tính thưởng thức, đây đều đặc biệt chuẩn bị vì anh.”

Nghe vậy, Chu Kiên Cường muốn lật bàn, mình thân là học trò của người đạt giải Nobel, mà còn không được đãi ngộ như vậy, Lý Phàm dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ?

Trong lòng cảm thấy hết sức không công bằng, khiến Chu Kiên Cường cảm thấy chua xót, rồi lập tức sinh ra hận thù Lý Phàm, càng muốn giẫm Lý Phàm dưới chân.

Cố Họa Y tiến đến bên cạnh Lý Phàm, cách mặt Lý Phàm chỉ trong gang, sắp kề vào nhau, khi hai người hô hấp, đều có thể ngửi được hương vị thở ra của đối phương.

Lúc này Chu Kiên Cường còn đang cảm thấy ghen tỵ, lại nhìn thấy dáng vẻ ân ái của Lý Phàm và Cố Họa Y thì lập tức cảm thấy trong không khí tràn đầy vị chua của tình yêu.

Mấu chốt khiến Chu Kiên Cường hận chết Lý Phàm là nữ thần mà Chu Kiên Cường vừa thấy đã yêu cùng tạo nên vị chua tình yêu này, điều này khiến nội tâm Chu Kiên Cường căn bản không thể chịu đựng nổi.

Nhắm mắt lại, tựa ở trên ghế sô pha, Chu Kiên Cường quyết định nhắm mắt làm ngơ, trước tiên lặng lẽ nhớ lại những điểm tri thức quan trọng, đợi lát nữa lại đại khai sát giới, dùng nước bọt nhấn chìm Lý Phàm.

“Em muốn uống gì? Anh thấy em không thích uống trà và cà phê lắm, hay là uống nước trái cây đi, nước ép Thanh Long và bơ, thế nào?” Lý Phàm thấp giọng dò hỏi.

Cố Họa Y nở nụ cười ngượng ngùng, khẽ gật đầu: “Được, anh cũng uống cái này đi, chúng ta uống giống nhau.”

Có lẽ những người yêu nhau đều hi vọng ăn uống và ăn mặc giống người mình yêu như thế, lúc này Cố Họa Y đang nghĩ như vậy.

“Được, vậy uống cái này, đồ khai vị thì để hai vị đầu bếp chọn mấy món sở trường nhất lên đi, tôi tin tưởng trình độ của bọn họ.

Người đối diện, cứ cho anh ta nước sôi để nguội là được rồi, trà bánh càng không cần, lát nữa anh ta sẽ đi ngay, gọi ra cũng lãng phí.”

Nghe vậy, Chu Kiên Cường thật muốn thổ huyết.

Quá đáng như vậy, hai người uống nước trái cây, ăn khai vị, còn thể hiện tình cảm trước mặt tôi, mà lại chỉ để tôi một cốc nước sôi để nguội, anh muốn để Chu Kiên Cường tôi hết đạn cạn lương, tâm hoảng thần loạn, không thể biện luận với anh có phải không.

“Dựa vào cái gì mà chỉ cho tôi nước sôi để nguội, dựa vào cái gì không cho tôi trà bánh.” Chu Kiên Cường đã mất đi phong độ vốn có, mà lại giống như đứa bé tranh giành đồ chơi: “Cho tôi một ly cà phê Blue Mountain, loại chính cống nhất, không phải chính cống tôi chỉ cần uống một ngụm là có thể nhận ra, đồ khai vị tôi muốn giống như bọn họ.”

“Anh Chu, cà phê Blue Mountain thì chúng tôi có thể cung cấp, nhưng bánh ngọt là dành riêng cho anh Lý, nên không thể cung cấp cho anh giống thế, chỉ có thể cung cấp cho anh bánh do thợ làm bánh có tay nghề làm ra.” Quản lý vẫn lễ phép mỉm cười nói.

“Mẹ kiếp, tôi rất tức giận rồi đấy, thật muốn đạp nát nơi này của các anh!” Chu Kiên Cường nới lỏng cà vạt, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại: “Không cần bánh ngọt do bậc thầy chết tiệt gì đó làm, chỉ cần bánh ngọt có vẻ giống của họ, như vậy được chứ?”

“Điều đó tất nhiên có thể, mời mấy vị chờ một lát, tôi sẽ đi sắp xếp, chẳng mấy chốc sẽ đưa tới.” Dứt lời, quản lý hơi khom người, lui ra khỏi gian phòng.

Cửa phòng nhanh chóng được mở ra lần nữa, một cô gái mập mạp, hình thể nở nang, mặc trang phục và trang điểm như thời Đường bưng khay đi vào.

Gương mặt trắng toát đập vào mặt, lông mày kẻ đậm, đánh má đỏ, đôi môi tô son đỏ chót, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy kinh khủng.

Cô ta đặt khay trước mặt Chu Kiên Cường, anh ta bị dọa sợ núp vào trong góc ghế sô pha.

Chu Kiên Cường nhìn Cố Họa Y, hừ hừ hai tiếng, cố gắng không để mình thể hiện ra vẻ sợ hãi.

“Anh Chu, đây là cà phê Blue Mountain và món khai vị của anh. Quản lý chúng tôi nói, anh là người rất sành cà phê, nên để cho tôi phục vụ anh nếm thử hương vị cà phê, nếu anh cảm thấy hương vị không đúng, có thể kịp thời nói cho tôi, tôi sẽ đi đổi cho anh cốc khác.”

Dứt lời, cô ta bưng cốc cà phê lên, đưa về phía môi Chu Kiên Cường.

Chu Kiên Cường bị dọa hai tay khoanh lại che trước ngực, phát ra tiếng thét như giết heo: “Đừng tới đây, không cần cô phục vụ tôi uống cà phê, cà phê của các cô rất ngon, chưa cần nếm tôi đã ngửi ra đây chính là cà phê Blue Mountain chính cống, cô cứ đặt xuống là được rồi.”

Cố Họa Y và Lý Phàm đều buồn cười, ôm lấy nhau.

Cố Họa Y nép vào trong ngực Lý Phàm, không nén được cười, hai tay đặt trên đùi Lý Phàm gõ gõ, mà Lý Phàm cũng ôm bả vai Cố Họa Y.

Cô gái mập mạp u oán nhìn Chu Kiên Cường một chút, đặt cốc cà phê lên bàn: “Vậy anh Chu cần gì cứ trực tiếp gọi tôi là được, hôm nay tôi là nhân viên phục vụ riêng của anh.”

Nói xong, cô gái lui sang một bên, đứng ở phía sau sô pha mà Chu Kiên Cường ngồi.

Chu Kiên Cường còn chưa hoàn hồn, che lấy trái tim nhỏ đang đập thình thịch, khẽ lầm bầm: “Trả thù, đây chắc chắn là đang trả thù tôi, tôi là người kiên cường, tôi sẽ không bị sự trả thù của các người làm cho suy sụp, tôi phải cố gắng biểu hiện bản thân để Cố Họa Y xem.”
CHƯƠNG 635: TÀI HÈN SỨC MỌN

Một loạt những tiếng bước chân vang lên, một nhóm các cô gái xinh đẹp trong bộ trang phục cung đình bước vào phòng trong tiếng leng keng của ngọc bội, Nước trái cây đầy màu sắc và nhiều loại bánh ngọt tinh tế khác nhau được đặt trước mặt Lý Phàm cùng Cố Hoạ Y nhiều như nước chảy.

“Xin chào khách quý, đây là nước trái cây mới ép mà anh muốn.”

“Đây là bánh hoa tươi cung đình, được làm bằng những cánh hoa hồng mới hái.”

“Đây là món bánh phô mai của Pháp, sử dụng loại phô mai Matsutake đen ngon nhất làm nguyên liệu chính.”

Các mỹ nhân trong trang phục cung đình giới thiệu từng loại điểm tâm bằng chất giọng nũng nịu.

Chu Kiên Cường nhìn đãi ngộ của Lý Phàm xong quay ra nhìn cô gái đẫy đà sau lưng mình, muốn khóc thành tiếng luôn.

Không so sánh không đau thương, tình huống trước mặt lập tức gây ra 10.000 điểm sát thương chí mạng cho tâm hồn mỏng manh của Chu Kiên Cường.

“Hoạ Y đến nếm thử món bánh hoa tươi này đi, người ta giới thiệu là làm từ hoa hồng tươi nên mùi vị chắc hẳn rất ngon.”

Lý Phàm lấy một miếng bánh hoa đưa cho Cố Hoạ Y.

Cố Hoạ Y cầm miếng bánh cắn một miếng nhỏ, khẽ nhai rồi nuốt xuống, ánh mắt lim dim gật đầu cười nói: “Mùi vị rất ngon, anh cũng đến ăn thử đi.”

Cố Hoạ Y nói xong liền đưa miếng bánh hoa vừa mới cắt một miếng cho Lý Phàm, Lý Phàm há to miệng cắn gần phân nửa bánh hoa vào miệng.

“Sao anh lại ăn nhiều như vậy chứ, không được, anh phải bồi thường cho em.”

Cố Hoạ Y bĩu môi, giả bộ làm ra vẻ tức giận nói.

“Ngon, thật sự rất ngon, em nói đi, muốn anh bồi thường cho em thế nào đều được hết.”

“Uhm…”

Cố Hoạ Y đảo mắt suy nghĩ một hồi rồi nở nụ cười ngọt ngào nói: “Em muốn anh đút cho em một miếng bánh hoa.”

Cố Hoạ Y cười tủm tỉm nhìn Lý Phàm, cảm thấy đã lâu không có nói chuyện ngọt ngào như vậy với Lý Phàm.

Lý Phàm chọn một miếng bánh hoa đưa đến bên miệng Cố Hoạ Y: “Nào, a, cắn một miếng đi.”

“A.”

Cố Hoạ Y phối hợp a lên một tiếng khoa trương và cắn một ngụm nhỏ bánh hoa tươi vào miệng.

Nhìn bộ dạng xem ra Chu Kiên Cường đang vô cùng căm tức, phẫn uất đập bàn: “Tôi nói chứ Lý Phàm, anh làm đủ chưa hả!

Có phải anh muốn kéo dài thời gian không!

Tôi nói cho anh biết, kéo dài thời gian cũng không giải quyết được vấn đề đâu, chúng ta nhanh bắt đầu thảo luận học thuật đi, tôi nóng lòng muốn được nhìn thấy ánh mắt kính nể của anh dành cho tôi rồi đấy.”

“Gấp cái gì, chẳng phải anh cũng có cà phê và điểm tâm sao, trước tiên anh hãy cứ yên lặng mà vui chơi giải trí đi, nếu cảm thấy cô đơn lẻ loi thì hãy để cô nàng phía sau phục vụ ăn uống cho anh.”

Lý Phàm trừng mắt nói.

“Phụt!”

Chu Kiên Cường vừa mới nhấp một ngụm cà phê liền phun ra ngoài, tinh thần suýt chút nữa thì bị lời nói của Lý Phàm doạ cho hoảng loạn.

Cô gái đẫy đà cầm khăn lau đi tới, dồn sức lau chùi khắp người Chu Kiên Cường.

Chu Kiên Cường vô cùng kiên cường giữ lấy cái bàn ngồi thẳng người: “Không cần cô lau đâu, cứ đứng sau lưng tôi là được, để tôi tự làm.”

Lý Phàm cười nói: “Anh cũng đâu cần nôn nóng như vậy chứ, nôn nóng đến mức phun hết cả ra rồi kìa… Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu thảo luận học thuật đi, anh là tiến sĩ, mời anh trước.”

“Được, vậy tôi không khách sáo nữa, nếu anh có thể nói ra toàn bộ quá trình của sóng Kondratieff thì hãy giảng giải một cách đơn giản về nội dung của sóng Kondratieff đi.”

Chu Kiên Cường dùng ánh mắt tiến sĩ khinh thường Lý Phàm.

“Anh yêu cầu tôi như vậy sao? Đã nói là thảo luận học thuật mà anh lại đưa ra một vấn đề đơn giản như vậy.”

Lý Phàm lắc lắc đầu, chậm chạp nói: “Sóng Kondratieff là chu kỳ kinh tế sóng dài, phạm vi chu kỳ là sáu mươi năm.

Thời gian từ khi sinh ra đến khi nghỉ hưu ở tuổi 60 được coi là nghiên cứu tổng thể về chu kỳ, tuy nhiên, sóng Kondratieff cũng có những hạn chế lớn. Phạm vi chu kỳ 60 năm chỉ là chỉ là ứng đối với giai đoạn đầu trong quy luật của chu kỳ phát triển kinh tế thôi.

Với sự phát triển của xã hội, sự phân công lao động tinh vi, tốc độ già hóa gia tăng và tỷ lệ sinh giảm, sóng Kondratieff cần phải được điều chỉnh trên diện rộng.

Đó là lý do tại sao kinh tế học cổ điển sẽ suy tàn và kinh tế học đời mới sẽ trỗi dậy, nơi anh học hẳn là thịnh hành nghiên cứu về các chu kỳ kinh tế sóng ngắn, Thời gian dài nhất không quá mười lăm năm, và hầu hết là nghiên cứu sự biến động trong hai đến ba năm.

Nói khó nghe một chút thì từ lúc bắt đầu học anh đã lạc hậu rồi, hiện tại anh đã đi sau thời đại cả trăm năm, anh các chắc chắn là người hướng dẫn anh không lừa anh đấy chứ?

Tôi có cảm giác anh đã theo học một vị tiến sĩ giả rồi.”

Lý Phàm nói liến thoắng một tràng dài còn sắc mặt của Chu Kiên Cường thì trở nên cực kỳ khó coi, anh ta tức đến mức cả người đều run rẩy.

“Cậu nói bậy! Sóng Kondratieff sẽ không bao giờ lỗi thời! Nó vĩnh viễn là tiền đề tiên tiến nhất! Sóng Kondratieff có thể dự báo tất cả các cơ hội giàu có trong tương lai!”

“Tiến sĩ Chu, anh đã phân tích tình hình kinh tế ở bao nhiêu khu vực bằng sóng Kondratieff rồi? Anh đã phân tích những khu vực có tốc độ già hóa nghiêm trọng chưa?

Kondratieff lấy kỳ hạn là 60 năm và chia ra thành bốn chu kỳ mỗi chu kỳ 15 năm, tương ứng với bốn thời kỳ phát triển của con người, lao động cao điểm, tiêu dùng cao điểm và suy thoái.

Anh nói xem, tỷ lệ sinh giảm và dân số già tăng lên thì nền kinh tế xã hội sẽ có những thay đổi gì?”

“Tôi, điều này, câu hỏi của anh là tráo đổi khái niệm một cách tạm bợ, Kondratieff chính là Kondratieff, không phải xem xét các vấn đề dân số và già hóa. Một xã hội già hóa vẫn đòi hỏi tiêu dùng kinh tế!”

“Tôi thấy tiến sĩ Chu đúng là tài hèn sức mọn rồi, đây là vấn đề lớn nhất của Kondratieff, nó chỉ có thể phản ánh các quy luật kinh tế trong một khoảng thời gian nhất định.”

Sau khoảng thời gian này, tất cả các luật sẽ bị phá vỡ, và các luật mới sẽ được sản sinh, giống như sự tiến hóa của loài, quy luật kinh tế tiến hóa rồi mà anh vẫn còn đo lường thế giới bằng thước đo cũ, đo lường như vậy không chính xác đâu.”

Cố Hoạ Y và những người khác đều lắng nghe một lúc, mặc dù họ không hiểu ý của Lý Phàm nhưng họ đều cảm thấy những gì Lý Phàm nói đều lợi hại, chính xác và có lý.

Mặt Chu Kiên Cường đen lại, không nói được lời nào.

Chu Kiên Cường nghẹn khuất trong lòng, có thiên ngôn vạn ngữ muốn đem ra cãi lại nhưng lại không cách nào phản bác được.

Trong số rất nhiều học trò của thầy hướng dẫn chỉ có một mình Chu Kiên Cường theo học kinh tế học cổ điển, còn những người khác, bao gồm cả thầy của anh ta cũng nghiên cứu kinh tế học mới.

Chu Kiên Cường dần sa vào trầm tư, nhớ lại chuyện cũ khi còn đi học.

Năm xưa, khi Chu Kiên Cường gặp thầy hướng dẫn lần đầu tiên, thầy hướng dẫn đã lấy ra một quyển lý thuyết sóng Kondratieff cũ và không thể không khen rằng đó là lý luận chu kỳ kinh doanh đẹp nhất.

Còn nói đó là lý thuyết kinh tế phù hợp nhất để Chu Kiên Cường nghiên cứu, học xong có thể trở thành nhà tiên tri trong lĩnh vực kinh tế.

Lúc đó, Chu Kiên Cường đã hừng hực khí thế, để đạt được danh hiệu nhà tiên tri vĩ đại trong lĩnh vực kinh tế, anh ta đã quyết định nghiên cứu Kondratieff.

Sau một thời gian dài nghiên cứu, Chu Kiên Cường mới xem như hiểu ra rằng, thầy hướng dẫn của mình đã đào một cái hố, để mình nhảy vào và chôn mình trong đó.

Tuy nhiên ván đã đóng thuyền, hối hận cũng muộn rồi nên, cho nên Chu Kiên Cường chỉ có thể ngày càng tiến xa hơn nữa trên con đường nghiên cứu Kondratieff, đến bây giờ Chu Kiên Cường đã bước trên con đường không thể quay đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK